Kẻ Điên Và Kẻ Ngốc

Chương 12: Cậu không sợ tôi?




Lý Mật lặng lẽ lên mạng tìm kiếm nguyên nhân dẫn đến bệnh trầm cảm, nhìn hồi lâu, chìm ngập trong những luồng ý kiến trái chiều, trong đầu như một cục bột nhão. Có người nói bệnh trầm cảm bình thường đặc biệt bình thường, lúc ở một mình tâm trạng dễ dàng sụp đổ, Lý Mật thầm nghĩ Doãn Nhất Hàng bình thường cũng không quá bình thường, điều này không phù hợp với anh; lại có người nói người mắc bệnh trầm cảm vô cùng cần được lắng nghe, có người an ủi; thật sự không tìm được phương pháp giải quyết Lý Mật quyết định bắt đầu từ bước cơ bản nhất, đầu tiên không giận Doãn Nhất Hàng, kiên nhẫn với anh, dù sao bây giờ anh cũng là bệnh nhân.

Sau buổi học môn thể dục, Lý Mật chủ động đi tới, cùng Doãn Nhất Hàng vừa đi vừa tán gẫu.

"Hôm nay cậu không đi xe" Lý Mật hỏi.

"Không có đi" Doãn Nhất Hàng vô cảm.

"Gần đây bận việc sao" Lý Mật tiếp tục hỏi.

"Tạm ổn" Mặt Doãn Nhất Hàng vẫn không chút thay đổi. Truyện chỉ được đăng tải tại Diễn đàn L % ê Q = úy Đ [ôn]

"Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm" Lý Mật ôm cái đầu rỗng tuếch của mình, nhớ lại một câu chào hỏi.

Doãn Nhất Hàng hồi lâu vẫn không lên tiếng, dừng bước lại, lẳng lặng nhìn Lý Mật, Lý Mật cảm thấy chuyện này thật sự có hơi kỳ lạ. Rốt cuộc sau khi Lý Mật im lặng một lúc lâu, Doãn Nhất Hàng nói: "Cậu không sợ tôi?"

Lý Mật quay đầu nhỏ lại, chuyện gì vậy, "Tại sao lại sợ?”, cô thật sự không hiểu.

"Bọn họ luôn nói tôi là bệnh thần kinh" Nụ cười giễu cợt hiện rõ trên khóe miệng Doãn Nhất Hàng.

"Cậu không phải, đa số mọi người cũng hoặc nhiều hoặc ít có bệnh tâm lý, cậu chỉ hơi nghiêm trọng thôi" Lý Mật giải thích những gì cô tra được với Doãn Nhất Hàng.

"Cậu không sợ tâm trạng tôi mất khống chế rồi tổn thương cậu?" Lý Mật bị hỏi khó, cô thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

"Không biết nữa, trước mắt tôi chưa từng thấy dáng vẻ mất khống chế của cậu" Lý Mật bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, cô nghĩ trong chốc lát, nói: "Sẽ sợ”.

Doãn Nhất Hàng cười, là bị cô chọc cười, "Vậy còn không nhanh chóng cách xa tôi đi?"

Lý Mật gãi gãi đầu, đúng nhỉ, đây không phải là phương pháp đơn giản nhất sao, mình không nghĩ tới. "Thôi, phương pháp này trước đó tôi không nghĩ tới, tôi trưng cầu ý kiến của giảng viên tâm lý học trường chúng ta, cô nói có vấn đề gì lúc nào cũng có thể tìm cô, cậu, có muốn đi hay không? Tôi không nói tên cậu, nếu cậu không muốn khám ở trường học, chúng ta có thể đi chỗ khác”, cô nhìn sắc mặt của Doãn Nhất Hàng cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Doãn Nhất Hàng giống như không nghe thấy lời của cô..., chỉ liên tục đi về phía trước.

"Vậy trước tiên chúng ta đi khám bệnh mất ngủ, không trị bệnh trầm cảm cũng được mà, cậu cũng không thể mãi mất ngủ, không tốt với cơ thể”, Lý Mật thử dò xét.

Doãn Nhất Hàng rốt cục cũng dừng lại: "Có phải cậu quản quá rộng rồi hay không”, lời này không cần anh nói, Lý Mật cũng cảm thấy mình bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, nhưng cô là người có tư tưởng lớn, thật sự cảm thấy đầu óc của Doãn Nhất Hàng nên dùng để kiến thiết tổ quốc, mà không phải quỳ gối trước bệnh trầm cảm.

"Hôm nay cậu đặc biệt tới gặp tôi, khó xử lâu như vậy, có phải cảm thấy tính tình tôi rất kém hay không, chắc chắn không có bạn bè, nhất định cậu phải đi cùng" Doãn Nhất Hàng nhìn thẳng vào mắt của Lý Mật.

Thực không dám giấu diếm, Lý Mật thực sự nghĩ như vậy, cô chột dạ chuyển tầm mắt.

"Doãn Nhất Hàng, cậu đã đến rồi, đang chờ cậu" Một nhóm người ở bên kia đường, nữ có nam có, một nữ sinh trong đó vẫy tay từ xa, gọi anh.

"Nhìn thấy không, tôi không thiếu bạn bè, cũng không cần cậu đi cùng, thu hồi sự đồng tình tràn lan của cậu đi, đừng tự cho là hiểu rõ người khác”, nói xong Doãn Nhất Hàng chạy chậm tới hòa vào trong nhóm người kia.

Lý Mật cảm thấy cô cũng nên đóng cửa suy nghĩ, chuyện của Doãn Nhất Hàng cô không nhịn được muốn quản, nhưng chuyện này cô thật sự đã can thiệp quá nhiều, nhưng nghĩ đến cô vẫn cảm thấy uất ức!

Đến tối, Lý Mật vẫn gửi tin nhắn cho Doãn Nhất Hàng, ai bảo anh là bệnh nhân chứ?

"Hôm nay thật xin lỗi, về sau tôi sẽ chú ý" Sau khi Lý Mật gửi tin lại lo lắng chờ đợi Doãn Nhất Hàng trả lời, một phút trôi qua, một giờ trôi đi, lúc Lý Mật cho rằng anh sẽ không trả lời cô thì Doãn Nhất Hàng gửi lại hai chữ vô cùng đơn giản "Không sao".