Chương 42: Lời mời và khẩn cầu của Công Tước
Sau sự kiện trận đấu, Leon cũng quay người trở về kí túc xá mà không ở lại chờ Artermia cùng Ophelia.
Lần này hắn đã thực hiện đúng lời hứa: đánh cho bọn họ tỉnh ra.
Tuy không biết mấy tên ngốc này b·ị đ·ánh xong có thể thật sự tỉnh ra hay không, nhưng chuyện kế tiếp Leon cũng không muốn quản.
Hoàn thành lời hứa và trả được ân tình của Artermia, đối với Leon thì chuyện này đã coi như kết thúc hoàn mỹ.
Mặc dù giai đoạn cuối trận đấu Leon đã sử dụng 【Sandalphon】 nhưng rất may là không ai nhận ra điểm đặc biệt của nó.
Có lẽ mọi người sẽ có nghi ngờ, nhưng với thân phận hiện tại của Leon thì cũng có thể lấp liếm bằng cách nói đây là v·ũ k·hí do ông Antony tặng hắn nên về cơ bản mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.
Thời điểm Leon trở về phòng, hắn thấy được Kara đã đứng chờ sẵn.
“Có chuyện gì sao ?”
Leon hơi nghi ngờ.
Bình thường cô sẽ không đứng chờ như thế này, nên hẳn là có gì đó muốn nói với hắn.
“Vừa nãy có người đến thông báo rằng tháng trước ông của Master đã trở về thị trấn và bảo tôi nhắn với cậu nếu kỳ nghỉ đông này không có việc gì thì hãy trở về thăm một chuyến.”
Kara bình tĩnh tường thuật lại lời nhắn.
“Tôi biết rồi. Tôi cũng đang tính trở về đây. Dù sao kỳ nghỉ kéo dài tận 1 tháng mà.”
Nhẹ gật đầu, Leon bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thật ra hắn cũng không có gì để thu dọn, ngoại trừ vài bộ quần áo cùng đồ dùng cá nhân thì không còn gì khác.
Tất cả v·ũ k·hí lẫn vật phẩm đặc biệt đều được cất trong dị không gian.
Lần này Leon dự định sẽ dùng ma pháp trận dịch chuyển để đi đường cho nhanh.
---------------
Hôm sau…
Vừa mở cửa ra Leon liền bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.
“Artermia-san ?”
Vẻ mặt hắn hiện lên sự ngạc nhiên.
Leon không nghĩ ra cô nàng này tìm hắn để làm gì.
“Etou… tôi đến đây để cảm ơn cậu, cậu đã giúp tôi một ân huệ lớn đấy.”
Artermia hơi cúi đầu tỏ vẻ cảm kích.
Leon hơi lắc đầu:
“Không có gì đâu, cậu đã giúp tôi trong đợt Lễ hội trường, vậy nên tôi làm việc này để trả ơn thôi.”
“Nhưng chuyện đó cùng chuyện này làm sao mà so được…”
Khuôn mặt Artermia lộ ra vẻ sửng sốt.
“Chấp nhận gánh vác nguy hiểm để đấu với nhóm của Điện hạ, chuyện này làm sao có thể cứ tính như vậy được !”
Leon vội xua tay.
“Stopppp ! Cậu không cần cảm thấy mắc nợ tôi, tôi nói trả ơn thì chính là trả ơn. Cậu đã giúp tôi và tôi trả ơn, tất cả chỉ có thế, mặc kệ đối với cậu là như thế nào thì vơi tôi chuyện chỉ đơn giản như vậy.”
Artermia bị hắn làm cho khộng còn gì để nói.
Hơi thở dài, cô nói:
“Được rồi, tạm bỏ qua chuyện này đi. Thật ra hôm nay tôi đến phòng cậu là còn có 1 việc muốn hỏi ý kiến của cậu.”
Leon đưa tay làm ra thủ thế xin mời.
“Cha tôi đã biết về trận quyết đấu, và ông ấy cũng rất cảm kích. Vậy nên cha tôi muốn mời cậu đến dinh thự gia tộc của chúng tôi để gặp mặt cảm ơn.” – Artermia nói.
“Nếu cậu không tiện đến thì cũng không sao, tôi sẽ truyền đạt lại cho cha. Tôi chắc ông ấy cũng sẽ không giận đâu.”
Có lẽ do sợ Leon còn kế hoạch khác nên cô vội bổ sung.
“Đúng là tôi còn kế hoạch khác nhưng thời gian hẳn là vẫn đủ, đi 1 chuyến đến dinh thự của ngài Công tước chắc cũng không sao..."
Hắn hơi suy tư chốc lát rồi gật đầu.
“Được rồi, từ chối ý tốt của ngài công tước thì không tót lắm nên tôi sẽ đi vậy.”
“Nếu vậy chúng ta sẽ xuất phát trong hôm nay, được chứ ?”
Đôi mắt của Artermia hơi sáng lên, trông cô có vẻ khá vui.
Sau chuyện ngày hôm qua mà cô vẫn không suy sụp, Leon đúng là cũng rất nể phục tinh thần của cô gái này.
“Được rồi, vậy thì đi thôi.”
--------------
Do chuyến đi đến lãnh địa nhà Công tước là do cha của Artermia đề nghị nên Leon cũng được dùng ké pháp trận dịch chuyển, và hiển nhiên tất cả chi phí đi và về đều sẽ do nhà Công tước chi trả.
Hắn hơi hiếu kỳ đánh giá xung quanh.
Có một khu vực lớn được khắc đầy ký hiệu ma pháp nằm trên mặt đất, phạm vi của ma pháp trận này ước chừng phải đến 100 mét.
Xung quanh là tám trụ đá phân bố đồng đều ở các vị trí, và phía trên chúng có vẻ được khảm vào ma thạch cấp cao.
Ở phía trước có một bệ đá với quả cầu thủy tinh phía trên, hẳn là công cụ để kích hoạt dịch chuyển.
Khu vực này khá rộng, ngoại trừ cái mà Leon đang đứng thì xung quanh còn 4 ma pháp trận dịch chuyển khác. Chỉ là số lượng người dùng pháp trận dịch chuyển có vẻ không nhiều, thỉnh thoảng mới thấy pháp trận sáng lên 1 lần.
“Cậu trông khá hiếu kỳ nhỉ ?”
Nhìn thấy dáng vẻ Leon như vậy khiến Artermia tò mò.
“Đây là lần đầu tiên tôi thật sự sử dụng một ma pháp trận dịch chuyển. Dù sao lần trước vì kế hoạch mà tôi đã cưỡi ngựa đi đường vòng.”
Leon giải thích đại khái.
“Mà sao cậu chỉ hỏi tôi thế ? Ophelia-san không phải cũng tương tự sao ?”
Hắn hơi bất dắc dĩ chỉ vào cô nàng ở kế bên mình.
Chuyện kể ra cũng khá dài…
Hôm qua sau trận đấu, Artermia đã có cuộc nói chuyện với hoàng tử nhưng nó không suôn sẻ cho lắm.
Còn Ophelia vì lo lắng cho tâm trạng của cô nên hôm nay đã đi tới phòng ở ký túc xá của Artermia để tìm.
Rất trùng hợp khi Leon và Artermia đi ra cổng thì cũng bắt gặp Ophelia.
Sau một lúc hỏi han tình hình và thấy Artermia có vẻ ổn, cô lại chuyển sang hỏi xem hai người tại sao đi cùng nhau.
“Huh ? Leon-san và Artermia-sama, hai người tại sao lại đi cùng nhau thế ?”
“Cha của Artermia-san muốn gặp trực tiếp tôi để cảm ơn nên đã cho mời tôi đến lãnh địa của ông ấy.” – Leon nói.
“Ophelia-san, chúng ta đã là bạn bè rồi mà, cậu không cần phải dùng kính ngữ với mình như thế đâu.”
Hơi nở nụ cười, Artermia nói với cô.
“N-Nhưng… mình chỉ là thường dân…” - Ophelia tỏ ra khá bối rối.
“Chúng ta là bạn !”
Với vẻ mặt nghiêm túc, Artermia khẳng định lần nữa.
“Dùng kính ngữ với bạn bè sẽ có vẻ rất xa cách đấy ! Hay cậu không muốn làm bạn với mình ?”
Lời của cô khiến Ophelia không biết làm sao, cô nàng cứ liên tục vung tay loạn xạ.
“Eh… V-vậy… cậu có thể gọi mình là Ophelia….”
Cô lí nhí trả lời.
“Phải vậy chứ. Cậu cũng có thể gọi mình là Artermia.”
Artermia vui vẻ nói.
Sau đó cô liền chuyển ánh nhìn sang Leon:
“Cả cậu nữa Leon-kun, cậu là người lạnh lùng nhất đấy.”
“Cái… tôi có như vậy sao ?”
Leon khó hiểu gãi đầu.
Cả hai người kia đều đồng loạt gật đầu.
“Vậy.. được rồi, tôi… mình sẽ gọi 2 cậu bằng tên, và cả hai cũng có thể gọi mình bằng tên, được rồi chứ ?”
Với vẻ mặt bất đắc dĩ, Leon đành chiều theo ý của 2 người bạn này.
Và sau đó, Artermia khi biết Ophelia sẽ không về nhà trong dịp nghỉ đông vì… đắt, cô đã mời cả Ophelia đến lãnh địa gia tộc của mình tham quan.
Biết là Leon cũng đi theo nên Ophelia rất vui vẻ đồng ý…
Và giờ thì chính là như vậy đấy, nó biến thành chuyến đi chơi của 3 người.
Sau khi nộp tiền cho binh lính canh giữ, cả 3 bước lên trận pháp.
Người lính truyền ma lực vào quả cầu thủy tinh, theo sau là tất cả những ký hiệu khắc bên dưới nền đá đồng loạt phát sáng.
Một cột sáng hiện lên và cả 3 người đã biến mất.
Trong lúc dịch chuyển Leon cảm giác hơi mất trọng lượng, nhưng chỉ khoảng 3 giây sau liền cảm nhận được mình lại đứng trên mặt đất.
Mất 4 lần dịch chuyển, nhóm bọn họ đã đến được lãnh địa nhà Guinier mà chỉ mất chưa đến 15 phút.
“Nhanh vãi…”
Leon cảm khái.
Ma pháp trận dịch chuyển thật sự quá tiện lợi, quãng đường xa như vậy mà chỉ mất có vài phút ngắn ngủi.
Nhưng Leon sau khi trải nghiệm xong cũng không còn nhiều hứng thú như ban đầu, thứ nhất là do hắn không thích cảm giác hai chân không chạm đất cho lắm.
Thứ 2 là vì thứ này… thật mẹ nó đắt.
Bốn lần dịch chuyển liền tiêu hao 4 triệu Jelly, may mà chuyến đi này là do nhà Công tước chi trả.
Nếu không Leon đoán mình chỉ cần đi đi về về vài lần liền sẽ trở thành giai cấp vô sản mất.
Trái ngược với Leon, Ophelia trông rất hào hứng.
Theo lời của cô chính là “lần đầu mình được bạn bè rủ đến nhà chơi.”
Bởi vì còn phải đi gặp cha của Artermia nên hắn cùng cô nàng không kịp tham quan gì mà đi thẳng tới dinh thự nhà Guinier.
Gia chủ của gia tộc – Công tước Gilbert Ralpha Guinier, một người đàn ông lịch lãm với mái tóc bạc và dáng vẻ trang nghiêm.
Leon đã được ông ấy triệu vào gặp riêng.
“Hân hạnh gặp mặt, cậu là cháu của ngài hiền giả nhỉ ? Xin tự giới thiệu, ta là Gilbert Ralpha Guinier.”
Ông ấy chào hỏi với một tư thế chuẩn quý tộc.
Leon cũng hơi khom người.
“Rất hân hạnh được biết ngài. Cháu là Leon de Fedorov, bạn của con gái ngài.”
Do địa vị của tam kì nhân khá đặc biệt nên Leon cũng không biết có nên gọi mình là thường dân không, vậy nên hắn quyết định gọi mình là “bạn” của Artermia luôn.
Người đàn ông hơi nở nụ cười hiền hòa:
“Trước tiên ta cần phải cảm ơn cậu, ta đã biết chuyện xảy ra ở buổi tiệc cuối năm rồi. Nếu không nhờ cậu thì con gái ta có lẽ đã bị họ hạ nhục, ta rất biết ơn vì cậu đã thay nó ra mặt.”
“Artermia-san đã giúp đỡ cháu rất nhiều, việc này xem như 1 cách để báo đáp lại cậu ấy. Cháu không nghĩ nó to tát đến mức đó đâu.”
Hơi lắc đầu, Leon đáp lại một cách không kiêu ngạo không tự ti.
“Dám đối đầu với cả hoàng tử của vương quốc, ta có thể hỏi lý do cậu làm vậy không ?”
Ông Gilbert ngồi trên ghế, hai bàn tay đan xen và chống cằm nhìn vào Leon.
“Nếu ngài muốn hỏi là còn nguyên nhân nào khác không thì… ngài có thể xem như cháu làm vậy để can ngăn bọn họ đi.”
Thấy ông ta có vẻ không tin vào lý do của mình, Leon đành phải viện thêm 1 cái cớ.
Dù sao đây là gia chủ của gia đình Công tước, đem mọi thứ đặt lên cán cân lợi ích là việc đương nhiên.
Vì một câu “trả ơn” mà đối mặt với hoàng tử và những quý tộc tương lai sẽ điều hành đất nước, nhìn như thế nào cũng là một hành động thiếu khôn ngoan.
Tóm lại chính là tầm mắt hạn chế nhận thức, những người ở thế giới này không thể nào hiểu được suy nghĩ của Leon.
“Ồ ? Ta muốn nghe thử đấy, cậu có thể giải thích chứ ?”
Với ánh mắt hơi lóe lên, ông ấy tỏ ra có hứng thú với điều mà Leon vừa nói.
“Họ sẽ là những người điều hành đất nước trong tương lai, không thể mặc kệ Army chơi đùa họ trong lòng bàn tay được. Việc này là vì lợi ích của quốc gia này và hiển nhiên cháu là người thích hợp đứng ra nhất.”
Leon nghĩ cái cớ mình vừa nghĩ ra khá hợp lý.
“Cậu không còn ý tứ gì khác thật sao ? Như việc mượn thế lực từ gia đình bọn ta, hoặc chỗ tốt gì đó ?”
Gilbert nhìn hắn một cách chăm chú.
Bị câu hỏi của ông làm sửng sốt chốc lát, Leon nhún vai.
“Ngài nghĩ nhiều rồi, nếu ngài đã biết cháu là cháu trai của hiền giả thì cũng nên đoán được cháu sẽ không đi trục lợi hoặc dựa vào gần bất cứ gia tộc nào. Dù sao chuyện này sẽ ảnh hưởng đến ông nội.”
“Ta hiểu. Có vẻ đúng là ta đã suy nghĩ nhiều. Vậy Leon-kun, ta có một chuyện muốn thỉnh cầu, không phải vối tư cách Công tước mà là với tư cách một người cha.”
Gilbert thu hồi vẻ nghiêm túc và hỏi.
Làm ra thủ thế xin mời, Leon chờ đợi ông ta nói tiếp.
“Đó là vấn đề của con gái ta. Dù không lộ ra ngoài nhưng sự việc lần này đã gây ra đả kích tinh thần cho con bé, ta không thể cứ nhìn nó buồn bã như vậy được. Nhưng ta không thể tự mình đưa nó đi giải khuây vì công việc của ta khá bận rộn.”
Ông hơi giải thích một chút rồi lại nhìn Leon.
“Cậu có kế hoạch sẽ trở về thăm ngài hiền giả đúng không ? Cậu nghĩ sao nếu dẫn theo con gái ta ?”
Hơi bất ngờ trước lời đề nghị của Công tước, Leon thoáng trầm ngâm.
Thật ra dẫn thêm người cũng không thành vấn đề, nhưng hắn cũng không phải chỉ về thẳng một mạch.
Hắn cần báo trước cho Công tước.
“Cũng không phải không được, nhưng trên đường về cháu sẽ còn đi thăm một vài người bạn…”
Leon đang thử thăm dò ý tứ của ông.
“Ổn mà, dù sao ta chính là muốn để con bé đi giải khuây, chỉ cần nó đi cùng cậu là được. Ta biết cậu sẽ bảo vệ an toàn cho con bé, đúng chứ ?”
Gilbert nở nụ cười ôn hòa và nói.
“Nếu ngài không ngại thì cháu cũng không thành vấn đề.”
Leon gật đầu.
“Được rồi Leon-kun, việc giữa chúng ta xong rồi, cậu có thể đi rồi. Ta đã chuẩn bị sẵn bữa tiệc ở đại sảnh, cậu có thể trực tiếp đi qua đó.”
Ông ta ra hiệu Leon có thể đi.
“Cháu xin phép.”
Hơi cúi người chào, Leon rời khỏi căn phòng.
“Con nghĩ sao về người này, Louis ?”
Gilbert ánh mắt vẫn nhìn về hướng Leon vừa rời đi trong khi đặt câu hỏi.
Từ phía sau bức màn, một chàng trai bảnh bao với mái tóc vàng được chải chuốt gọn gàng bước ra.
Chàng trai này có một cỗ khí chất điềm tĩnh, khóe miệng luôn trông như đang nở nụ cười. Một chàng trai quý tộc điển hình.
“Nếu điều cậu ta nói là thật thì con thật sự rất khâm phục cậu ấy. Không phải ai cũng dám đứng ra trong trường hợp đó.”
Với một phong độ nhẹ nhàng, Louis mỉm cười đáp lại câu hỏi của ông.
“Ta cũng nghĩ vậy, chỉ là ta vẫn không tin được trên đời sẽ có người có tinh thần chính nghĩa cao như vậy.”
Hai tay của ông đan vào nhau và chống cằm suy tư.
“Lúc đó chính Artermia đã quá nóng vội khi đề xuất một cuộc đấu tay đôi, và cậu trai này đã đứng ra ở trong tình huống phải đối mặt với nhiều kẻ thù… Con nghĩ cậu ấy giống như một hiệp sĩ vậy. Mặc dù hiện tại chúng ta không biết rõ biểu hiện này là thật hay chỉ là đang diễn trò.”
Louis cũng không phản bác cha mình mà đưa ra góc nhìn của bản thân.
“Nhân tính là thứ khó nắm bắt nhất, thôi, dù sao cậu ấy đã cứu giúp Artermia mà không cần bất cứ lợi ích nào, việc này chính là sự thật. Cái chúng ta cần làm chỉ là tiếp tục quan sát biểu hiện của cậu ta sau này thôi.”
Hơi xoa trán, ông Gilbert đứng dậy.
“Đi thôi, cũng đến lúc khai tiệc rồi.”
---------------------
(Cảm ơn Khởi Nguyên chi Long đã đề cử)