Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng

Chương 35: Ngoại truyện - Army-giấc mơ




Chương 35: Ngoại truyện - Army-giấc mơ

Khu kí túc xá nữ, phòng 21

Cô gái tóc vàng xinh xắn – Army – đang nằm trên chiếc giường của mình, nhưng trong lúc ngủ lông mày cô bất giác nhíu chặt, có vẻ cô đang mơ một giấc mơ không mấy vui vẻ.

Army đang nằm mơ, giấc mơ về quá khứ, có một nơi gọi là Trái Đất.

Một cô gái mập mạp đang chui rúc trong căn phòng nhỏ của mình, hai mắt dán chặt vào màn hình Tivi.

Trên tay của cô gái cầm thiết bị tay cầm điều khiển, và xung quanh cô vứt bừa bãi đủ các loại băng đĩa game.

Tất cả các đĩa game của cô trên bao bì đều có hình ảnh các chàng soái ca, hiển nhiên chúng đều là Otome game.

Hiện giờ cô đang chơi trò chơi mà mình vừa mua cách đây vài ngày, tên của nó là [Magical Fantasy – School Life & Love].

Một bên bấm các nút bấm, miệng cô nở một nụ cười.

“Đây là…”

Army hiện đang giống như 1 người đứng xem lại cuộn băng ghi hình vậy.

Cô thấy tất cả mọi thứ, biết tất cả mọi thứ, và hiển nhiên cũng nhận biết cô gái đằng kia.

Đó là tiền kiếp của cô !

“Lại là giấc mơ này…”

Army lẩm bẩm, gương mặt cô mang theo đủ loại biểu cảm, sau tất cả chúng tạo thành một khuôn mặt vặn vẹo.

Cô rất chán ghét quá khứ của chính mình

Ở Địa cầu, cô chỉ là 1 nữ sinh cấp 3 bình thường trong vô số nữ sinh bình thường khác, tên cô là Mitsuba Kanon.

Thời điểm cô còn là Kanon, không hề có chuyện gì tốt đẹp trong cuộc sống của cô cả.

Giấc mơ này cô đã gặp rất nhiều lần rồi, và mỗi lần cô đều càng thêm muốn quên hết đống quá khứ tồi tệ đó đi.

Kanon nhìn vào màn hình và cười ngây ngô:

“Cuối cùng mình cũng làm được ! Mình đã tán đổ tất cả chàng trai và đi tới Reverse Harem Ending.”

Trong màn hình, một cô gái có mái tóc màu tím đang được bao quanh bởi bốn anh chàng đẹp trai, và tất cả bọn họ đều mặc lễ phục.

Nếu Leon ở đây cậu hẳn sẽ rất giật mình.

Vì cô gái trong màn hình cùng Ophelia cực kỳ tương tự !

Kanon sau một hồi cười ngây ngô thì chợt không cười nữa, sau đó cô liền nằm vật ra sàn nhà.

“Chán, chán c·hết ! Đời thực đúng là 1 game dở tệ mà !”

Cô vò đầu rên rỉ trong bực tức, và hiển nhiên không có ai nghe thấy.

“Con ngốc này…”



Army nhìn bản thân của mình trong quá khứ với ánh mắt mang theo vẻ thương hại.

Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng chân bước lên cầu thang, kế đến là âm thanh đập cửa.

Army liếc sang cầu thang, dù chứng kiến bao nhiêu lần thì cô vẫn không khống chế được cảm xúc.

“C·hết tiệt, mày còn chưa làm việc nhà sao con lợn này ! Mở cửa !”

Kanon vội vàng bật dậy, biểu cảm khuôn mặt cô nhanh chóng trở nên bối rối và sắc mặt thì trắng bệch lại.

Theo sau một tiếng “rầm” thật mạnh, cánh cửa cũ kỹ bị mở tung.

Một người đàn ông trung niên bước vào, có vẻ là cha cô.

Chỉ là ông ta đang trông khá bực bội và người thì tràn đầy mùi rượu.

“Con lợn khốn kiếp ! Tao đã bảo là trong lúc tao đi vắng thì ở nhà phải làm việc nhà rồi cơ mà ?”

Ông ta hét vào mặt cô gái nhỏ.

“…”

Kanon chỉ im lặng cúi đầu, công không phản bác hay giải thích.

Người đàn ông thấy cô như vậy liền càng thêm tức tối, ông ta nhanh chóng chạy ra ngoài, chưa đến nửa phút liền quay trở lại và trên tay còn cầm theo một sợi roi.

Kanon yên lặng run rẩy, cô đã biết chuyện kế tiếp xảy ra với mình.

“Tao đã bảo rồi, sao mày không nghe lời hả !”

Ông ta quát, vừa quát vừa đánh cô gái bằng chiếc roi trên tay.

Những âm thanh chát chúa của tiếng roi quất vào da thịt vàng lên làm người ta bất giác rùng mình.

“Mày cũng vậy, mẹ mày cũng vậy, tụi bây đều không xem tao ra gì đúng không ?”

Nói dứt lời, ông lại tặng cô vài roi nữa.

Kanon – người đang phải gánh chịu trận b·ạo h·ành – chỉ biết im lặng nằm co ro dưới sàn.

Mặc dù rất đau đớn, nước mắt cũng không ngừng tuôn ra, nhưng cô chỉ cuộn mình lại và cố cắn răng không rên 1 tiếng nào.

Bởi cô biết mình càng kêu gào chỉ càng khiến người đàn ông này ra sức đ·ánh đ·ập bản thân mà thôi.

Ông ta đã từng là bố cô, nhưng sau cuộc hôn nhân thất bại với mẹ thì giờ ông ta chỉ còn là một kẻ tồi tệ mà thôi.

Thậm chí ông ta còn không biết tại sao mẹ cô lại bỏ ông ta, đúng là một kẻ thất bại mà.

Có vẻ đ·ánh đ·ập một hồi người đàn ông cũng đã hơi mệt mỏi, ông ta lạnh lùng nói:

“Lần sau mày còn không làm việc nhà thì đừng trách tao. Đi ra ngoài làm việc nhà ngay !”

Nói xong ông ta liền rời khỏi phòng.

Thậm chí ông còn không hề có một chút cảm giác tội lỗi nào sau khi đã đ·ánh đ·ập tàn nhẫn con gái của mình.



“Ha ha…”

Army nhìn chằm chằm người đàn ông với ánh mắt phun lửa, cô nghiến răng:

“C·hết tiệt, c·hết tiệt….”

Thời gian bị tua nhanh, khung cảnh giờ chuyển sang trường học.

Mở ra tủ giày, giày của cô ở trong tủ đã “được” ai đó vẽ lên đủ loại màu sắc.

Kanon chỉ trầm mặc, cô cúi người tìm đôi giày dự phòng của mình.

Còn may là nó chưa bị gì.

Bước vào lớp, cô đánh tiếng chào hỏi với các bạn học.

“Ôi, Gorilla kìa tụi bây, nó chào tụi mình kìa.”

“Tởm c·hết đi được. Tao không muốn trở thành Gorilla như nó đâu !”

“Sao nó không biết tự nhận thức về bản thân nhỉ ?”

“Đồ con lợn xấu xí….”

“…”

Xung quanh cô gái tràn đầy những tiếng mỉa mai.

Cô gái đi đến chỗ ngồi của mình và gục mặt xuống bàn, cố gắng kiềm chế tiếng nức nở.

Army vẫn là người đứng xem tất cả cảnh này.

Cô muốn tát cho đám bạn học vài cái, nhưng hiển nhiên đây chỉ là giấc mơ mà thôi, làm sao cô làm được chứ.

Lại một lần nữa, Army chỉ có thể nghiến răng và mắng.

“C·hết tiệt…”

----------------------

Chửi rủa đủ rồi, Army như mất hết sức lực, cô khuỵu xuống và đấm vào mặt đất.

Đó là lý do cô chán ghét thế giới này.

Nó tràn đầy những điều bất công.

Ở nhà, cô là người b·ị b·ạo h·ành, luôn phải đến trường với thân thể đầy v·ết t·hương.

Ở trường, cô là cô gái xấu xí bị mọi người xa lánh, là trung tâm của mọi vụ bắt nạt.

Cô chỉ có thể chơi Otome Game, vì chỉ có các chàng trai đó mới luôn đối xử dịu dàng với cô.



Army từng nghĩ nếu có cơ hội để làm lại, cô sẽ không bao giờ để bản thân khốn khổ như thế nữa.

Và có vẻ như thần linh đã nghe được lời nguyện cầu của cô.

----------------------

Trở lại với Kanon, tiền kiếp của Army.

Lúc này, cô gái đang thất tha thất thểu đi lang thang trên đường.

Cô cúi gằm mặt và bước đi.

Kanon không thể cứ ở bên ngoài, nếu về trễ thì người đàn ông đó sẽ lại đ·ánh đ·ập cô.

Nhưng cô lại không muốn về nhà.

Cứ như vậy, cô băng qua vạch kẻ đường mà không hề nhận ra đèn đường đã chuyển sang màu đỏ.

Một chiếc xe tải đã lao tới, c·ướp đi mạng sống của cô gái tội nghiệp.

Nằm trong vũng máu lênh láng, lúc này Kanon vẫn còn ý thức.

“Hả ? Mình phải c·hết rồi sao ? Mà cũng được, dù sao cũng tốt hơn cứ sống như thế này.”

Nhưng trước khi c·hết, cô có một nguyện vọng.

“Nếu thế giới này thật sự có thần linh, hãy cho tôi cơ hội làm lại. Tôi sẽ không sống khốn khổ thế này nữa ! Tôi sẽ giành lấy hạnh phúc bằng mọi giá !”

Cô chỉ kịp nghĩ về điều ước cuối cùng trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối vô tận.

Army nhìn chằm chằm vào “chính mình” cô thì thào:

“Sẽ, nhất định cô sẽ làm được ! Cô sẽ hạnh phúc ! Nhất định !”

---------------

Giật mình tỉnh lại trong đêm, khuôn mặt Army tràn đầy mồ hôi lạnh.

Giấc mơ đó, nó đã ám ảnh cô rất nhiều lần.

Và càng nhìn thấy nó càng khiến quyết tâm của Army kiên định hơn.

Hai tay Army khoanh lại ôm lấy đầu gối và cô hướng khuôn mặt về phía cửa sổ.

Ánh trăng rất đẹp, cũng rất lạnh.

Cô thì thào lẩm bẩm bằng giọng mà chỉ bản thân có thể nghe thấy:

“Thế giới này chỉ là trò chơi thôi ! Mình sẽ giành lấy mọi thứ, mình sẽ trở thành nhân vật chính ! Mình sẽ loại bỏ mọi trở ngại và để kịch bản đi đúng hướng của nó, mặc kệ phải sử dụng thủ đoạn nào ! Lần này, tôi nhất định sẽ hạnh phúc ! Bằng mọi giá !”

Cô rời khỏi giường, với lấy tập sách và dụng cụ cá nhân của mình rồi mang nó ra khỏi phòng.

Ở một vị trí cực kỳ khó phát hiện, Army chất đống tất cả những thứ vừa nãy rồi dùng hỏa thuật đốt chúng.

Mọi thứ bị thiêu cháy trong đống lửa.

Ánh lửa dập dờn lúc sáng lúc tối, chiếu rọi lấy khuôn mặt vặn vẹo của Army.

-------------

(Cảm ơn Dtkienxen, ThanhChi, Aaron0009 đã đề cử . Chúc tất cả đọc truyện vui vẻ )