Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng

Chương 44: Hội ngộ, chia tiền




Chương 44: Hội ngộ, chia tiền

Thời điểm rời khỏi thung lũng Phi Long đã là gần trưa.

Chủ yếu là do Jerone và Meliasa quá nhiệt tình, bọn họ mang theo nhóm Leon bay khắp nơi, thậm chí họ còn tính săn một con quái vật đưa cho Leon làm quà.

Vất vả lắm hắn mới từ chối được sự nhiệt tình này…

Rất may mắn là khi đi ra thì con Chubby bị cột ở khu vực lối vào vẫn chưa bị ăn mất, mà thật ra chuyện nó bị ăn cũng khá khó xảy ra.

Dù sao nơi này là lối vào thung lũng, và ở bên trong thung lũng cũng không thiếu các loài động vật có thể ăn được đến mức bọn Wyvern phải bay ra ngoài tìm thức ăn.

Ba người ngồi Chubby trở về thị trấn, vì trời cũng đã chập tối nên hắn thuê 1 phòng đơn và 1 phòng đôi để nghỉ ngơi qua đêm.

Đương nhiên Leon sẽ ở phòng đơn còn 2 cô gái ở phòng đôi rồi.

Sáng hôm sau cả nhóm lại xuất phát, lần này trải qua 2 lần dịch chuyển Leon đã đến một thị trấn nhỏ gần Rừng sương mù.

Nhắc cho ai không nhớ thì [Rừng Sương Mù] là nơi ngôi làng Elf sở tại, và cũng là ở đó Leon đã gặp và giúp đỡ bộ tộc Elf.

Dĩ nhiên trước đó hắn cần làm một vài thứ nữa.

Leon dự định quay lại cái hang lần trước bọn c·ướp giấu tài bảo để lấy nốt đống “tang vật” đã bỏ lại, lần này ngoài dị không gian Leon còn có túi không gian và ba lô đeo lưng, lại mượn thêm túi không gian của Artermia hẳn là vừa đủ.

Nếu cô không mang theo túi không gian thì họ bỏ công đi thêm 1 chuyến là được. Đương nhiên tiền đề của việc này là cái hang đã bị hắn lấp đi chưa bị ai phát hiện.

Thời điểm tới ngôi làng, nhóm Leon đã cùng Kara hội ngộ.

Nguyên nhân của việc này là do trong chuyến đi tới lãnh địa Công tước hắn đã đi quá gấp và không kịp mang cô theo, nên Leon đã phân phó Kara hãy tự mình đi trước và sẽ hội ngộ tại ngôi làng này.

Đối với người sở hữu khả năng bay lượn, đồng thời còn có thể ghi nhớ bản đồ 1 cách hoàn hảo như Kara thì hiển nhiên không phải việc gì khó.

Khi gặp phải Kara ở đây trông hai cô gái sau lưng Leon đã khá ngạc nhiên, may là hắn đã nghĩ kỹ lý do giải thích nên chuyện này cứ thế trôi qua.

Đang lúc dẫn theo ba người đi dạo quanh thị trấn, bất chợt Leon bị người gọi lại.

“Cậu… Leon-san ?”

Người vừa gọi có vẻ cũng không chắc là mình gọi đúng người nên anh ta hơi chần chờ.

Nhóm của Leon quay người lại.

Một người thanh niên khoảng chừng 20 tuổi với làn da ngâm đen đang nhìn bọn họ. Anh ta trở nên kích động khi trông thấy gương mặt của Leon.

“Cậu đúng là Leon-san rồi !”. Trên gương mặt kia lộ ra vẻ mừng rỡ.

Trong khi các cô gái còn đang nghi hoặc, Leon đã nhớ ra người này là ai.

“Anh là…Farrow-san ?”

“Không ngờ lại gặp được cậu ở đây.” Anh ta kích động cùng Leon tiến hành 1 cái gấu ôm.

“Leon-kun, đây là người quen của cậu sao ?”



Artermia tò mò hỏi.

“Chuyện dài lắm…” – Leon có hơi lúng túng.

“Khoan đã ! Tại sao cậu lại có nhiều chuyện dài thế hả ?”

Một lần nữa nghe câu này của hắn khiến Artermia không khỏi trợn trắng mắt.

Cậu trai này là người chuyên đi gây phiền phức hay sao ? Sao lần nào cũng nghe 1 câu quen thuộc vậy ?

Bị Artermia châm chọc khiến Leon ngượng ngùng ho khan.

“Leon-san, mấy vị tiểu thư đây là ?”

Farrow cũng đã chú ý đến sự hiện diện của ba cô gái.

Vì trang phục của cả mấy người đều trông rất đắc và khí chất cũng khác biệt với người thường nên anh ta đoán đây là những cô tiểu thư quyền quý.

“Artermia-san và Ophelia-san, hai người này là bạn tôi, còn cô gái tóc bạch kim kia là hầu gái của tôi. Tôi đang dẫn họ đi du lịch.”

Leon đưa tay giới thiệu.

“Đây là Farrow-san… lần trước mình đã trùng hợp cứu anh ta.”

“Hân hạnh được biết anh.”

Cả hai cô gái đều hơi gật đàu tỏ vẻ chào hỏi, còn Kara chỉ đơn giản gật đầu mà không nói lời nào.

Farrow gãi đầu:

“Chào mấy vị tiểu thư, tôi là Farrow. Lần trước Leon-san đã cứu đám bọn tội từ tay đám đạo tặc, không ngờ lần này lại trùng hợp gặp được cậu ấy lần nữa nên tôi hơi kích động.”

“Đám đạo tặc ?”

Khuôn mặt Ophelia mang theo vẻ hiếu kỳ.

Farrow nghi ngờ liếc mắt nhìn sang Leon. Anh ta chắc là đang thắc mắc không biết tại sao hắn lại không kể cho họ nghe chuyện này.

“Trước tiên chúng ta tìm chỗ ngồi đã.”

Leon nhún vai và mang theo đám người tìm một quán trà gần đó ngồi xuống.

“Thật ra tôi và một số người khác lúc trước bị đám đạo tặc giam giữ chuẩn bị xem như nô lệ bán đi, nhưng Leon-san đã đến và giải thoát cho chúng tôi, cậu ấy cho bọn tôi tiền và cả thức ăn. Sau khi đưa những người b·ị b·ắt an toàn trở về thì tôi liền quay về thị trấn này định cư, trùng hợp hôm nay gặp phải Leon-san.” Trong giọng nói của Farrow tràn đầy sự cảm kích.

“Vậy là Leon-san đã từng cứu rất nhiều người… cậu giỏi thật đấy.”

Ophelia nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh, hiển nhiên cô nàng đang rất ngưỡng mộ Leon.

“Cậu làm mình nhớ đến những câu chuyện về các anh hùng, cậu thật sự rất giống họ đấy.”



Artermia cũng nhìn hắn và nói.

Leon chỉ bình tĩnh uống trà và không bình luận gì.

Không lẽ nói với họ tất cả đều chỉ là trùng hợp ?

Trùng hợp đi ra khỏi khu rừng và bị đám c·ướp để mắt tới, trùng hợp g·iết c·hết tên đầu lĩnh và để bọn lâu la dẫn đi lấy tang vật, lại trùng hợp vì tò mò đi vào ngục giam giải thoát đám người ?

Câu chuyện hư cấu như vậy nếu không tự mình trải qua thì ai mà tin được chứ ? Vậy nên Leon quyết định im lặng.

“Đúng rồi, mấy cô cậu đến đây định làm gì thế ?”

Đột nhiên Farrow hỏi.

Có vẻ anh ta thắc mắc lý do Leon lại quay trở lại nơi này.

“Thật ra lần trước do tôi còn để lại 1 số thứ ở hang của bọn c·ướp nên giờ tôi định quay lại để lấy chúng đi.”

Leon trả lời.

Sau khi hàn huyên cùng Farrow và hỏi thăm tình hình của những người được cứu lúc trước, Leon chào tạm biệt anh ta và dẫn các cô gái đến vị trí hang ổ đám đạo tặc.

Lần này hắn thuê 2 con ngựa, giá thuê mỗi con là 10.000 Jelly cho 1 ngày.

Dù sao vị trí này khoảng cách hang ổ đám đạo tặc lúc trước không xa nên việc đi và về trong ngày là chuyện rất dễ dàng.

Leon cùng Kara cưỡi 1 con, trong khi đó Artermia và Ophelia cùng nhau cưỡi 1 con.

Mặc dù sau khi hắn phân công xong trông cô nàng Ophelia không được vui lắm.

Artermia nhìn thấy cô biểu hiện như vậy liền bật cười, trong khi Leon chỉ biết gãi đầu khó hiểu.

Mất 30 phút cả nhóm đã đến được nơi cần đến.

Khu vực hang động lúc trước là căn cứ của đám đạo tặc hiện giờ đã bị bỏ hoang và có vẻ cũng khá lâu không có ai đến.

Leon dẫn ba người vào hang động và hiển nhiên nơi này chưa bị ai phát hiện.

Có lẽ tàn dư của đám c·ướp vì lo sợ Leon quay lại nên cũng không dám về đây, vậy nên chỗ này suốt cả năm đều vẫn y như hồi lúc hắn mới rời đi.

Nhắc mới nhớ, Leon đã không nghe được tin tức gì về đám c·ướp được mình thả đi, cũng không biết bọn chúng có hoàn lương hay không ?

Quay trở lại vấn đề chính…

Hang động khá tối do đống đuốc đã cháy hết từ lâu, Leon liền sử dụng đèn ma thuật để làm nguồn sáng.

Đi tới lối rẽ đã bị lấp, loại bỏ 2 lớp ngụy trang mà lúc trước hắn đã thiết lập, Leon đẩy ra cánh cửa dẫn đến kho chứa.

“Wow ! N-nhiều vàng quá !”

Ophelia không khỏi kinh ngạc mở to mắt.

“Lúc trước sau khi tiêu diệt tên thủ lĩnh, hắn đã cùng mình đạt thành giao dịch và bàn giao ra vị trí này. Lần đó vì không có công cụ để chứa nên mình chỉ mang những món đồ tương đối có giá trị theo và bỏ lại phần lớn ở đây.”



Leon hơi giải thích cho mấy người.

Artermia tuy cũng có bất ngờ nhưng ngược lại không đến nỗi thất thố như Ophelia. Dù sao cũng là con gái Công tước, số tiền lớn cũng không phải chưa từng gặp.

Còn Kara cơ bản chính là mặt đơ, muốn cô bất ngờ so với việc muốn Leon mặc nữ trang còn khó hơn.

“Artermia-san, cậu có túi không gian hay nhẫn không gian không ? Cho mình mượn tạm, như vậy chúng ta cũng không cần phải đi tới đi lui quá nhiều.”

Hiển nhiên Leon đang hướng tới Artermia mượn đồ.

“Mình có mang 2 cái, có đủ không ?”

Cô nói và đưa cho hắn 2 chiếc túi không gian.

“Đủ rồi. Lát nữa sau khi bán chúng mình sẽ chia cho 2 cậu.”

Leon mỉm cười và bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm.

“Eh ? Mình cũng có phần sao ?”

Nghe được hắn muốn chia thành quả của mình cho bọn họ khiến Ophelia lần nữa kinh ngạc.

“Mỗi người đều có phần, sau khi bán mình sẽ chia cho mỗi người 15% thế nào ?” Hắn nói trong khi tay vẫn đang đều đặn thu thập.

“Mình không cần đâu, cậu cứ đưa hết cho Ophelia đi.”

Với một giọng bình tĩnh, Artermia từ chối nhã nhặn.

“Ừ cũng đúng, có vẻ Artermia-san cũng không cần lắm. Vậy mình sẽ đem phần của cậu phân cho Ophelia-san luôn vậy.” – Leon nói.

“N-Nhưng.. mình không làm gì cả, đâu cần phải cho mình chứ.”

Ophelia tỏ ra hơi ái ngại.

“Không sao, dù gì đều là tiền của phi nghĩa, các cậu đều là bạn mình mà đúng không ?” Leon đứng dậy và hơi vươn vai.

Trong lúc tán gẫu thì tất cả đống tài bảo vừa rồi đã bị hắn dọn sạch sẽ.

Nhờ mượn được túi của Artermia nên bọn họ chỉ cần 1 lần là dọn sạch hang động mà không cần đi thêm chuyến nữa.

Không có cách từ chối nên Ophelia đành ngượng ngùng chấp nhận đề nghị của Leon.

Đoàn người cưỡi ngựa trở về thị trấn, bán đi hết những thứ vừa thu thập được và tiến hành chia của.

Tổng số liền sau khi bán đống tài bảo là 15 triệu Jelly, hơi thấp hơn dự tính ban đầu của Leon một chút.

Vì Artermia từ chối nhận tiền và đưa nó cho Ophelia nên Leon đã đưa cô nàng kia 4 triệu 500 ngàn Jelly. Vẻ mặt Ophelia sau khi nhận tiền trông như đang bị sốc, chắc là vì lần đầu tiên có nhiều tiền như vậy.

Hôm đó nhóm bọn họ nghỉ lại thị trấn, lần này là thuê 2 phòng đôi.

Vì một lý do nào đó Ophelia lại tỏ ra bất mãn với cách chia phòng và không ngừng lầm bầm.

Leon không hiểu cô gái này đang bất mãn chuyện gì nên cũng mặc kệ mà đi về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai sẽ vào rừng thăm làng Elf.