Kẻ Điên Và Kẻ Ngốc

Chương 13: Không phải tôi cố ý đi đến nhà của cậu




Sau cuộc đối thoại này, quan hệ của Lý Mật và Doãn Nhất Hàng đã giảm xuống mức đóng băng, gặp mặt chỉ gật đầu chào hỏi. Lý Mật là một người tốt tính, bạn cùng phòng gọi là "Người hiền lành”, cô đặc biệt không thích khiến cho mối quan hệ với người khác trở nên căng thẳng, cũng không ngờ rằng sẽ trở nên căng thẳng.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng xíu nào đến việc trái tim cô chạy về phía kỳ nghỉ hè, trừ một việc làm của trường học, trường học đột nhiên quyết định sẽ gửi bưu điện thành tích của sinh viên về nhà. Lúc Lý Mật nghe được tin này, bị nghẹn bánh bao ở trong cổ họng, thiếu chút nữa đã đi gặp diêm vương. Nhưng thật may là, cô không phải người bị hại, học kỳ này thành tích của cô xếp hạng nhất hạng nhì ở trong khoa, chuyện này còn phải cảm ơn anh trai nhỏ "Sắc tức thị không" trong thư viện, nhưng ba người bạn cùng phòng của cô chính là khu vực gặp nạn nghiêm trọng.

Ba người bạn cùng phòng thay phiên nhau ôm cô gào khóc thảm thiết, Lý Mật tiêu sái vẫy họ, nói: "Ai bảo các cậu đi ra ngoài chơi mà không dẫn tớ theo, đây chính là báo ứng đó”.

Mẹ Lý xét thấy thành tích của Lý Mật ở trường học khá tốt, đồng ý học kỳ sau mỗi tháng tăng thêm 100 đồng sinh hoạt phí, Lý Mật thân thiết ôm lấy mẹ, thầm nghĩ: Thật may, mẹ cô không biết thành tích học kỳ một.

Thằng em trai điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho cô, ý muốn tăng phí bồi thường tổn thất tinh thần do phải một mình ở nhà chịu căng thẳng. Lý Mật sờ sờ đầu thằng em trai, sau đó khoát tay áo nói: "Không, chị muốn bắt đầu học trang điểm, mỹ phẩm rất đắt, không có tiền cho em, nói không chừng còn phải giảm bớt lại”.

Thằng em trai nhanh chóng liếc mắt xem thường.

Lý Mật về nhà, mẹ sắp xếp cho cô đi thăm ông ngoại bà ngoại, nói bọn họ ngày ngày nhắc đến cháu ngoại gái đi học ở xa. Lý Mật dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, đoán chừng gần đây chuyện xưa của ông ngoại bà ngoại không ai nghe, cho nên vô cùng cần một người ngồi nghe.

Lý Mật giơ bánh ngọt cho ông ngoại bà ngoại lên, hết sức phấn khởi bước vào cửa, sau mấy tiếng có lực không sức đi ra khỏi cửa. Trời ạ, bọn họ nói quá nhiều, từ quá khứ ở nông thôn nói đến chuyện lông gà vỏ tỏi trong hôm nay, nói năng hùng hồn, ngay cả nước cũng không hớp, thể lực này, cô xin bội phục.

Ra khỏi cửa chính chung cư, đi chưa được mấy bước, chạm mặt một người, một người gần đây khiến Lý Mật lúng túng. Nói thật, nếu như cô nhìn thấy trước nhất định sẽ đi đường vòng, nhưng duyên phận lại để cho bọn họ gặp nhau, phải gặp mặt KO.

Lý Mật còn bày ra một khuôn mặt tươi cười, giơ tay lên vẫy vẫy, lên tiếng chào. Doãn Nhất Hàng cũng chỉ gật đầu một cái, không có lên tiếng.

Lúc Lý Mật cho rằng bọn họ nên gặp thoáng qua như vậy thì một giọng nói vang dội từ sau lưng Doãn Nhất Hàng truyền đến: "Nhất Hàng, cô gái nhỏ này là?”, Lý Mật mới phát hiện sau lưng Doãn Nhất Hàng có một người phụ nữ trung niên, nhìn bộ dạng hơn 30, còn rất có khí chất.

"Bạn học đại học của con" Doãn Nhất Hàng không nhìn người phụ nữ, chỉ khe khẽ nói một câu.

"Thì ra là bạn học đại học, xin chào, cô là mẹ của Doãn Nhất Hàng" Mặt người phụ nữ trung niên tràn đầy ý cười.

Lý Mật ngây người: Mẹ của Doãn Nhất Hàng còn trẻ như vậy? Chuyện này, cũng quá biết cách bảo dưỡng đi! Cô vội vàng cười nói: "Cô mạnh khỏe, con tên là Lý Mật"

"Thật ngoan, nhà ở gần đây?" Giọng nói của bà rất dịu dàng.

"Không có, tới thăm ông ngoại bà ngoại, phải về nhà rồi" Lý Mật ngoan ngoãn, cũng không giống bản thân lúc bình thường.

"Vậy tới nhà cô chơi một lúc đi, ở ngay gần đây, vừa đúng lúc ăn cơm chung với chúng ta, cô mua rất nhiều đồ ăn, nói cho cô biết con thích ăn cái gì" Chuyện gì đang xảy ra vậy, giọng điệu không cho cự tuyệt này làm sao lại giống Doãn Nhất Hàng như vậy, quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

Lúc Lý Mật ngàn từ chối, vạn muốn kéo dài thời gian, đã bị mẹ của Doãn Nhất Hàng kéo đến gần cửa nhà Doãn Nhất Hàng. Cô nhìn Doãn Nhất Hàng im lặng suốt chặng đường cũng biết cô không quá được hoan nghênh rồi, cô lẩm nhẩm ở đáy lòng: Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý tới nhà cậu.

Phong cách trang trí tổng thể của ngôi nhà của Doãn Nhất Hàng thiên về tông lạnh, phong cách hiện đại đơn giản, hơn nữa vô cùng sạch sẽ, hơi không lịch sự nhưng khiến cho cô hoài nghi có phải gia đình này đều có bệnh sạch sẽ hay không.

Trên bàn cơm, mẹ của Doãn Nhất Hàng không ngừng gắp thức ăn cho Lý Mật, cô nhìn món ăn chất đống như núi, lại nhớ đến việc mẹ của Doãn Nhất Hàng mới vừa nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, khả năng là đang ước lượng sức ăn, không, nhìn thể trọng để nuôi heo.

"Lý Mật à, ở đại học, có phải hai con thường ở cùng nhau hay không" Mẹ của Doãn Nhất Hàng để đũa xuống mở miệng.

Thấy thế, Lý Mật cũng lập tức ngừng miệng: "Cô, hai chúng con không cùng chuyên ngành, hiếm khi gặp mặt"

"Biểu hiện của Nhất Hàng ở trường học, thành tích cũng không biết thế nào?" Mẹ của Doãn Nhất Hàng cúi thấp đầu, hình như thở dài.

Thì ra bà lo lắng về chuyện này, nhưng thành tích, không phải gửi phiếu điểm về nhà sao? Nhưng hình như mẹ Doãn không biết chuyện này. Lý Mật ngẩng đầu nhìn vào mắt Doãn Nhất Hàng, Doãn Nhất Hàng khí định thần nhàn (dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã) ăn cơm, giống như tất cả mọi chuyện không có liên quan gì với anh, Lý Mật hiểu có lẽ bảng thành tích không đến trong tay mẹ Doãn.

Lý Mật gắp thức ăn, nhét vào trong miệng, tranh thủ thời gian mấy giây để giảm xóc, hai người này ai cô cũng không muốn đắc tội, "Cô, Doãn Nhất Hàng từ cao trung vẫn học rất giỏi, đại học sẽ không kém, hơn nữa lên đại học thành tích hiển nhiên cũng không quá quan trọng"

"Ai nói không quan trọng, nghiên cứu sinh không nhìn thành tích sao, hồi cao trung nó không học tập thật tốt, ngày ngày bận rộn xen vào việc của người khác, không thể thi vào trường đại học tốt, bây giờ lên đại học còn không rút kinh nghiệm, không học tập thật tốt, làm sao có thể vào trường học tốt hơn" Cảm xúc của mẹ Doãn rất kích động.

Lý Mật thật sự có hơi sợ, nhưng nhìn Doãn Nhất Hàng lập tức buông chén xuống, quay lưng trở về phòng ngủ, cô hơi luống cuống.

"Con xem, bây giờ phản nghịch thành ra như vậy" Giọng nói của mẹ Doãn cũng hơi run rẩy, "Ban đầu cô và cha của nó ôm bao nhiêu hi vọng với nó, mong chờ nó làm cho chúng ta nở mặt nở mày, vậy mà trường đại học tốt cũng không thi đậu, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với chúng ta”.

Lý Mật cảm thấy khí chất của mẹ Doãn đang biến mất từng chút một, quả nhiên bệnh chung của phụ nữ trung niên: Dễ dàng gắt gỏng.

"Cô, ngài không cần lo lắng, bây giờ cậu ấy đã lớn, biết chừng mực, hơn nữa trường học hiện tại của cậu ấy cũng vô cùng tốt mà" Lý Mật chỉ muốn thoát khỏi địa ngục này.

"Cũng tạm" Mẹ Doãn nhàn nhạt nói một câu.

Nửa giờ sau, cuối cùng Lý Mật cũng từ nhà của Doãn Nhất Hàng đi ra, thì ra không khí ban đêm cũng mát mẻ như vậy, thở phào một hơi, thầm nghĩ thật sự trên thế giới này không có bữa ăn tối nào miễn phí.