Chương 55: Nguy cơ.
Các giáo viên có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của kẻ mặc giáp đen này, đương nhiên Leon cũng tương tự cảm nhận được.
“Mạnh, phi thường mạnh, cho dù là ông nội muốn chiến thắng cũng rất khó khăn.”
Leon khuôn mặt thoáng căng cứng.
Hắn đã dùng 【Spirit Eye】xem qua, người đàn ông gọi là Wilhenm này có cấp độ 130.
Sở dĩ Leon cho rằng dù là ông Antony cũng khó chiến thắng là vì người đàn ông này là một chiến binh lão luyện.
Cỗ khí tức sát phạt của ông ta, không trải qua trăm trận chiến là không thể nào có.
Nói đơn giản chính là kinh nghiệm chiến đấu của ông ta rất đủ, dù có thể dựa vào đẳng cấp đè ép một đầu đi nữa, muốn thật sự đánh bại ông ta mà không gặp nguy hiểm là chuyện không thể nào.
Ở bên kia, Hắc hiệp sĩ Wilhenm đã bước tới trước mặt 4 vị giáo viên, giọng nói của ông ta vang lên đằng sau chiếc mũ:
“Bộ xương già này của ta đến cùng vẫn là có chút chỗ dùng. Hôm nay để ta chơi với đám hậu bối các ngươi đi.” Ông ta chỉ thanh đại kiếm vào 4 vị giáo viên.
Cả 4 người đồng loạt cảm giác như mình bị dã thú để mắt tới, không nhịn được nuốt nước miếng “ực” một tiếng.
“Đùa sao, thậm chí vận dụng cả Hắc hiệp sĩ…” Claudie-sensei sắc mặt rất khó coi.
“Xem ra lần này phải liều mạng rồi.” Giáo viên dẫn đội cũng thở dài, trên mặt ông ta xuất hiện vẻ đắng chát.
Đừng nhìn bên bọn họ có 4 người trong khi Wilhenm chỉ có một, nhưng đây là Hắc hiệp sĩ !
Không chỉ là cấp độ, kể cả kỹ năng, khả năng phản xạ, kinh nghiệm chiến trường,.. không thứ nào là không mạnh hơn bọn họ mấy lần.
Và bộ giáp ông ta đang mặc cũng là loại đặc chế, nhìn thì nặng nhưng cực kỳ nhẹ, và phía trên lại có ma pháp gia cường khả năng phòng thủ lẫn công kích.
Trong khi bên này vì đây là 1 chuyến đi chơi, không ai ngờ trước sẽ có chiến đấu nên họ thậm chí còn không mang theo trang phục chiến đấu.
“Tới đi đám hậu bối. Để ta coi thử giáo viên tinh anh được học viện Hoàng gia tuyển chọn tỉ mỉ có bản lĩnh gì.”
Wilhenm hét lớn một tiếng, cầm theo thanh đại kiếm của mình trực tiếp xông lại.
Trận chiến của Hắc hiệp sĩ và 4 vị giáo viên của học viện Hoàng gia chính thức mở màn.
-----------------------------
Garret mỉm cười đắc ý, cũng không tiếp tục chú ý đến tình hình bên Hắc hiệp sĩ nữa.
Đây chính là sự tự tin nhằm vào quân át chủ bài của họ, thống soái q·uân đ·ội – Hắc hiệp sĩ Wilhenm.
Mặc kệ là chiến lực hay kinh nghiệm chiến trường đều thuộc về hàng ngũ mạnh nhất. Cho dù phe học viện Hoàng gia có 4 người đi nữa, đánh đến sau cùng chiến thắng chỉ có thể thuộc về bọn họ.
Dời tầm mắt, ánh mắt của Garrett nhìn sang đám học sinh bên này.
“Ồ, đó là cái gì ?”
Ông ta thốt lên ngạc nhiên.
Lúc này, Leon đang cầm trên tay Senbonzakura cùng đám ma vật quần chiến.
Đã đến nước này cũng không lo ẩn giấu được nữa, không dùng ra sức mạnh thật sự thì sợ rằng cả đám thật sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Một mình Leon đang cùng 5 con ma vật quần nhau, đều là ma vật cấp 8 và cấp 9.
“Kara, tính mạng của chúng tôi trông chờ hết vào cô đấy.” Leon lẩm bẩm.
Ngay khi vừa phát hiện dị thường, hắn đã tìm thông báo cho Kara kêu gọi cơ thể chính đến để ứng phó.
Tuy nơi này có kết giới ma thuật, nhưng thiết bị liên lạc của Kara vốn không chỉ là ma thuật mà còn là sản phẩm công nghệ, kết giới của phe địch căn bản ngăn không được.
Nhưng để điều động cơ thể chính của Kara, họ cần phải tranh thủ được ít nhất 30 phút. Dù sao khoảng cách từ nơi này đến hồ Indian thật sự quá xa.
Vậy nên đây là một trận chiến mà kéo dài càng lâu, phe Leon sẽ càng có lợi.
Dưới tiền đề là nước Cộng Hòa không biết Leon có lá bài tẩy, trụ được 30 phút chiến cục liền không còn thuộc về bọn họ.
Chỉ cần cơ thể chính của vũ khi truyền thuyết bông xuống, cán cân thắng lợi sẽ quyết định !
“Mặc dù nói vậy…” Leon liếc mắt nhìn quanh, vẻ mặt không khỏi nhăn lại.
Một trận chiến này họ không chỉ phải cẩn thận ma vật, còn có binh lính có thể tập kích từ bất kỳ hướng nào nữa.
Quân số chưa tới 600 người, trong khi kẻ địch tổng cộng đạt tới 2000 quân.
Đây không phải trận chiến không cân sức thông thường.
Chỉ cần thế trận không kiên trì được, vậy sẽ giống như hiệu ứng domino, tất cả mọi người cùng nhau chơi xong.
Leon tránh né móng vuốt từ một ma vật dạng hổ có cánh, đáp trả nó bằng một phát 【Trảm kích】.
Nhưng hắn cũng không dám phân tâm, lại một lần nữa né tránh.
Từ bên hông đã có một chùm năng lượng bắn tới, may là Leon phản xạ nhanh.
Liếc mắt nhìn qua, một con ma vật rắn toàn thân đen nhánh đang treo trên thân cây, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm Leon.
“Nguy hiểm thật…” Leon thầm kinh hãi.
Hắn đang cố lôi kéo đi chiến lực mạnh nhất của đám ma vật, nhưng tình hình cũng không phải rất lạc quan.
Dù tính như thế nào Leon cũng vẫn chỉ là một học viên, đẳng cấp cũng mới 64, trong khi đó mỗi một con ở đây thấp nhất đều đã lv82.
Nhìn lại vị trí bị chùm tia của con rắn bắn trúng, Leon liền thấy được chỗ đó đã bị ăn mòn ra một cái hố không sâu không cạn.
Nếu lúc nãy không kịp tránh né mà để nó bắn trúng vào thân thể máu thịt thì…
Leon cảm giác mình sẽ trục tiếp bốc hơi, trở về tìm vị thần chuyển sinh lần nữa mất.
“Mummyo Jinpu Ryu – Suzaku !” Phượng hoàng vỗ cánh, tiếp tục cùng đám ma thú ác chiến.
Trong khi Leon đang kéo lại đám ma vật cấp cao, các học viên cũng bận bịu ứng phó với đám ma vật có đẳng cấp… không thấp lắm.
Trong tổng cộng gần ngàn ma vật, số lượng nhiều nhất chính là ma vật cấp 4 cùng cấp 5, ít hơn một chút là ma vật cấp 6 và cấp 7, còn ma vật cấp 8 và cấp 9 tổng số chỉ có 10 con.
Dĩ nhiên phe địch cũng biết tất cả mọi người đều là học viên tinh anh của học viện, thuần túy dựa vào đám ma vật cấp thấp là không được, vậy nên bọn họ không làm thì
thôi, vừa làm liền vận dụng đội quân mạnh mẽ.
Tất cả ma vật ở đây thấp nhất là ma vật cấp 4, không có bất cứ ma vật cấp nào dưới mức đó.
Army cũng lẫn trong đám học viên và giả bộ như đang đối phó ma vật, nhưng ánh mắt của cô nàng lại luôn nhìn chằm chằm Leon.
Thấy hắn một người đối phó với 5 ma vật cấp cao mà vẫn thành thạo điêu luyện, Army không khỏi kinh hãi.
“Thật là một tên quái vật, lần trước nhóm hoàng tử thua không phải là ngẫu nhiên.”
Trong mắt Army, Leon chính là một cái quái vật.
Rõ ràng chỉ mới năm nhất, sức chiến đấu này thậm chí đã vượt qua các học sinh năm 3.
“Đáng tiếc, cậu lần lượt phá hỏng chuyện của tôi, cậu phải c·hết.” Army nói thầm.
Nếu như Leon không còn thủ đoạn nào khác, việc bị đám ma vật g·iết c·hết chỉ là vấn đề thời gian.
Tiện tay đánh bay một con quái lao tới phía mình, Army cũng không tiếp tục chú ý Leon.
Theo cô, hắn đã là một người sắp c·hết, không cần để ý nữa.
“Mọi người nhắm hướng bên này ! Thả ra ma pháp !” Một cô gái có vẻ là thủ lĩnh của các học sinh năm 3 đang chỉ huy mọi người.
Cô gái có mái tóc với 2 bên được buộc và uống cong như 2 chiếc mũi khoan, trên tay cầm theo một thanh quạt xếp.
Dù phải ứng phó vội vàng, nhưng còn may cô vẫn có thể nhanh chóng ổn định đội ngũ đồng thời chỉ huy các học sinh phản kích.
“Reine-senpai, có người b·ị t·hương rồi.” Một học sinh lo lắng chạy tới.
“Nhanh đem người b·ị t·hương đi sơ cứu ! Đội tiếp viện nhanh chạy qua hỗ trợ.” Reine đổ mồ hôi, cố gắng duy trì bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên cô thật sự phải trải qua một trận chiến.
Đây không phải diễn tập trong sân trường, đây là chiến trường, là sẽ c·hết người đấy.
Ở trong tất cả học sinh, trừ Artermia thì hiện tại cô là người duy nhất có khả năng chỉ huy.
Nếu để Artermia chỉ huy các học sinh, căn bản sẽ không ai chịu nhận. Dù có xuất sắc như thế nào Artermia vẫn chỉ là học sinh năm nhất, để cô nàng chỉ huy thì các học sinh đều ít nhiều nghi ngờ khả năng của cô.
Trong một trận chiến quy mô như thế này, việc năng lực bị nghi ngờ sẽ dẫn đến những hậu quả rất tệ.
Vậy nên không còn cách nào, Reine là người duy nhất có thể đứng ra lãnh trách nhiệm.
Cô cũng đang cố gắng hương tới mục tiêu không để các học viên có hi sinh. Trách nhiệm của Reine thật sự rất nặng.
Nhưng cô biết, chiến trường không có hi sinh là không thể nào, vậy nên mỗi phút tinh thần của Reine đều căng như dây đàn.
Do trận chiến diễn ra vô cùng chóng vánh và không hề có sự chuẩn bị trước, Reine chỉ có thể dùng phương pháp cơ bản nhất.
Cô xếp các học viên lại thành 3 đội bao gồm đội pháp sư, đội kiếm sĩ cùng đội tiếp viện.
Đội pháp sư gồm những học sinh có khả năng ma thuật cao nhưng cận chiến kém, đội kiếm sĩ thì ngược lại. Và đội tiếp viện bao gồm những người có năng lực cân bằng giữa kiếm thuật và ma pháp, chịu trách nhiệm du tẩu và hỗ trợ.
Tuy chỉ là hình thức sắp xếp cơ bản, nhưng chí ít đã giúp phe học viện tạm thời chưa vỡ thế trận.
Bọn họ đang cố gắng hết sức mình, bởi vì bọn họ muốn sống !
“Cậu trai năm nhất đó…” Reine nhìn về một góc của chiến trường, nơi đó một học sinh năm nhất đang kéo lại 5 ma vật cấp cao.
Ánh mắt của Reine lấp lánh, khuôn mặt cô cũng ửng đỏ:
“Nếu sau trận này cậu có thể sống sót, tôi sẽ cho cậu vào danh sách hôn phu dự bị của tôi.”
Lảm nhảm vài câu, Reine nhanh chóng đem sự chú ý chuyển về chiến trường bên này.
Artermia và Ophelia trộn lẫn trong các học viên, cả 2 đều căng thẳng khuôn mặt.
“Thương Băng Giá !” Artermia sử dụng ma thuật cấp 4 bắn xuyên qua người một con quái vừa tiếp cận.
“Quang Pháo !” một con ma vật đang dự định nhảy bổ tới liền bị ma pháp của Ophelia đánh bay.
“Tình hình này không ổn, chúng ta không thể cầm cự quá lâu.” Khuôn mặt của con gái Công tước đang rất khó coi.
Quân số quá áp đảo, một người ít nhất phải đối phó với 3 thậm chí 4 kẻ địch.
“A…” một tiếng rên truyền tới, khiến cả hai không khỏi sốt ruột nhìn qua.
Chỉ thấy một học viên đang tập trung chiến đấu với ma vật liền bị một mũi thương không biết ở đâu ra quán xuyên thân thể.
Binh lính nước cộng hòa sau khi đánh lén thành công liền lập tức tìm chỗ ẩn náu và bắt đầu nhìn chằm chằm con mồi tiếp theo.
“Hèn hạ…” Artermia cắn răng, cảm giác thù hận chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy.
Nhìn qua Leon đang chật vật với đám ma vật, Ophelia không khỏi lo lắng:
“Artermia, Leon-san sẽ không sao chứ ?”
Lời tỏ tình của cô vẫn còn chưa nhận được phản hồi, làm sao cô chịu được nếu Leon phải c·hết tại đây.
“Yên tâm đi, Ophelia. Leon là người sẽ không làm việc nếu không có nắm chắc.”
Artermia cố gắng an ủi cô gái, nhưng chính cô cũng không mấy tự tin về lời mà mình nói.
Leon mạnh, nhưng cậu ấn vẫn là một học sinh, một mình chống lại 5 ma vật cấp cao đã là rất đáng gờm. Nhưng nếu hỏi Artermia rằng Leon có thể tiếp tục cầm cự được bao lâu thì chính cô cũng không dám nói chắc.
“Hi vọng cậu ấy sẽ ổn.” Artermia nắm chặt bàn tay.
Việc duy nhất bọn họ có thể làm là cố hết sức chiến đấu, họ không thể làm được gì khác.
“Leon-san… mong cậu an toàn !” Ophelia cầu nguyện.
--------------------------------
P/s: trước đó viết đc 4 chương nhưng thấy nội dung hơi cấn nên phải đập đi xây lại, viết lại 1 lần nữa ~T . T~