Kẻ Giết Người

Chương 36: Ngoại truyện 3 - Hết




Dịch: Bánh

ĐÂY LÀ MỘT NGOẠI TRUYỆN VỀ MỘT THẾ GIỚI KHÁC, NƠI OMEGA VÀ BETA KHÔNG PHẢI ĐẤU TRANH VÌ QUYỀN BÌNH ĐẲNG, LỤC KÍNH VÀ DOÃN TƯU CŨNG LÀ NHỮNG CÔNG DÂN BÌNH THƯỜNG.

- --------------------

Doãn Tưu đi tìm bạn học cấp ba của mình để lấy thuốc ức chế như thường lệ, người bạn đó khuyên cậu không nên sử dụng thuốc ức chế thường xuyên, mà loại thuốc ức chế tốt nhất chính là tìm một Alpha để gửi gắm cả cuộc đời của mình đến mãi về sau, như thế thì sẽ không gây tổn hại đến cơ thể.

Doãn Tưu không nói gì, cậu không muốn trải nghiệm lại lần phát tình đầu tiên khi vừa mới phân hóa thành Omega vào năm 18 tuổi thêm một lần nào nữa, đáng sợ chết đi mất, nếu có một ngày, vừa tỉnh lại đã nhìn thấy một cái giường bừa bộn cùng dương v*t giả vẫn còn dính đầy dâm dịch như thế chắc cậu thà chết còn hơn.

Vì sử dụng thuốc ức chế quá thường xuyên nên vẻ ngoài của Doãn Tưu không giống với các Omega thông thường cho lắm, gương mặt cậu góc cạnh, trông có vẻ mạnh mẽ hơn so với những Omega mềm mại xinh đẹp kia nhiều, nhưng xu hướng hiện nay là những Omega dễ thương như thỏ con, còn Doãn Tưu lại thuộc tuýp ngươi cứng rắn, tựa như những Alpha vậy.

Tốt nghiệp đại học rồi mà Doãn Tưu vẫn luôn duy trì kiếp sống độc thân, bố mẹ cậu vội đến mức xoay vòng, bọn họ không hy vọng con trai của mình sẽ luôn một mình, cô độc sống hết quãng đời còn lại như vậy, thế là bắt đầu sắp xếp cho cậu đi xem mắt hết chỗ này đến chỗ kia, nhưng người ta lại không thích vẻ ngoài của cậu, Doãn Tưu không quan tâm, ngược lại còn thở phào đầy nhẹ nhõm, cậu không muốn ai để ý đến mình cả.

Vào cuối mùa hè, có một gia đình dọn đến ở cạnh nhà cậu, là một vị tướng mà Doãn Tưu đã từng nhìn thấy trên TV, còn tên thì cậu không nhớ ra được. Người đàn ông đã gần đến tuổi trung niên nhưng vẫn phong độ ngời ngời, người vợ bên cạnh y cũng rất duyên dáng thướt tha.

Một người thanh niên khác bước xuống xe, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc với biểu cảm cứ lạnh nhạt, thậm chí còn có chút hung dữ.

Chắc là do ánh nhìn của cậu quá trắng trợn, người nọ nhìn về phía cậu, Doãn Tưu bình tĩnh quay đầu qua chỗ khác, lấy quần áo đang phơi trên dây mang về nhà.

Sau này cậu mới biết được, người đàn ông kia tên Lục Chiếu, vợ của ông xuất thân từ khu dân nghèo, bà thích lối sống của nơi này hơn, một hai đòi phải đến đây sống cho bằng được, Lục Chiếu không lay chuyển vợ mình nổi, đành phải đưa bà tới đây sửa sang lại nơi ở, còn cậu thanh niên kia là đứa con duy nhất của bọn họ, tên là Lục Kính, giờ đang phục vụ trong quân đội cùng với ba của mình, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có bề dày thành tích rất hiển hách, là một nhân tài hiếm có khó tìm, nhân dịp kì nghỉ phép, hắn thấy lo cho mẹ mình nên cũng dọn tới đây luôn.

Vì ở kế bên nhau, cuối tuần nào Doãn Tưu về nhà cũng có thể nhìn thấy Lục Kính đưa mẹ mình đi mua đồ ăn. Trước lạ sau quen, mẹ của Lục Kính - Lục Ngọc Tô là một người rất nhiệt tình, lúc đầu thì chỉ là cười rồi gật đầu với cậu thôi, về sau lại hay nói mấy câu kiểu Tiểu Tân về rồi đó hả con.

Nhưng Doãn Tưu và Lục Kính lại không được như thế, người nọ lúc nào cũng xụ mặt như thể ai cũng thiếu nợ hắn vậy. Doãn Tưu cũng không phải người thích dùng mặt nóng áp vào mông lạnh, lần nào cậu cũng chào hỏi đôi ba câu với dì Tô rồi rời đi thật nhanh.

Tết Âm lịch sắp đến rồi, Doãn Tưu vẫn không tìm được cho mình một Alpha nào cả, Lục Ngọc Tô nhìn thấy hàng xóm của mình vội vã như thế, bèn vô cùng chu đáo mà đưa một bức thiệp mời đến dự tiệc rượu của giới thượng lưu cho Lâm Tố Âm: "Alpha ở đó đều rất ưu tú, Alpha giỏi cỡ đó rồi mà Tiểu Tân vẫn không chịu rung rinh thì mới lạ đó."

Lâm Tố Âm là một người mẹ rất dịu dàng, nhưng lần này cô lại vô cùng nghiêm khắc mà yêu cầu con trai mình phải đến dự tiệc, Doãn Tưu cũng cạn lời, đành phải đồng ý với mẹ mình, cậu miễn cưỡng sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa đã gặp Lục Kính đang chuẩn bị lái xe đi đâu đó, Lục Ngọc Tô vẫy tay kêu Doãn Tưu, ra môn liền gặp gỡ lái xe phải đi Lục Kính, Lục Ngọc Tô lập tức vẫy tay kêu Doãn Tưu, cậu đành phải cắn răng bước qua đó.

Lục Ngọc Tô vô cùng nhiệt tình mà đẩy Doãn Tưu ngồi lên ghế phụ, nói với Lục Kính: "A Kính, con đưa Tiểu Tân đi cùng đi, mẹ đi xem phim với dì Lâm của con đây, phải biết lo cho em có biết chưa."

Lục Kính lạnh lùng nói tiếng được rồi dẫm chân ga, đưa Doãn Tưu vẫn còn đang hoảng loạn rời đi.

Doãn Tưu nhìn về phía trước đầy khẩn trương, Lục Kính cũng không thèm mở nhạc hay bất cứ chương trình trên radio nào, trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ.

Quá xấu hổ. Một khi đã xấu hổ thì làm gì cũng thấy xấu hổ.

Một tháng trước, vì Lục Kính dùng lửa không cẩn thận khiến nhà bếp bị cháy, Doãn Tưu đang ngồi giặt quần áo ở trong sân thì nghe thấy mùi khét, vừa quay đầu đã nhìn thấy nhà họ Lục chìm trong làn khói, cậu vội vàng mở vòi cứu hỏa, kéo ống dây chạy qua dập lửa, vì bên trong chỉ toàn là khói dày đặc, Doãn Tưu không thể nhìn thấy gì cả nên đã xịt nước lên người Lục Kính vốn cũng đang muốn dập lửa.

Lục Kính chỉ mặc một cái quần lót, bọn họ đứng nhìn nhau qua khung cửa sổ bằng gỗ đã cũ kỹ.

Doãn Tưu nhìn thấy thứ đáng sợ dưới lớp quần lót của Lục Kính, nhịn không được mà xịt nước cho hắn thêm một trận nữa, lúc cậu hoàn hồn thì mới nhận ra mình vừa làm gì với người kia...

Doãn Tưu yên lặng thả ống nước xuống, cười xấu hổ: "Xin lỗi nha, tôi tưởng lửa chưa tắt."

Lục Kính vẫn nhìn cậu chằm chằm, người làm trong quân đội tất nhiên là khí chất sẽ khác với người thường, da đầu Doãn Tưu bị cái nhìn của hắn làm cho tê dại, Lục Kính chỉ kịp nói xong câu "Cậu nói dối" thì cậu đã vội bỏ của chạy lấy người.

Đó là lần thứ nhất.

Lần thứ hai.

Hôm đó Doãn Tưu quên đem thuốc ức chế, vừa ra khỏi công ty đã thấy có gì đó không ổn rồi, cậu cố gắng chống đỡ, chạy tới bệnh viện, đăng ký một liều thuốc ức chế, cậu muốn ra chỗ góc cầu thang dể tiêm, kết quả lại đi vào nhà vệ sinh, lúc đang muốn tiêm thuốc vào thì một đôi bàn tay mạnh mẽ túm lấy cậu, giật lấy liều thuốc ức chế kia, còn hỏi cậu đang muốn làm cái gì.

Doãn Tưu sắp phát điên rồi, cậu bắt lấy tay người kia, rống lên: "Đây là thứ cứu mạng tôi đó!"

Theo hiểu biết của Lục Kính, chích thuốc thì phải để bác sĩ chích, còn tự chích thì chắc chắn là đang chích xì ke.

Thế là hắn không cho Doãn Tưu làm gì nữa mà lôi cậu ra ngoài nhét vào trong xe mình.

Sau đó, Doãn Tưu phát tình ngay trong xe của Lục Kính.

Lục Kính trơ mắt nhìn Doãn Tưu cởi quần rồi thủ dâm trong xe của mình, hắn đánh tay lái, dẫm lên chân phanh, nâng cửa xe lên.

Lúc này, hắn có thể ngửi được pheromone của cậu thật rõ ràng, là một mùi hoa lan nhàn nhạt, rất tươi mát, khác xa với những mùi hương dính nhớp khiến hắn không thích trước đó.

Rõ là Lục Kính có thể xuống xe, để Doãn Tưu tự ngồi an ủi cũng được, nhưng hắn lại không dời mắt nổi mà nhìn chằm chằm người vẫn luôn thờ ơ khi đối diện mình giờ lại không ngừng rên rỉ, trông vô cùng dâm đãng.

Dm, hắn cũng có phản ứng.

Đối với những Omega mềm mại chủ động nhào vào lòng, Lục Kính không có chút hứng thú nào với bọn họ, hắn đi theo mẹ đến đây, một phần cũng là vì để tránh xa những Omega đáng sợ kia.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Doãn Tưu, vẻ ngoài cứng rắn như vậy, lúc nào cũng bình tĩnh hờ hững như thế khiến hắn còn tưởng rằng người này là Alpha.

Ở kế bên nhau, kiểu gì cũng phải chạm mặt nhau, thế là hắn bỗng muốn biết về người này nhiều hơn một chút, hắn vẫn luôn ở lầu cao nhất trong nhà nhìn xuống Doãn Tưu đang giặt quần áo trong sân, xem cảnh cả nhà bọn họ ngồi trên bậc thang, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm vào những buổi tối.

Lúc người này cười rộ lên đúng là thật xinh đẹp, Lục Kính nghĩ thế.

Trước đó, hắn đã từng nhìn thấy cái tên Chu Tân trên báo, là một công dân bình thường chiến đấu vì chính nghĩa, và cũng đã thấy cái tên Doãn Tưu trong hồ sơ bí mật của quốc gia, cậu là người của Cơ quan Mật vụ, chuyên điều tra những vấn đề về tham nhũng.

Doãn Tưu thật sự đã khiến hắn phải có cái nhìn khác về cậu.

Và ngay lúc này hắn cũng phải có một cái nhìn khác hơn nữa về cậu.

Doãn Tưu bò từ bên ghế phụ qua ngồi trên người hắn, dùng bàn tay vẫn còn dính tinh dịch mà ôm mặt Lục Kính rồi hôn hắn một cách vụng về, pheromone của Alpha chính là liều thuốc an thần tốt nhất đối với cậu, Doãn Tưu đưa tay sờ lên đũng quần của người kia, kéo khóa kéo xuống, móc thứ thô to của hắn ra, muốn nhét nó vào trong mông mình.

Lục Kính hoàn hồn, hắn túm lấy tay cậu, nhìn gương mặt đỏ ửng của Doãn Tưu rồi nuốt nước bọt, nói: "Không được."

"Nhưng em rất khó chịu......" Doãn Tưu dán lên ngực Lục Kính, làm nũng, "Alpha tiên sinh, chịch em được không?"

Ánh sáng loe lói, dập dềnh như sóng biển, Doãn Tưu thấy đó không phải là đôi mắt của Doãn Tưu nữa, mà là một mảnh đất bí ẩn nhưng cũng không kém phần nguy hiểm mà hắn chưa đặt chân tới bao giờ.

"Không được." Lục Kính vẫn lặp lại câu đó.

Thấy Doãn Tưu sắp thẹn quá hóa giận, Lục Kính hạ lưng ghế xuống, đặt Doãn Tưu đang ôm lấy hắn không chịu buông ra nằm xuống, vòng eo kia vừa nhỏ nhắn lại vừa trắng nõn, thoạt nhìn thì chỉ cần dùng một cánh tay thôi đã có thể ôm trọn vào lòng rồi.

Lục Kính cúi đầu, khẽ hôn một cái, người dưới thân hắn liền run rẩy không ngừng, hắn siết eo cậu, dùng dương v*t chen vào giữa hai chân cậu, nói: "Thế nhưng tôi có thể cho em được thoải mái đôi chút."

Cặp mông kia dẩu lên cao đến như vậy, lỗ nhỏ hồng nhạt ẩm ướt kia đang ở ngay trước mắt Lục Kính, hắn nhìn nơi đó chằm chằm, không ngừng thọc vào rút ra giữa hai bắp đùi Doãn Tưu, nơi đó giờ đã đỏ bừng, khiến cậu vừa đau lại vừa sướng.

Hắn thật muốn cắm vào trong, hồng đến như vậy, ướt đến như vậy.

Nhưng hắn vẫn giữ lý trí, không đi vào trong mà chỉ làm giữa hai chân cậu như thế, Doãn Tưu bắn ra rất nhiều lần, mãi cho đến khi cậu nằm xụi lơ trên ghế thì Lục Kính mới bắn ra, hắn lật người cậu lại, đầu v* kia đã bị ma sát đến sưng lên, hình như còn chảy ra chút sữa.

Lục Kính nhìn Doãn Tưu vẫn chưa tỉnh táo, hắn cúi đầu, dùng chóp mũi khẽ chạm vào đầu v* rồi hé miệng ngậm lại nó, mút cho hai đầu v* vốn đã sưng lại càng sưng to.

Hắn vẫn luôn không biết mình nên gọi người này là Chu Tân hay là Doãn Tưu, nhưng trong tình huống ngay lúc này, hắn không nhịn được mà đi hôn cậu, gọi cậu một tiếng Tưu Tưu.

Tưu Tưu là một cái tên hay, rất ra dáng vật cưng của một mình hắn.

Lúc Doãn Tưu tỉnh lại thì cậu đã nằm ở trên giường của mình, ba ngày trôi qua, nhưng dấu vết trên eo cùng chân của cậu vẫn chưa biến mất, như là đang gợi lại cho Doãn Tưu về những chuyện giữa cậu và Lục Kính trong chiếc xe đó.

Ai cứu tui với. Doãn Tưu thật sự sắp phát điên rồi. Chuyện hôm trước vẫn chưa xong, giờ lại còn thêm chuyện này nữa.

Nhưng lần xấu hổ thứ ba lại đến nhanh hơn những gì Doãn Tưu có thể tưởng tượng được.

Hai người bọn họ, không ai nói một lời nào, vừa tới nơi, Doãn Tưu đã vội mở cửa xe bỏ chạy, Lục Kính thấy thế, vẻ hung dữ trên mặt lại càng hiện rõ, làm đám nhân viên phục vụ ra tiếp đón khách cũng sợ mới mức nói lắp.

Các Alpha trong bữa tiệc này đều là những người có tiêu chuẩn cao, một vài người cũng giống như Lục Kính, thích tuýp Omega cá tính như Doãn Tưu vậy. Cậu vừa vào trong đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, càng lúc càng có nhiều người đến tiếp cận cậu, hoặc là để hỏi xin WeChat hoặc là để cụng ly, ai cũng là người có nền tảng giáo dục tốt, vừa phong độ lại vừa lịch sự, Doãn Tưu cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn nói chuyện với họn họ rất vui vẻ.

Trong đó một Alpha tên là Lý Dương Lưu, vừa dịu dàng lại biết săn sóc, chia sẻ với Doãn Tưu rất nhiều thứ, là một người có thể kết bạn để nói chuyện, Doãn Tưu không muốn ở đây mãi, Lý Dương Lưu cũng thế, vậy nên bọn họ tính rời đi cùng một lúc.

Còn chưa đi vài bước, Doãn Tưu đã kéo qua một bên, Doãn Tưu ngây ngẩn một hồi, cậu nghiêng đầu nhìn Lục Kính đang nhìn Lý Dương Lưu bằng một ánh mắt đầy căm tức, cảm thấy không thể hiểu nổi, hắn đang làm gì vậy.

"Em ấy đi chung với tôi." Lục Kính nhìn Lý Dương Lưu.

Lý Dương Lưu thấy buồn cười, hỏi lại: "Thì sao?"

"Em ấy đi với tôi." Lục Kính kéo tay Doãn Tưu, nói, "Đi chung có nghĩa là một cặp. Lúc nãy em ấy giận tôi thôi, mong ngài đây đừng hiểu lầm."

Cái gì vậy? Doãn Tưu nhìn Lục Kính, rối rắm đến mức mặt đỏ tai hồng, nói tiếng xin lỗi với Lý Dương Lưu xong, cậu kéo Lục Kính ra ngoài.

"Lục...... Lục Kính," Doãn Tưu gọi tên hắn, "Anh nói thế là có ý gì?"

Lục Kính vẫn luôn nhìn Doãn Tưu, nói: "Nếu đây là nhiệm vụ phải đi xem mắt của em, thì nó có thể kết thúc được rồi."

"Được rồi, xem mắt cái gì chứ, tôi tới chơi thôi," Doãn Tưu bị ánh nhìn của người kia làm cho có chút ngượng ngùng, cậu nhìn qua chỗ khác, nói: "Lục Kính, tôi và anh không thân thiết, anh đừng xen vào việc của người khác."

Hình như cũng không thể nói là không thân được, dù gì cũng đã gặp nhau suốt một năm.

Thôi kệ đi, cứ nói thế đấy.

"Tôi không có." Lục Kính nói. Ông đây không rảnh tới mức đó.

Thật khó để hai người bọn họ nói chuyện với nhau, nói không nổi.

Doãn Tưu haiz một tiếng, xoay người bước đi: "Anh chơi tiếp đi, tôi về trước nhé."

Lục Kính lại không vui, hắn nhìn người kia đi càng lúc càng xa, vội bước nhanh theo, đưa tay giữ Doãn Tưu thật chặt, nhét cậu vào trong xe mình: "Tôi và em về chung đi."

Doãn Tưu nhìn kẻ lúc nào cũng trong ngoài không đồng nhất kia, hai người cùng nhau về nhà trong cơn xấu hổ.

Tới nơi rồi, Doãn Tưu muốn xuống xe về nhà, Lục Kính lại ra tay trước cậu một bước, hắn không thèm quan tâm Doãn Tưu có đang vui hay không vui, ôm cậu đi vào nhà mình, đi vào trong phòng ngủ, ném người kia lên giường rồi khóa cửa lại, đứng nhìn cậu từ trên cao xuống.

"Anh muốn làm gì, Lục Kính! Tôi cảnh cáo anh, nhà tôi ở kế bên, tôi biết đánh nhau đó."

Lục Kính đi đến bên mép giường, từng bước ép sát, hắn duỗi tay vuốt ve bả vai của Doãn Tưu, nói: "Tôi biết chứ. Tưu Tưu."

Doãn Tưu bị hai từ sau cùng của hắn làm cho sợ đến mức nhảy dựng, ngoại trừ người trong tổ chức ra, không ai biết đến cái tên này của cậu.

Lục Kính chạm vào gương mặt vẫn còn đang khủng hoảng của Doãn Tưu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đó rồi lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Quân, mở loa ngoài lên rồi hỏi: "Tôi có thích một người này, nhưng em ấy lại không biết tôi thích em ấy, làm sao bây giờ?"

"Quá đơn giản, ngài biết kim ốc tàng kiều không? Nhốt người đó lại, ngày nào cũng chỉ gặp được một mình ngày, ngày nào cũng làm tình với ngài là được."

"Nhốt lại làm tình đúng không?" Lục Kính chọn lọc ra những điểm mấu chốt, hắn nhìn Doãn Tưu, hỏi tiếp, "Nhưng làm thế nào thì mới có được e ấy đây?"

"Đánh dấu người đó, cắn tuyến thể, bắn tinh bên trong khoang sinh sản, thế là người đó sẽ thuộc về ngài cả đời rồi."

"Cắn tuyến thể," Lục Kính vuốt ve tuyến thể nơi sau gáy của Doãn Tưu, lặp lại, "Chịch cho khoang sinh sản mở ra rồi bắn vào trong đó, tôi biết rồi."

Hắn cúp điện thoại, đè lên người Doãn Tưu, sờ đầu v* của cậu, Doãn Tưu nói hắn chờ một chút, Lục Kính vùi mặt vào ngực cậu, cọ vào nơi đó rồi ngẩng đầu lên, chờ cậu mở miệng.

"Anh để tôi...... suy nghĩ thêm chút đã." Trái tim Doãn Tưu đập điên cuồng, vẻ mặt vô cảm của Lục Kính giờ vào mắt cậu lại bỗng có chút đáng yêu, cậu vội đưa tay che lại đôi mắt màu xám của hắn, tránh để mình sa ngã vào trong đó.

Lục Kính hôn lên tay cậu, hắn ghé sát đến bên tai Doãn Tưu, nghe cậu thở dốc, chậm rãi nói, "Không cần che lại, tôi nói cho em biết, Tưu Tưu, tôi yêu em."

"......"

Doãn Tưu bị câu tỏ tình này làm cho choáng váng, không phải là cậu không thích Lục Kính, cậu chỉ là chưa thông suốt được thôi.

"Em cũng yêu tôi." Lục Kính trả lời thay cho cậu, hắn hôn lên nốt ruồi son trên mũi Doãn Tưu, nói, "Tôi thấy em lén xem trộm tôi, còn hỏi mẹ tôi xem tôi thích ăn gì. Tôi có thể không chờ đến lúc ăn được quả anh đào mà tôi thích, nhưng tôi có thể ăn đầu v* của em."

"......"

Đó là do cậu thấy những gì mình làm trên xe của Lục Kính thật sự rất khiếm nhã, thế nên mới muốn xin lỗi.

Thế nhưng đúng là cậu có lén nhìn theo hắn thật, nhìn nhiều tới nỗi tim đập rất nhanh, cậu chỉ cho là mình đang hồi hộp mà thôi, kết quả lại không dám đến nói chuyện trực tiếp với người kia, còn quả anh đào mà cậu tính dùng để giảm bớt căng thẳng cũng bị chính cậu ăn sạch.

"Là do tôi muốn...... Ưm......"

"Tôi muốn yêu đương với em," Lục Kính lấp kín môi Doãn Tưu, nụ hôn của hắn vừa mạnh bạo lại vừa vội vã, sau đó, hắn cởi quần cậu ra, dùng dương v*t đã hơi cương chạm vào cậu, " Làm tình, kết hôn, đánh dấu, sinh con, Tưu Tưu, được chứ?"

Đều là lỗi của đôi mắt lúc nào cũng lạnh lùng giờ lại ra vẻ si tình của Lục Kính cả, Doãn Tưu nhìn vào đôi mắt đó, trái tim cậu như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu chậm rãi đưa tay ôm lấy cổ người kia, vòng chân quanh eo hắn, để hai người dán sát vào nhau rồi nói: "Cái đồ mặt lạnh xấu xí, không cho anh đổi ý đâu đấy."

"Tôi sẽ cười với em," Lục Kính cười với Doãn Tưu, "Em gọi tôi là A Kính đi." Biệt danh đồ mặt lạnh xấu xí thật khó nghe, Lục Kính nghĩ.

Doãn Tưu bị ánh nhìn của Lục Kính làm cho xấu hổ, cậu chôn đầu vào cổ hắn, nói: "A Kính..... Chúng ta làm nhanh lên, chậm sẽ bị phát hiện mất."

"Nhưng tôi muốn làm đến sáng mai."

Lục Kính cắm vào trong thân thể của Doãn Tưu, tiếng thở dốc gợi cảm vang lên làm Doãn Tưu ôm hắn càng chặt, hắn hôn vào gương mặt ửng hồng của cậu, dỗ dành: "Tôi muốn làm em thật lâu, Tưu Tưu, được chứ?"

Được chứ được chứ.

Được con mẹ anh!

Tuy Doãn Tưu nghĩ thế, nhưng cậu vẫn nói: "...... Được."

Tuyệt lắm, sáng mai chắc lại phải đào cái lỗ mà chui xuống mất.

- --------- HẾT----------------