Dịch: Bánh
Hiếm hoi lắm Lục Kính mới được nghỉ ngơi, vừa rảnh rỗi một chút là hắn đã thấy nhớ Doãn Tưu rồi, thế là hắn bảo Thẩm Quân đưa mình về nhà.
Trên đường về, Lục Kính hỏi Thẩm Quân xem dạo gần đây Doãn Tưu hay làm những gì, Thẩm Quân báo lại rằng cậu phải lo cho vấn đề an ninh của bên ta, thêm vào đó là chuyện của bên hội Omega khiến Doãn Tưu rất bận, nhưng năng lực của người này rất mạnh, chuyện nào cũng xử lý gọn gàng ổn thỏa, nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Tưu Tưu của hắn tất nhiên là phải tài giỏi rồi, dù là vẻ ngoài hay là trí tuệ thì cũng đều là nhất, ở trong lòng hắn, Doãn Tưu là một người vô cùng hoàn hảo.
Thế nhưng, cậu đã không gọi điện thoại cho hắn trong một thời gian dài, điều này không ổn chút nào.
Lục Kính cảm thấy, nếu hắn không có người kia ở bên thì không khác gì trời sập, còn Doãn Tưu nếu không có hắn thì lại như hổ về rừng, ở nơi nào cũng có thể tỏa sáng rực rỡ.
Lục Kính thở dài phiền muộn, nếu Doãn Tưu không kết hôn với hắn, có khi hắn vẫn sẽ phải sợ rằng cậu không yêu mình.
Sau một tiếng thở dài khác, người đàn ông lấy điện thoại ra gọi điện cho Doãn Tưu.
Cậu bắt máy rất nhanh, hỏi hắn có chuyện gì vậy. Lục Kính nhìn cảnh tượng hoang vắng bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng cũng vô cùng trống vắng: "Tưu Tưu, có phải em đang muốn ly hôn với tôi không?"
Đầu dây bên kia chìm trong im lặng.
"Haiz......" Lục Kính xụ mặt, ra vẻ đứng đắn mà nói, "Mới kết hôn còn chưa được ba năm mà em đã thấy chán rồi sao, Tưu Tưu, tôi trong mắt em không có lực hấp dẫn à."
"Anh biết hôm nay em mặc gì không?" Doãn Tưu đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, cậu vừa đi thực hiện nhiệm vụ, vẫn chưa kịp thay đồ đặc công ra, bộ đồ màu đen bao bọc lấy thân thể hoàn mỹ của chàng trai, những nơi lộ ra đều trắng nõn mướt mát. Giọng điệu của Doãn Tưu vẫn bình tình, nhưng gương mặt cậu giờ đã ửng hồng.
Lục Kính nhớ lại mấy thứ đồ chơi tình thú mà hắn từng đặt mua ở trên mạng, thứ nào cũng phải năn nỉ ỉ ôi một hồi thì Doãn Tưu mới chịu mặc, lúc nào cũng phải xin xỏ thì mới được nhìn thấy Tưu Tưu gợi cảm của hắn, hắn nói: "Đồng phục đặc công, tôi hỏi Thẩm Quân rồi, hôm nay em đi ra ngoại thành giải quyết mấy tên phế vật."
"Em biết hôm nay anh sẽ về," Doãn Tưu nhìn về phía chiếc xe đang tiến vào trong sân, từ từ nói ra: "Thế nên em mặc tất lưới màu đen."
Tất lưới màu đen.
Lục Kính quên luôn chuyện Doãn Tưu không gọi điện thoại cho mình, thôi được rồi, Tưu Tưu của hắn yêu hắn nhất trên đời chứ còn gì nữa!
"Nhưng mà mặc vào không thoải mái cho lắm." Doãn Tưu nhìn người đàn ông đang bước xuống xe, hỏi, "A Kính, anh cởi ra giúp em được không?"
Lục Kính mở cửa, đi vào phòng khách, nhận lấy ly nước do người giúp việc đưa lên rồi uống hết chỉ bằng một ngụm, thế vẫn không được, hắn vẫn thấy khát, vì người có thể giải tỏa cơn khát khô này chỉ có thể là Doãn Tưu đang ở trên lầu.
Người đàn ông cởi áo khoác ra, bước lên lầu thật nhanh, thấp giọng nói: "Tất nhiên là tôi rất sẵn lòng, nhưng tôi lại càng muốn xé nát nó hơn."
Vừa cúp điện thoại, Lục Kính mở cửa, Doãn Tưu không nhìn cảnh ngoài cửa sổ nữa mà nhìn về phía người kia, mỗi khi nhìn thấy hắn, đáy mắt cậu chỉ còn lại sự mê hoặc, "A Kính".
Lục Kính nghĩ dương v*t của hắn mới có tên Lục Kính, nếu không thì sao Doãn Tưu chỉ mới kêu một tiếng thì nó đã y hệt như học sinh 3 tốt vội giơ thẳng tay để cướp quyền trả lời câu hỏi chứ.
Hôm nay Lục Kính không muốn làm trong phòng ngủ, chiều nay sẽ có người tới tìm hắn, hắn muốn chơi trò kích thích, tất nhiên là Doãn Tưu sẽ không chịu, vậy nên hắn mới không muốn nói cho cậu biết.
Người đàn ông túm lấy tay Doãn Tưu, kéo cậu đi qua phòng làm việc ở kế bên, đặt Doãn Tưu vẫn chưa hiểu mô tê gì trên bàn rồi hôn cậu, Doãn Tuu thấy Lục Kính như thế, bắt đầu đánh hơi thấy mùi khả nghi, cậu đẩy người kia ra, nhíu mày: "A Kính, về phòng ngủ."
"Không," Lục Kính thò tay vào trong quần Doãn Tưu, sờ vào tất lưới trên người cậu, "Tưu Tưu, ở đây đi......"
"......"
Sau bao năm chung sống, Doãn Tưu đã biết Lục Kính là một tên nhóc thích gây rối một cách vô cớ, ít nhất đó là những gì mà cậu nhận thấy được về người này.
Nhưng yêu ai yêu cả đường đi lối về, Doãn Tưu tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng thực tế vẫn luôn dung túng chiều theo những yêu cầu của Lục Kính.
"Tốt nhất là anh đừng có mà xằng bậy." Doãn Tưu cảnh cáo suông một câu rồi vẫn chủ động ôm lấy cổ Lục Kính, nhẹ nhàng liếm lên môi hắn.
Cả hai bàn tay của Lục Kính đều đã mò vào trong quần cậu, không ngừng xoa bóp hai bên mông, thân dưới cũng không ngừng cọ vào người Doãn Tưu, ngón tay của hắn cố ý xẹt qua chỗ nếp uốn khiến Doãn Tưu lại càng dán sát vào người hắn hơn.
Cả hai hôn càng lúc càng sâu, nhìn bờ mi đang run rẩy của Doãn Tưu, trái tim của Lục Kính cũng rung rinh theo.
Đúng là không thể chịu nổi.
"Tưu Tưu......" Lục Kính liếm cằm Doãn Tưu, nói, "Tôi muốn liếm em."
Doãn Tưu cho rằng Lục Kính muốn khẩu giao, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng thì Lục Kính đã cởi quần cậu ra, để lộ đôi tất lưới màu đen đang ôm lấy hai chân thon dài, tất lưới được khoét một cái lỗ hình thoi, Doãn Tưu đang không mặc quần lót, dương v*t màu đỏ lộ ra nơi vết khoét cùng với hai viên tinh hoàn tròn trĩnh.
"Em mặc thế này đi giết người sao?" Lục Kính nâng chân cậu lên, hôn vào đầu gối của Doãn Tưu.
Doãn Tưu nghiêng đầu qua chỗ khác, giờ cậu chỉ cảm thấy thẹn thùng mà thôi.
Nhưng đúng thật là cậu đã mặc nó đi giết người, trong lúc chiến đấu, phạm vi di chuyển có chút lớn khiến đai lưng của tất lưới lộ ra, cấp dưới của cậu nhìn thấy được, nhưng đây chỉ là một tên nhóc vừa mới thành niên, cậu ta vẫn chưa hiểu đó là gì mà chỉ hỏi rằng đó có phải là quần áo chiến đấu kiểu mới không, trông ngầu thật đấy.
Ngầu cc, giờ thì Doãn Tưu hối hận rồi, Lục Kính rõ ràng đã bị kích động quá mức.
Nhưng im lặng lại chính là tiếng kêu to nhất, Lục Kính tự hiểu rõ được chuyện Tưu Tưu của hắn mặc đồ tình thú mà hắn mua đi giết người, chỉ cần nghĩ đến chuyện tất lưới màu đen lúc ẩn lúc hiện khi cậu hành động là hắn đã có thể bắn ra ngay rồi.
"Xấu hổ để làm gì? Việc gì em phải xấu hổ chứ?"
Lục Kính nâng mông Doãn Tưu lên cao, đến khi nhìn thấy lỗ nhỏ màu hồng nhạt kia, hắn chậm rãi cúi xuống hôn lên đó rồi vươn đầu lưỡi khẽ liếm, Doãn Tưu bị hành động của hắn làm cho hoảng hốt, cậu túm tóc người đàn ông, hoảng loạn hỏi: "Làm gì vậy?"
Lục Kính ngẩng đầu nhìn Doãn Tưu, không nói gì cả. Hắn kéo tay cậu ra khỏi đầu tóc mình rồi xé chiếc tất lưới thật mạnh, loại mà hắn chọn mua là loại rất dễ xé, chỉ cần kéo mạnh một chút là sẽ rách toạc ra một mảng lớn.
Làn da trắng nõn của Doãn Tưu đã được phơi bày, cả người cậu cứng đờ, Lục Kính liếm dương v*t của cậu, một đường dọc theo phần cán đến hai viên căng tròn rồi lại theo kẽ mông đến nơi miệng nhỏ, người đàn ông ôm đùi Doãn Tưu, liếm thật mạnh.
Cảm giác chưa từng được trải nghiệm bao giờ khiến Doãn Tưu lại càng thêm nhạy cảm, cậu có thể cảm nhận được đầu lưỡi nóng ướt của Lục Kính đã chui vào bên trong lỗ nhỏ rồi ra ra vào vào như một dương v*t thực thụ. Dù đầu lưỡi rất mềm, lại còn ngắn, nhưng Doãn Tưu vẫn bị liếm đến mức điên đảo, ngoài miệng thì kêu không cần nhưng tay cậu lại ấn đầu Lục Kính xuống, muốn hắn liếm sâu một chút, mạnh thêm một chút, tốt nhất là lấy đầu lưỡi chơi chết cậu luôn cũng được.
"Không cần liếm...... Không cần......" Doãn Tưu tự nhéo đùi mình, cậu không ngừng run rẩy, đầu lưỡi của Lục Kính liếm càng lúc càng nhanh, Doãn Tưu cũng không kìm nổi mà lấy hai bắp đùi kẹp lấy đầu hắn, rõ ràng là cậu đang cố lùi mông mình ra sau, nhưng chỉ cần đầu lưỡi của Lục Kính hơi rụt về một chút, cậu lại tự dí mông vào mặt hắn, mà vẻ nghiện lại còn ngại này chỉ làm Lục Kính càng thêm hưng phấn.
"Ưm...... A......!" Doãn Tưu run rẩy, tinh dịch bắn lên bộ đồ đặc vụ trông vô cùng dễ thấy, Lục Kính liếm sạch sẽ tinh dịch dính trên mặt mình rồi ngậm dương v*t của Doãn Tưu mút thêm vài lần nữa, nuốt hết chút tinh dịch mà người kia vẫn chưa bắn xong vào bụng.
"Tưu Tưu, em ngọt quá."
Lục Kính nuốt xuống hết thảy, hắn ngồi dậy, cởi quần ra, ôm Doãn Tưu vào trong lòng, để dương v*t của mình ngay tại miệng lỗ nhỏ đã bị hắn liếm cho chảy nước, từ từ đút vào trong, Doãn Tưu nhìn thứ thô to kia đi vào từng chút một trong thân thể mình, không kìm được tiếng rên rỉ, cậu chống tay lên bàn, nhìn Lục Kính vẫn còn ra vẻ bình tĩnh.
Rõ ràng lần nào cũng là kẻ dễ bị cuốn vào trong tình dục nhất, nhưng lần nào người chật vật nhất vẫn luôn là mình, là mình dâm nhất, là mình thèm khát nhất, hóa ra mình là cái dạng này sao.
Tay mỏi, eo cũng mỏi, Doãn Tưu bị đâm cho ngửa người ra sao, Lục Kính nhìn người đẹp đang lung lay sắp đổ, hắn đưa tay ôm lấy cổ cậu, cúi đầu hôn Doãn Tưu, mà Doãn Tưu cũng nhấc cánh tay đang mỏi nhừ lên ôm lấy người đàn ông, môi lưỡi triền miên cùng hắn.
"Nơi này mà anh cũng muốn làm dơ......"
Làm một hồi thì Doãn Tưu đã chuyển sang treo trên người hắn, Lục Kính hôn lên từng tấc da thịt lộ ra ngoài của Doãn Tưu, đáp: "Không dơ, làm tình với em là chuyện sạch sẽ nhất, chỉ có tình yêu, không có gì là dơ bẩn cả."
Lục Kính kéo khóa kéo trên áo Doãn Tưu xuống, lồng ngực trắng nõn của chàng trai lộ ra, hắn để Doãn Tưu tự giữ vạt áo, còn mình thì liếm lên hai đầu v* đỏ tươi của cậu, khiến chúng trở nên ướt át sáng bóng, nhìn bầu ngực vốn bằng phẳng giờ lại ửng đỏ căng phồng, Lục Kính cảm thấy vô cùng có cảm giác thành tựu.
Hai người ôm chặt lấy nhau, cùng nhau bắn ra một lần, Lục Kính vẫn đè Doãn Tưu trên bàn làm việc, tách mông cậu ra rồi đi vào thêm một lần nữa, đầu v* cậu bị mặt bàn lạnh lẽo kích thích, mà cậu cũng tự cầm lấy dương v*t của mình, vuốt ve nó theo từng nhịp di chuyển của Lục Kính, khi Lục Kính bắn vào bên trong, cậu đã sướng đến mức không nói nổi nên lời.
Lục Kính âu yếm thứ giữa hai chân Doãn Tưu, trên tay hắn dính toàn là chất lỏng, người đàn ông hôn lên mặt chàng trai, hỏi: "Tưu Tưu, ông xã làm em có sướng không?"
Đầu óc Doãn Tưu vẫn còn hỗn độn, cậu đưa tay sờ vào thứ thô to vẫn còn cắm trong thân thể mình của người kia rồi lấy nó ra, cậu tự mình ngồi lại trên bàn, vạch áo mình ra, trưng bày đầu v* đã bị Lục Kính liếm cho sưng lên, lại dạng hai chân ra, đưa tay mò vào lỗ nhỏ, kéo ra tinh dịch màu trắng đục, trên mặt chàng trai giờ chỉ còn lại men say của tình dục, vừa dâm đãng lại quyến rũ.
Cậu đưa tay cầm lấy dương v*t của Lục Kính, tự tay nhét nó vào trong mông mình, nở một nụ cười khiến lòng người rối ren: "Sướng... nhưng em muốn bị chịch tới tiểu ra cơ, được không, ông xã?"
Khách đã tới nhà rồi, Thẩm Quân lên gọi hắn, Lục Kính ôm đùi Doãn Tưu thật chặt, dương v*t lại đâm mạnh vào trong như để trả thù, hỏi cậu: "Em biết có người tới đúng không?"
Doãn Tưu cầm điện thoại của Lục Kính lên, quơ quơ nó trước mặt hắn, ở trên màn hình có thông báo vài cuộc gọi nhỡ, hai chân cậu quấn lấy chân người kia, khẽ cọ xát lên xuống: "Xem ra không làm tiếp được nữa rồi, ông xã, khó chịu quá à."
Khách khứa cục cứt.
Lục Kính giật lấy điện thoại, hét về phía cửa ra vào: "Tối rồi hãy đến!"
Doãn Tưu còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã di chuyển một cách điên cuồng, hôm nay phải làm cho tới tối, phải làm cho cái bàn này dính đầy tinh dịch thì hắn mới thấy đủ!
"Muốn tiểu ra đúng không," Lục Kính bế Doãn Tưu lên, hắn ngồi lên trên ghế, mở hai chân cậu ra rồi đâm vào rút ra thật mãnh liệt, "Thế để tôi xi tiểu cho em, Tưu Tưu, tiểu ra cho tôi xem nào."
"Không...... A Kính...... A Kính......" Doãn Tưu hối hận rồi, tư thế này khiến cậu xấu hổ không chịu nổi.
"Gọi ông xã thì tôi tha."
"......" Doãn Tưu cắn răng nhịn một lát, Lục Kính chỉ cần đâm vào điểm nhạy cảm thì cậu đã hỏng mất rồi, chỉ biết túm lấy quần áo trên người hắn, rên rỉ gọi người kia, "Ông xã...... Chồng ơi.... Xin anh... Xin anh....."
Lục Kính hừ lạnh một tiếng, cúi đầu hôn lên vành tai của Doãn Tưu, hắn đã đạt được âm mưu của mình rồi: "Nhưng tôi lại càng thích em bắn ra nước tiểu hơn."
Doãn Tưu giãy giụa muốn trốn, nhưng Lục Kính ôm cậu rất chặt, hắn cố sức đâm vào, ngón chân của Doãn Tưu bắt đầu cuộn lại, cơn cao trào sắp tới khiến cậu bắt đầu nói năng lung tung: "Sắp tiểu ra rồi..... A Kính.... Sướng quá.... Ông xã thật lớn... Chịch em..... Sâu một chút...... A ha....."
Cậu đã không còn thấy xấu hổ nữa, giờ chỉ còn chuyện được lên đỉnh là quan trọng hơn tất thảy.
Lục Kính đâm thật mạnh thêm vài cái rồi cắm vào nơi sâu nhất, bắn tinh vào trong đó. dương v*t của Doãn Tưu vẫn còn chảy nước, cậu không ngừng run rẩy, khoái cảm chạy dọc theo từng dây thần kinh trên người Doãn Tưu, cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Kính, mà Lục Kính cũng ôm cậu thật chặt, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Chỉ cần Doãn Tưu nhìn hắn, hắn đã biết cậu muốn hôn, hắn đã biết rất nhiều thứ về cậu, Doãn Tưu đã cởi bỏ lớp ngụy trang khi đứng trước mặt hắn, không hề đề phòng cũng không hề nghi ngờ, là vì cậu yêu hắn.
"Bắn xa thật đấy," Lục Kính liếm khóe miệng của Doãn Tưu, trêu cậu, "Tưu Tưu giỏi quá."
"......"
Doãn Tưu cuộn trong lòng Lục Kính, cậu che miệng người đàn ông lại, lẳng lặng nhìn Lục Kính đang nhìn mình đầy trìu mến, nhẹ giọng nói: "Anh cũng làm em rất thoải mái, A Kính, anh cũng rất giỏi."