Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng

Chương 56: Uy lực của Cấm chú cổ đại.




Chương 56: Uy lực của Cấm chú cổ đại.

Các học viên bên này cố gắng chiến đấu, bên kia các giáo viên cũng không hề dễ dàng.

Học phải đối mặt với Hắc Hiệp Sĩ, át chủ bài của q·uân đ·ội Cetraln, nếu so về trình độ nguy hiểm thì còn hơn xa đám ma vật mà các học sinh đang đối phó.

Cất tiếng cười lớn, Wilhenm tung ra một cú quét ngang, đem cả 4 người đồng loạt đẩy lùi.

Chiến đấu chỉ diễn ra hơn 10 phút, nhưng Hắc hiệp sĩ ngoại trừ có chút thở dốc cùng một vài vết xước nhẹ trên bộ giáp thì gần như không hề hao tổn.

Trong khi đó các giáo viên của Học viện không chỉ sắc mặc khó coi, trên người còn chịu lấy nhiều v·ết t·hương ở trình độ khác biệt, đặc biệt có 1 vài chỗ tổn thương còn đang đổ máu.

Nếu tình hình tiếp tục như thế này, không hề nghi ngờ bọ họ sẽ không thể cầm cự được quá lâu.

Vết thương dù nhỏ nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu, và những v·ết t·hương đang đổ máu sẽ không ngừng bào mòn thể lực.

“Chậc chậc, trình độ này vẫn còn thiếu nhiều lắm, đám hậu bối.”

Hắc hiệp sĩ tấm tắc ra vẻ châm chọc.

“Ông…” Claudie-sensei giận dữ định phản bác thì một giáo viên đứng bên cạnh đã lắc đầu ngăn cản.

“Đừng để b·ị đ·ánh lừa.” Vị giáo viên đó nó.

Thân là Hắc Hiệp Sĩ, hiển nhiên Wilhenm không chỉ biết chiến đấu mà thôi, ông ta cũng rất có đầu óc.

Dù cho bản thân mạnh hơn đối thủ, Wilhenm cũng se không bao giờ khiêu khích đối thủ chỉ vì xem thường.

Đây là một chiến thuật, khiêu khích và hạ nhục để kẻ thù mất đi bình tĩnh và sức phán đoán, gián tiếp làm suy giảm sức chiến đấu.

Tuy đơn giản nhưng phần lớn người đều có lòng tự trọng, nên chiêu này gần như lần nào cũng dùng được, thậm chí còn dùng rất tốt.

Hắc hiệp sĩ thấy mấy người không mắc câu cũng không hề tỏ ra thất vọng.

Đây chỉ là một mánh khóe nhỏ, nếu bọn họ thành công vị khiêu khích thì tốt, nhưng không thành công ông ta cũng chẳng mất gì.

Lần nữa cười lớn, Wilhenm vung thanh đại kiếm quá khổ của mình bổ xuống mặt đất.

Nền đất phát ra chấn động, sau đó lập tức nứt ra thành một cái khe, nhắm chuẩn các giáo viên Họcn viện.

“Tránh !” Giáo viên dẫn đội hét lớn.

Mấy người khác cũng không cần đợi nhắc nhỏ cũng đã tránh đi.

Khe nứt sau khi tới vị trí của mấy người vừa đứng khi nãy liền lập tức phá ra t·iếng n·ổ, đất đá văng tứ tung, khói bụi mù mịt.

Bốn người vẻ mặt càng thêm khó coi, cũng càng thêm cẩn thận.

Đòn công kích của Hắc hiệp sĩ quá mạnh, bất kỳ người nào trong số họ đơn đấu với ông ta đều sẽ bị hạ dễ dàng.

“Đừng để ông ta tìm được cơ hội.” Giáo viên dẫn đội trầm giọng.

Ba người khác gật đầu, sau khi trao đổi ánh mắt liền tập thể xông lên.



Wilhenm phát ra tiếng cười lạnh:

“Đúng rồi, chính là tinh thần này. Để cho trận chiến giữa chúng ta thêm kịch tính đi. Đến đây đi, chúng ta bắt đầu hiệp hai !”

Một lần nữa đám người lại lao vào hỗn chiến

------------------------------------

Garrett chỉ hơi liếc qua, phát hiện Hắc hiệp sĩ nắm chắc thế cục liền tiếp tục vuốt râu chú yé chiến trường bên này.

Tay ông ta cầm một tờ giấy, hơi gật đầu.

“Đây chắc là thằng nhóc tên là… Leon ? Quả nhiên là một vật cản không nhỏ.”

Ông ta đem tờ giấy bỏ vào túi và cười lạnh, sau đó tiến lại chỗ công chúa Seria đệ nhất.

Lúc này Công chúa Seria cũng đang bình tĩnh nhìn lấy tình hình chiến đấu, đôi mắt đen của cô hoàn toàn lạnh lùng.

Garrett hơi khom người:

“Công chúa, thiếu niên bên kia có vẻ chính là Leon de Fedorov, cháu của hiền giả Vương quốc. Nếu g·iết được hắn ta đây sẽ là một đả kích không nhỏ đối với Vương quốc Eplante. Thậm chí có thể nếu bắt sống không chừng có thể dẫn Hiền giả Vương quốc sập bẫy. Mặc kệ bắt sống hay g·iết đều có lợi với chúng ta.”

Seria cau mày nhìn Garret, trong lòng thầm hừ lạnh.

Cô biết Garrett mặt ngoài nghe lệnh của mình, nhưng thực chất không xem cô ra gì.

Trong lòng Seria thoáng khổ sở.

Bản thân cô cũng chỉ là một quân cờ của Đức vua mà thôi, mặc dù mang danh hiệu công chúa, nhưng thực chất chỉ là bởi vì cô có thể sử dụng được “Sáo Ma thuật”.

Danh hiệu công chúa chỉ là một loại che mắt để có thể hợp pháp giam giữ cô và em gái…

Nhớ đến em gái mình, Seria không khỏi hơi xúc động, và cũng càng thêm quyết tâm.

“Chị sẽ bảo vệ em, dù phải làm công cụ cho đức vua đi nữa…” Tay đặt trên chuôi kiếm katana của cô thoáng nắm chặt.

Dời ánh mắt về hướng Garrett nói, quả nhiên thấy được một cậu trai trẻ đang một người độc chiến 5 ma vật, 2 con cấp 9 và 3 con cấp 8.

Seria ánh mắt thoáng lóe qua vẻ tán thưởng, nhưng nhanh chóng giấu nó đi.

Cô gật đầu:

“Ta hiểu, ta sẽ đem cậu ta làm mục tiêu.”

Nói rồi Seria từ bên hông rút ra một ống sáo màu đen có những hoa văn kì lạ phía trên. Đây chính là “Sáo ma thuật”.

Đặt nó lên môi, tiếng sáo quỷ dị vang lên trong khu rừng.

Mặc dù âm thanh của bầy ma thú, âm thanh v·ũ k·hí cùng t·iếng n·ổ đều vô cùng hỗn loạn, nhưng mọi người đều vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng sáo quỷ dị này.

Lập tức một số ma vật đang cùng đám học sinh chiến đấu đột nhiên dừng lại, sau đó dời ánh mắt đỏ ngầu về phía Leon.

Không cần mấy giây, vô số đạo ánh mắt của dã thú đã tập trung vào mục tiêu mới – Leon.



Hiển nhiên bản thân hắn cũng cảm nhận được, bản năng báo động của Leon không ngừng nhắc nhở hắn.

“Xem ra mình bị tập trung rồi.” Leon híp mắt, khóe môi nhếch lên một độ cong lạnh lùng.

Chỉ trong vài giây, có mấy chục ma vật đa bắt đầu hướng phương hướng của hắn xông lại.

Leon hướng về một phương hướng gần đó chạy nước rút, còn gia cường thêm một vài ma pháp để tăng thêm tốc độ.

Hắn sẽ sử dụng lá bài tẩy !

Đám ma vật cũng như đồng loạt phát điên, hướng về phía Leon đuổi theo.

Khẽ liếc mắt, Leon lộ ra nụ cười đúng như kế hoạch.

Trong tay của hắn cầm sẵn một thứ, một lá bùa.

【Siêu – Fallen Down】.

Cảm giác khoảng cách đã đủ để đảm bảo an toàn, Leon đem ma lực truyền vào lá bùa rồi lập tức quăng ra.

Đám ma vật hiển nhiên không cảm giác được nguy hiểm, mà dù cảm giác được chúng cũng sẽ không bận tâm.

Bởi vì hiện giờ chúng đang vị điều khiển, và mục tiêu duy nhất của bọn chúng là nhân loại trước mắt.

“Nào, đến giờ khai tiệc rồi.” Leon hừ lạnh, kích hoạt lá bùa.

Kế tiếp chính là một màn rung động tầm mắt, lập tức đem sự chú ý của tất cả mọi người trong trận chiến hấp dẫn đến.

Ngay khi được kích hoạt, ký hiệu trên lá bùa lập tức mở rộng, bao phủ tất cả sinh vật và vật chất trong phạm vi đường kính 100 mét.

Một t·iếng n·ổ rung trời truyền đến, cột sáng trắng xóa nối liền trời đất chiếu sáng 1 góc rừng.

Tất cả mọi người thấy được một màn khó tin.

Khu rừng… biến mất rồi.

Trong phạm vi của v·ụ n·ổ, không hề còn sót lại bất cứ thứ gì. Mặc kệ là ma vật hay cây cối, tất cả ddeefu đồng loạt “bốc hơi”.

Không có tàn chi, không có tro bụi, chỉ có cột khói nghi ngút, cùng một khu đất trống hình tròn chứng minh vừa nãy nó đúng là một mảng rừng.

Leon cũng bị dư âm v·ụ n·ổ thổi bay, may mà ngay trước khi kích hoạt lá bùa hắn đã dùng “Genbu” tạo nên màn chắn gió để phòng ngự hóa giải bớt dư lực.

Sau khi lăn vài vòng dưới đất, hắn chật vật đứng lên, trên người có nhiều chỗ trầy xước do va phải đất đá khi lăn dưới đất.

Dù trông khá chật vật, khóe miệng Leon lại nở nụ cười.

“Kế hoạch thành công.”

Không phải tự nhiên hắn muốn làm anh hùng, thay các học sinh khác hấp dẫn chiến lực cấp cao của quân địch hay gì…



Thật ra là có 1 phần, nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là để bên kia coi trọng bản thân, sau đó phái ra càng nhiều ma vật đến t·ruy s·át hắn.

Leon muốn lá bài tẩy của mình đạt hiểu quả lớn nhất, vậy nên hắn muốn dẫn dụ càng nhiều quân địch càng tốt.

Không ngoài sở liệu, cuối cùng bên kia cũng bị chiến lực của hắn rung động và phái thêm ma vật đến đây.

Việc còn lại rất đơn giản, chỉ cần một lần hành động đem kẻ địch diệt gọn.

【Siêu – Fallen Down】cũng không làm hắn thất vọng, đúng như giới thiệu của nó. Sinh vật dưới lv100 gặp phải chỉ có con đường c·hết.

Thậm chí dù đã biết hiệu quả của nó, nhưng khi thật sự sủ dụng nó khiến Leon càng có cảm giác rung động.

Uy lực của thứ này quá khủng bố, trong phạm vi nổ tung không còn sót lại dù chỉ là một đoạn tàn chi.

Trong khi Leon thành công xử lý một đống lớn ma vật, Garrett đang vui vẻ vuốt râu cũng bị giật mình suýt nữa bứt đứt sợi ria mép của mình.

Ông ta bị dọa sợ.

“Đó là cái gì ?”

Garret sững sờ chớp mắt mấy lần, ông ta thật sự không thể tin được một đống lớn ma vật do bọn họ chuẩn bị kỹ càng lại dễ dàng như vật liền biến mất, ngay cả t·hi t·hể cũng không còn sót lại.

Nhưng mặc kệ chớp mắt bao nhiêu lần, khung cảnh như mộng như ảo kia vẫn không thay đổi khiến Garrett không thể không chấp nhận đây là sự thật.

Gần trăm ma vật… chỉ một giây trước còn đang t·ruy s·át thiếu niên kia, một giây sau liền bốc hơi khỏi mặt đất.

Sau khi hoảng sợ, kế tiếp vẻ mặt của ông ta liền trở nên âm trầm.

“Tại sao trong thư không hề nhắc đến có tồn tại vật phẩm kinh khủng như vậy ? Là không biết ? Hay là…”

Garrett nắm chặt nấm đấm, khẽ cắn răng:

“Chuyện đã đến nước này, không thể để cho bọn họ chạy thoát, nếu không thì cái đầu của mình cũng khó giữ được.”

Nhớ đến quốc vương của bọn họ, Garret chỉ cảm thấy một hồi khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Ông ta vội vàng nói với công chúa Seria:

“Thưa công chúa, xin hãy để Hắc hiệp sĩ đối phó tên kia, hắn quá nguy hiểm.”

Seria đương nhiên cũng nhìn thấy tình cảnh đội quân ma vật của mình bị bốc hơi, cô không khỏi cau mày:

“Garret, ta biết là ông sốt ruột, nhưng ai dám nói chắc thiếu niên kia không còn thứ gì tương tự ? Bây giờ phái Wilhenm đi qua chẳng phải là t·ự s·át hay sao ?”

Gerrett nhìn chằm chằm Seria, ông ta đương nhiên biết sẽ rất nguy hiểm nếu Leon còn có lá bài tẩy tương tự, nhưng lúc này không cho phép ông ta bận tâm quá nhiều.

“Công chúa, xin hãy tin vào Hắc hiệp sĩ, và xin hãy tin vào phán đoán của thần. Thần dám đảm bảo người kia không còn thứ gì có uy lực tương tự.”

Ông ta hơi khom người, mặc dù là đang khuyên bảo Seria nhưng rõ ràng là đang buộc cô phải để Hắc hiệp sĩ đi đối phó Leon.

Seria âm thầm giận dữ, nhưng cuối cùng cũng không dám phát tiết.

Cô đến cùng chỉ là bù nhìn mà thôi, vì em gái…

Seria nắm chặt tay, sau đó lại buông ra, giọng hòa hoãn:

“Được rồi, ta sẽ để Wilhenm đi qua, ngài phó tham mưu hãy yên tâm.”

Lúc này Garret cũng nới lỏng một hơi, gương mặt lại xuất hiện nụ cười.