Kế Hoạch Nghịch Tập Của Củi Mục

Chương 27: Đưa tặng




Lục Diêu vừa mới tiến vào ký túc xá, đã bị một người tập kích.

"Lục Diêu, cậu lợi hại quá đi mất!" Angus lớn tiếng hét lên, "Thiệt cho tớ còn lo lắng thay cậu, thế mà cậu không nói tình hình thực tế cho tớ gì cả."

Angus đánh lén thành công, hai tay ôm lấy cổ Lục Diêu như gấu túi ôm cây, thân thể treo hết lên trên người Lục Diêu. Lúc cậu ta nói chuyện, hơi thở đều phun hết lên trên mặt Lục Diêu.

Lục Diêu hơi ngửa người về phía sau, để cho phần đầu của mình cách mặt Angus xa chút. Nói thật thì y không quen tiếp xúc với người khác ở khoảng cách gần thế này.

Sau đó y mới nói: "Cậu có biết rằng mình rất nặng hay không, xuống trước đi."

Angus nhắm mắt chơi xấu: "Không biết!"

Lục Diêu thấy nói miệng không có hiệu quả, bèn trực tiếp vươn tay kéo Angus từ trên cổ mình xuống, lúc này mới nói: "Không phải lúc trước tôi đã bảo cậu không cần lo lắng rồi sao?"

"Tớ nói không phải là cái này!" Angus giậm chân, "Cậu có thể thiết kế ra cơ giáp cấp A! Là bạn tốt của cậu, thế mà tớ lại không biết! Cậu nói, cậu giấu tin tức quan trọng như vậy, có phải là tội ác tày trời hay không!"

Lục Diêu đi về phía sô pha, sau đó ngồi xuống, "Gurner Orens lúc trước bắn tiếng nói muốn thiết kế cơ giáp cấp A, tôi đã bảo cậu không cần lo lắng, không phải đã gián tiếp nói rõ với cậu rồi sao?"

Angus nghĩ nghĩ, hình như có chuyện này. Với lại, logic trong lời của Lục Diêu hình như không có vấn đề gì cả, nhưng tóm lại cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Angus đặt mông ngồi bên cạnh Lục Diêu, "Cậu đang ngụy biện! Cậu rõ ràng có thể nói toạc ra, còn hại tớ lo lắng như vậy."

"Được rồi." Lục Diêu thả lỏng người tựa lên sô pha. Tuy y đã sớm biết kết quả thi đấu nên không hề căng thẳng. Nhưng thi đấu phải đứng lâu, lại hao phí không ít thời gian giới thiệu, vẫn khiến y thấy mệt. Y theo thói quen dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, mới nói tiếp: "Tôi xin lỗi cậu."

Angus lúc này mới hài lòng gật đầu, "Nể mặt cậu xin lỗi chân thành, tớ sẽ tha thứ cho cậu."

"Nè, lúc nào thì cậu đi hả?" Một giọng nói bất mãn truyền tới từ phía sau sô pha, "Cho cậu vào phòng ký túc xá đã xem như tôi lòng dạ rộng lớn, bây giờ gặp được Lục Diêu rồi, cậu còn không mau cút đi!"

Angus xoay người lại, hai đầu gối quỳ trên sô pha, hai tay vịn lưng ghế, thân trên thẳng tắp, nhìn thẳng vào Brian, "Tôi tới để gặp Lục Diêu, không mượn cậu xen vào!"

"Hình như cậu không phải người phòng ký túc bọn tôi mà nhỉ." Brian ôm cánh tay hừ hừ nói.

"Tôi là bạn tốt nhất của Diêu Diêu." Angus nói với vẻ đắc ý, "Của tôi chính là của cậu ấy, của cậu ấy chính là của tôi. Cho nên phòng của cậu ấy cũng có một nửa là của tôi."

Brian chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy, cậu ta dùng tay chỉ vào mũi Angus, "Tôi nói cho cậu biết, tôi... ưm ưm."

Còn chưa kịp đợi Brian nói hết lời, đằng sau đã duỗi tới một cái tay bịt lấy miệng Brian. Brian giương nanh múa vuốt kháng nghị, nhưng hiển nhiên không thành công.

Mặt Ravey xuất hiện sau lưng Brian, giọng cậu ta lạnh lùng bình tĩnh, cậu ta đầu tiên là nói với Angus: "Tôi thay mặt Brian xin lỗi cậu, là nó vô lễ."

Sau đó cậu ta nhìn về phía Lục Diêu, chân thành nói: "Tôi và Brian đều tại hiện trường xem trận đấu của cậu. Trận đấu rất đặc sắc, bọn tôi rất vui mừng cho cậu, chúc mừng."

Lục Diêu cũng quay đầu nhìn về phía Ravey, mỉm cười nói: "Cảm ơn."



Brian vẫn không từ bỏ tránh thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ, nhưng hiển nhiên không có khả năng thành công. Cuối cùng trong tiếng cười kiêu ngạo của Angus bị Ravey lôi vào trong phòng của mình.

Lục Diêu thấy Ravey đóng cửa phòng lại, mới quay người, tiếp tục tựa lên sô pha. Y nói với Angus bên cạnh: "Đúng rồi, lần này còn phải cảm ơn cậu."

Angus được yêu thương mà sợ: "Nói gì vậy chứ, chúng ta là anh em tốt mà!" Nói xong cậu ta còn ưỡn ngực, dùng tay vỗ ngực vang bịch bịch khí phách lắm, "Giữa chúng ta ai với ai chứ, cậu có khó khăn gì, chỉ cần nói với tớ là được!"

Lục Diêu bị Angus chọc cười, không nhịn được bật cười ra tiếng, "Tôi biết, nhưng vẫn phải cảm ơn cậu."

Y cuối đầu nhìn vòng tay màu đỏ thẫm trên cổ tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng, nhìn về phía Angus, "Lần này có thể chế tạo ra Chu Tước, cần phải cảm ơn cậu đã cung cấp vật liệu trân quý. Cái này tôi tặng cho cậu."

Angus nghe được lời của Lục Diêu, nhảy dựng khỏi ghế sô pha, lớn tiếng la ầm lên: "Diêu Diêu, cậu có biết nói chuyện tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm không! Tổn thương tình cảm đó!" Sau đó bày vẻ mặt bị tổn thương, ôm lấy tim, "Trái tim tớ bị cậu tổn thương rồi!"

Lục Diêu vẻ mặt đầy đường kẻ đen nhìn Angus ẹo tới ẹo lui.

"Ý của tôi là..."

Y vừa mới mở miệng, Angus đã vươn tay, ngăn lại: "Cậu không cần nói, tớ không nghe không nghe!" Sau đó học nữ chính trên phim truyền hình vừa giậm chân bịt lấy tai, vừa không quên mắt qua mày lại với Lục Diêu.

Lục Diêu không có bất cứ biểu hiện nào, yên tĩnh nhìn Angus biểu diễn.

Angus thấy Lục Diêu vẫn bình tĩnh như cũ, nhụt chí ngồi xuống, nhưng vẫn không quên nói: "Nè, đừng có nói chuyện tiền bạc với tớ chứ."

Lục Diêu khe khẽ gật đầu, bày tỏ đồng ý.

Angus thấy vậy thì rất mừng, vỗ vai Lục Diêu, "Đây mới là anh em tốt!"

Tay Lục Diêu vẫn đang vuốt ve chiếc vòng, "Cậu thấy thế nào về cơ giáp Chu Tước do tôi thiết kế?"

Angus nắm tay lại, làm ra tư thế hưng phấn, "Thật sự là quá ngầu! Tính năng không nói, phải khen đến bùng nổ mất! Chỉ nói màu đỏ lửa đó thôi đã rất hợp với sở thích của tớ."

Sau đó cậu ta ôm lấy vai Lục Diêu, nói năng linh tinh: "Chẳng hiểu nổi mấy tên thiết kế sư đó nghĩ gì nữa, màu đỏ đẹp vậy, thế mà chẳng được mấy chiếc cơ giáp có màu đỏ! Ngay cả cơ giáp của tớ đều là về sau phải chuyên môn tìm người đổi màu. Không hổ là anh em tốt của tớ, nhoáng cái đã thiết kế ra cơ giáp màu đỏ, quả thực là thần giao cách cảm!"

"Cậu thích là được." Lục Diêu nói.

"Thích, tất nhiên là thích rồi." Angus dùng sức gật đầu, "Quả thực chính là cơ giáp lý tưởng trong lòng tớ!"

Lục Diêu nghe vậy thì mỉm cười, "Cậu đã hài lòng với Chu Tước như vậy, tôi sẽ tặng nó cho cậu."

Angus bị lời của Lục Diêu làm cho sững ra một lúc, sau đó mới nói với tốc độ chậm rì: "Diêu Diêu, tớ không phải có ý này, cậu xem tớ thành loại người gì vậy chứ."

Lục Diêu lắc đầu, tỏ ý Angus đừng suy nghĩ nhiều, "Angus, cậu nghĩ nhiều rồi. Bản thân Chu Tước là được thiết kế riêng cho cậu."



Angus nghe được lời Lục Diêu, mắt trợn tròn vo. Cậu ta dùng tay chỉ chỉ về phía mình, nói năng lộn xộn: "Cậu là nói..."

Lục Diêu mỉm cười gật đầu, "Ừ. Lúc đầu khi tôi nghĩ ý tưởng đã có ý này rồi."

"Cái này quá quý giá rồi..." Angus lầu bầu. Nói không động lòng là giả, nhưng lúc Chu Tước biểu diễn, Angus ở ngay tại hiện trường, cho nên cậu ta biết được giá trị của Chu Tước. Một chiếc cơ giáp có thể tự do chuyển đổi hình thức không chiến lục chiến, một chiếc cơ giáp ẩn hình, Chu Tước có thể khiến cho tất cả mọi người điên cuồng.

Lục Diêu đã sớm đoán được Angus sẽ không dễ dàng thu nhận, cho nên y nói tiếp: "Đầu tiên, chiếc cơ giáp này được thiết kế riêng cho cậu, cậu thích hợp với Chu Tước hơn bất cứ người nào. Với lại, chi phí và vật liệu chế tạo Chu Tước đều do cậu cung cấp, xem như tôi trả lại cho cậu."

Sau khi nghe được câu này, Angus hừ một tiếng, "Diêu Diêu, đã bảo đừng nói chuyện tiền bạc với tớ rồi mà."

"Những cái này không phải trọng điểm." Lục Diêu biết chỉ hai điều trên không thể nào thuyết phục được Angus, nhưng y không hề sốt ruột, nói tiếp: "Cậu hẳn là biết giá trị của Chu Tước."

Angus ra sức gật đầu, "Vì biết giá trị của Chu Tước mới không nhận đó. Vật liệu và tiền mà tớ bỏ ra nếu so sánh với Chu Tước, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới."

"Cậu nghe tôi nói." Lục Diêu tựa lên lưng ghế, khẽ nhắm mắt lại, "Chính là bởi vì như vậy, tôi mới tặng nó cho cậu. Cậu biết đạo lý mang ngọc có tội, sẽ hiểu ý của tôi."

Lớn lên trong gia tộc lớn, tuy nhìn Angus có vẻ không đứng đắn, nhưng không có nghĩa cậu không có não. Lời của Lục Diêu tuy không nói rõ ra, nhưng ý ngầm thì cậu vừa nghe đã hiểu.

Lúc này đây, cậu sảng khoái gật đầu, "Vậy thì tớ sẽ nhận." Nói xong lại dùng sức ôm lấy Lục Diêu, "Diêu Diêu, bây giờ tớ kích động quá!"

Lục Diêu tháo vòng tay xuống, mang lên cho Angus. Vòng tay sẽ dựa vào kích cỡ cổ tay để tự động điều chỉnh lớn nhỏ, cho nên mang lên trên cổ tay Angus sẽ tự động điều chỉnh thành kích cỡ phù hợp.

Trên cũng là nguyên nhân chính mới đầu khi thiết kế Chu Tước Lục Diêu đã nghĩ xong sẽ đưa tặng cơ giáp cho Angus. Tình bạn với Angus chỉ là một phần nguyên nhân.

Y muốn thắng Gurner Orens có Bevis âm thầm giúp đỡ, thì phải lấy ra tác phẩm khiến người kinh diễm. Nhưng tác phẩm làm chấn động người khác cũng sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng. Bây giờ y quá yếu, có giữ được cơ giáp hay không còn là một ẩn số. Điều này còn chưa nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là y đã bại lộ một chút thực lực, đặc biệt là về phương diện thiết kế cơ giáp, có thể tưởng tượng tương lai sẽ dẫn tới phiền phức không ngừng.

Cho nên tặng cơ giáp cho Angus có quan hệ tốt với y là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa y quả thực cố ý ra ám thị với Angus, trước mắt là vì y còn chưa đủ mạnh, cho nên y nhất định phải tìm cho mình một người che chở. Gia tộc Dewitt là lựa chọn tốt nhất, mà Angus lại là một đầu vào cực kỳ tốt.

"Tớ phải nói tin tức tốt này cho anh ba của tớ!" Angus lớn tiếng tuyên bố.

"Được rồi, tùy cậu." Lục Diêu nói: "Nhưng tôi đề nghị cậu vẫn nên ghép đôi nhận chủ với Chu Tước trước đi, cái này quan trọng hơn."

"Đúng nhỉ." Angus vỗ đầu, sau đó kéo lấy tay Lục Diêu, xông ra bên ngoài, "Chúng ta cùng đi tới khu huấn luyện thực chiến làm ghép đôi nhận chủ thôi."

"Biết rồi, cậu không cần chạy nhanh vậy đâu." Lục Diêu kéo Angus đang hận không thể bay thẳng đến đó lại.

"À há, cậu vừa thi đấu xong, chắc hẳn rất mệt." Angus nói: "Chúng ta đi chầm chậm thôi, không vội." Tuy là nói như vậy, nhưng ánh mắt của cậu ta vẫn cứ rất cấp thiết, bước chân chẳng chậm lại được.

Vừa đi ra khỏi cửa ký túc xá, quang não nơi cổ tay Lục Diêu bỗng rung lên.

Lục Diêu nhìn quang não, phát hiện có tin nhắn đến từ một dãy số quang não xa lạ, là một tin nhắn văn bản: "Chúc mừng em giành được thắng lợi."

Ký tên là... Elmo Locke.