Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng

Chương 57: Đối đầu Hắc hiệp sĩ.




Chương 57: Đối đầu Hắc hiệp sĩ.

Seria lần nữa thổi lên “Sáo ma thuật” sau đó liền hạ lệnh:

“Wilhenm, mặc kệ mấy người kia đi, trước tiên xử lý tên kia.”

Cô chỉ tay vào Leon.

Mặc dù đang đánh tận hứng, nhưng ngay lập tức Wilhenm liền đẩy lùi bốn vị giáo viên và hét lớn:

“Tuân lệnh.”

Không hề chần chờ, ông ta cầm theo thanh đại kiếm của mình xông về hướng của Leon.

Bốn vị giáo viên áp lực chợt giảm nhưng ngay lập tức liền trở nên đứng ngồi không yên. Họ muốn ngăn cản Hắc hiệp sĩ, nhưng lần nữa lại bị một đám ma vật cấp cao quấn lấy.

Giáo viên dẫn đội tức giận kêu lên:

“Cút ngay !” Một phát lôi cầu lập tức đánh bay 1 con ma thú.

Nhưng xung quanh họ không chỉ có 1 con, mà là gần trăm con, tuy về mặt cấp độ kém hơn một chút nhưng số lượng này cũng đủ để kéo lại họ hồi lâu.

Trong khi đó, còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, Leon đã cảm giác được bản thân bị một đạo ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm.

Khí tức kinh khủng của Hắc hiệp sĩ nhanh chóng tiếp cận.

Leon vẻ mặt biến ảo một lúc, cuối cùng không khỏi thở dài:

“Cũng quá xem trọng ta đi ?”

Dù vậy nhưng hắn cũng không hề sợ hãi, trên tay vẫn cầm chắc Senbonzakura, và gương mặt từ từ chuyển sang cực độ bình tĩnh.

Chênh lệch cấp độ gấp đôi thì sao ? Không đánh thì chưa biết hưu c·hết vào tay ai.

Hắn nhưng là v·ũ k·hí hình người, “Demon Slayer Series” số hiệu 13 – Leon.

Chỉ đến cỡ này mà muốn g·iết được hắn ? Đừng có mơ.

Cánh hoa anh đào tản mát, hóa thành một cơn mưa hoa màu hồng phấn, duy mỹ nhưng tràn đầy sát khí.

“Tản mát đi, Senbonzakura - Shikai !”.

“Nhóc con, chịu c·hết đi.” Hắc hiệp sĩ lạnh lùng vung thanh đại kiếm, một đạo trảm kích màu trắng hướng thẳng về Leon bay tới.

Hơi híp mắt, Leon khép hai ngón tay, cổ tay hơi động.

Lập tức vô số cánh hoa anh đào như được triệu hồi, vờn xung quanh người hắn và dựng thành một “màn chắn”.

Trảm kích cùng màn chắn v·a c·hạm, nhấc lên từng trận cuồng phong, “cánh hoa” b·ị đ·ánh tán loạn, còn Leon cũng bị thổi bay và văng ra xa.

“Khục.”

Hắn khó nhọc đứng lên, ho ra một búng máu. Đưa tay lau khóe miệng, Leon càu nhàu:

“Thật sự là… mạnh đến mức khó chịu. Chỉ một đạo trảm kích từ xa cũng khiến mình trọng thương.”



Lúc này Hắc hiệp sĩ đã tiếp cận, đôi mắt lạnh lùng của ông ta giấu sau chiếc mũ sắt. Hiên nhiên ông ta sẽ không bỏ qua trừ khi thật sự g·iết được Leon.

Thanh đại kiếm vung lên, vẽ ra một vòng cung, kế tiếp liền sẽ đem Leon cắt thành 2 nửa.

Khóe miệng khẽ nhếch, Leon b·ị c·hém làm đôi, nhưng nụ cụ cười tàn nhẫn của Wilhenm chưa duy trì được 1 giây ông ta liền đã phát hiện không đúng.

Trước mặt Hắc hiệp sĩ, hai nửa thân thể của “Leon” bắt đầu dập dờn như sóng nước sau đó biến mất.

【Vô Ảnh】và 【Ảnh phân thân】lại kiến công.

Cảm nhận được cơn gió đến từ phía sau. Wilhenm lạnh lùng “hừ” một tiếng;

“Trò trẻ con.”

Thanh đại kiếm của ông ta vẽ ra một đạo quỹ tích vòng cung, phát sau mà đến trước chặn lại đòn đánh lén phía sau lưng.

Chỉ nghe “keng” một tiếng, dù cho ứng phó vội vàng nhưng Hắc hiệp sĩ vẫn quá mạnh, Leon bị lực đạo phản chấn đẩy lùi kéo ra một vệt dài, lại phải lùi thêm mấy bước để tiêu hao tất cả lực phản chấn.

Leon chỉ mỉm cười:

“Chưa phải là kết thúc đâu.”

Lập tức, vô số cánh hoa đang tán loạn xung quanh đột nhiên hội tụ bao vây Hắc hiệp sĩ và bắt đầu xoay tròn.

“Đây là cái gì ?” Hắc hiệp sĩ bản năng cảm giác được nguy hiểm, không khỏi khẽ giật mình.

Rõ ràng trước mặt chỉ là một thiếu niên còn chưa tốt nghiệp, vậy mà lại có thể khiến hắn có cảm giác tim đập nhanh.

Ban đầu Wilhenm chỉ là vì mệnh lệnh của công chúa mới đối phó Leon, theo ông ta thì mình đối phó một học sinh đúng là dùng dao mổ trâu g·iết gà, thậm chí Hắc hiệp sĩ còn chẳng muốn dùng nhiều sức.

Nhưng ngay lúc này, rốt cuộc ông ta cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của thiếu niên trước mặt.

Bình tĩnh, lạnh lùng, đủ quyết đoán, ứng biến nhanh nhạy, rõ ràng là một chiến binh sinh ra vì chiến trường.

“Không thể tiếp tục để thằng nhóc này trưởng thành.”

Dù nghe rất buồn cười khi Hắc hiệp sĩ nổi danh vậy mà sinh ra ý nghĩ phải cẩn thận một thiếu niên chưa đến 18 tuổi, nhưng đây chính là suy nghĩ thật sự của Wilhenm lúc này.

Biểu cảm của Leon cũng chuyển từ mỉm cười sang nghiêm túc, hắn khẽ gọi:

“Senbonzakura Kageyoshi, Gokei !”

Tất cả mảnh kiếm phân tán đều đã tụ hợp và bao vây Hắc hiệp sĩ, nó tạo thành một hình cầu với vô số lưỡi kiếm sắt bén xoay tròn.

Wilhenm cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của chiêu thức này, ông ta không khỏi cẩn thận nhìn xung quanh mình.

Không gian đều đã bị hoa anh đào lấp kín, trên dưới trái phải đều không có đường thoát.

“Sụp đổ !” Hai ngón tay chắp lại với nhau, Leon lạnh lùng lên tiếng.

Ngay lập tức vô số “cánh hoa” từ bốn phương tám hướng lao vào cắt chém Hắc hiệp sĩ, ông ta cố gắng vung kiếm ngăn cản nhưng nó thật sự quá nhiều và hoàn toàn không có góc c·hết.

Nhận ra mình không thể che chắn hết cơ thể, Wilhenm quyết định nhanh chóng, che chắn lấy phần đầu và gánh vác tổn thương xông ra.

Vung ra một đạo trảm kích to lớn, Gokei đã bị xé mở một lỗ hổng.



Trảm kích cũng không dừng lại mà tiếp tục bay về phía Leon.

Không còn cách nào, hắn đành phải nhảy qua một bên né tránh, sự chú ý vừa bị phân tán thì Gokei cũng tự động tán loạn.

Hắc hiệp sĩ thở hắt ra, bọ giáp của ông ta lúc này đã trông tơi tả hơn trước, có những vị trí đã xuất hiện vết cắt thấy được làn da bên trong.

Cảm nhận được sự đau rát trên thân thể, Hắc hiệp sĩ không khỏi sợ hãi thầm than.

“Đó rốt cuộc là cái gì ? Thậm chí ngay cả bộ giáp đặc chế của ta cũng có thể cắt qua ? May mắn là thằng nhóc này cấp độ còn thấp, lực sát thương của thứ này cũng bị giới hạn. Nếu hắn ở cùng đẳng cấp với ta thì lúc này không chừng ta cũng không đứng được nữa.”

Chìm trong suy nghĩ của bản thân vài giây, Hắc hiệp sĩ lên tiếng:

“Khá lắm nhóc con, vậy mà có thể tổn thương được ta, cậu đã làm được điều mà ngay cả mấy vị giáo viên của cậu cũng không thể. Có phải do thanh v·ũ k·hí đó ?”

Lúc này Wilhenm cũng coi như nhìn ra, Leon rõ ràng đẳng cấp thấp hơn nhiều nhưng lại có thể gây tổn thương cho ông ta, chỉ còn một lời giải thích duy nhất là thanh kiếm trên tay của hắn.

“Ai biết được ?”

Leon cười lạnh nhún vai.

“Muốn chọc tức ta ? Cậu còn non lắm. Mà thôi, sau khi g·iết cậu ta cũng sẽ biết thôi.”

Wilhenm không bận tâm lắm mà nở nụ cười, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lao đến.

“Để ta xem cậu còn bản lĩnh gì, cứ phô hết ra đi.”

Thanh đại kiếm bị một luồng ma lực bao phủ, biến thành màu đen tuyền, khí tức của Wihenm cũng càng thêm kinh khủng.

Không dám chủ quan, Leon huy động hai ngón tay, vô số cánh hoa lại hội tụ trở thành tấm chắn phái trước mặt hắn, trong khi Leon lùi nhanh về sau.

“Vô dụng !”

Chỉ một nhát chém ngang, Leon cảm giác như mình bị xe tải tông phải, ngay cả “khiên” do Senbonzakura tạo thành cũng lập tức b·ị đ·ánh nát, dư lực mạnh mẽ tạo thành xung kích khiến hắn bay ngược về sau.

“A..”

Leon cắn răng rên rỉ, khóe miệng lần nữa tràn ra máu tươi.

Nhưng cùng lúc, ánh sáng trị liệu màu xanh lục liên tục nhấp nháy trên người Leon, giúp hắn khôi phục tổn thương.

【Auto Heal】.

Thời điểm chiến đấu với đám ma vật Leon cũng chưa sử dụng kỹ năng này, nhưng đối đầu với Hắc hiệp sĩ thật sự là quá khó khăn, chỉ một chút dư chấn từ công kích cũng đủ khiến hắn b·ị t·hương nặng.

Ophelia vẫn luôn chú ý tình hình chiến đấu bên này, khi nhìn thấy Leon bị trọng thương, một trái tim của cô cũng không khỏi nhấc lên cổ họng.

“Leon-san…”

Mặc dù cô rất muốn đi giúp, nhưng Ophelia biết mình đi qua ngoài việc gia tăng gánh nặng cũng không giúp được gì khác, vậy nên cô chỉ có thể lo lắng suông.

Artermia dùng kiếm g·iết c·hết một ma vật, lại dùng phép thuật đánh bay một binh lính cộng hòa đang chuẩn b·ị đ·ánh lén, sau đó cô mở miệng:



“Mình biết là cậu rất lo lắng, nhưng giờ phút này chúng ta ngoại trừ tin tưởng vào Leon và cầu mong kỳ tích xuất hiện, căn bản không thể làm gì khác”

Vẻ mặt của Artermia cũng đang vô cùng nặng nề.

Dù không biết làm sao Leon có thể chịu được công kích từ Hắc hiệp sĩ đến bây giờ mà vẫn chưa bị g·iết, nhưng cô biết Leon sẽ không thể luôn may mắn.

Chỉ cần 1 lần sơ suất, cậu ấy sẽ c·hết, và Hắc hiệp sĩ trở lại chiến trường đồng nghĩ với việc mọi người đoàn diệt.

Phe học viện lúc này cũng đã bắt đầu mệt mỏi, họ đã phải chiến đấu liên tục trong tình trạng căng thẳng và tiêu hao rất nhiều ma lực, hơn nữa mọi người đều là lần đầu tiên thật sự phải đánh một trận chiến.

Chiến tranh là tàn khốc, huống chi đây căn bản là một trận chiến không hề công bằng.

Dù cho bọn họ rất cố gắng, học cũng g·iết được rất nhiều ma vật, nhưng cái giá phải trả là sự hi sinh của không ít người.

Có học sinh năm nhất, có năm 2, cũng có năm 3.

Từng người một liên tục ngã xuống, nếu không phải c·hết bởi vì công kích của quái vật thì chính là bị binh lính cộng hòa thừa cơ đánh lén.

Tiếng nổ, tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm, tiếng hét thất thanh, tất cả đang thuyết minh cho họ rằng đây không phải trò chơi, đây là chiến trường.

Army hỗ trợ một trị liệu những người b·ị t·hương, gương mặt thoáng xuất hiện vẻ không đành lòng nhưng rồi nó nhanh chóng biến mất.

“Không phải lỗi của tôi, chỉ là vì cậu ta, đúng, các người có trách thì hãy trách Leon de Fedorov đã cản trở cuộc sống hạnh phúc của tôi.”

Leon hơi tính toán một chút, cảm thấy thời gian cũng sắp đủ, hắn khẽ hỏi:

“Kara, còn bao lâu nữa mới đến ?”

Đừng nhìn bên cạnh hắn rõ ràng không có gì, nhưng thực chất luôn có một thiết bị ẩn hình của Kara đi theo.

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại truyền vào tai hắn:

“Xin hãy chờ thêm một chút, Master. Tôi còn cần 5 phút.”

“5 phút sao ? Vậy cô phải nhanh lên, đừng để đến lúc đó tôi c·hết rồi thì cô mới đi nhặt xác.” Leon nói với giọng bất đắc dĩ, nghe như đang đùa nhưng đây chính là lời thật.

“Cậu có hối thúc thì cũng vô dụng thôi, tôi đã đi với tốc độ nhanh nhất rồi” Giọng của Kara vẫn cực kỳ bình tĩnh.

“Được rồi, tính mạng của mọi người trông hết vào cô đấy.” Leon nghiêm túc nhìn thẳng về phía đối thủ trước mặt, Hắc hiệp sĩ Wilhenm.

Wilhenm thấy được Leon đang lầm bầm gì đó, nhưng ông ta cũng không nghe rõ và không mấy quan tâm.

Ông ta đơn giản nghĩ là Leon đã bị dọa sợ và đang bàn giao di chúc mà thôi.

Tiếng cười phát ra sau chiếc mũ, Wilhenm nói:

“Đến lúc kết thúc chuyện này rồi, ta sẽ c·hặt đ·ầu của cậu mang về xem như chiến tích.”

Leon cũng nhếch mép:

“Tôi không nghĩ một học sinh như tôi xứng đáng để xem như chiến tích của ông, và tôi cũng đính chính lại, hôm nay tôi sẽ không c·hết.”

Lần nữa, vô số cánh hoa anh đào hội tụ, nhưng lần này là về phía chuôi kiếm trên tay Leon.

Wilhenm không khỏi dụi mắt, ông ta cảm nhận được sự tăng trưởng sức mạnh đột ngột của thiếu niên trước mặt, và không biết có phải ảo giác hay không, Wilhenm trông thấy phía sau Leon xuất hiện… một đôi cánh trắng.

"Thằng nhóc này... là cái quái gì vậy ?"

-----------------------------------

Sủi tiếp, hẹn tuần sau gặp lại, muhahaha.