Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 132: Alice (3)




༺ Alice (3) ༻

Khi nói đến chiến tranh thông tin, tôi chắc chắn sẽ giành được lợi thế.

Alice, với tư cách là Hội trưởng Hội học sinh và là thành viên của Ủy Ban Điều Tra Sự Thật, chắc hẳn đang kiểm tra tôi bằng lợi thế về thông tin của mình. Suy cho cùng, những thông tin mà cô đề cập trước đó không phải là điều mà một học viên bình thường có thể biết được.

Nhưng...

'Làm sao mình có thể không biết được?'

Tôi đã nghiên cứu mọi thông tin liên quan đến ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱.

Phương pháp lưu giữ tất cả thông tin đó rất đơn giản. Kể từ khi tôi chuyển sinh sang thế giới này, tôi đã tỉ mỉ xem lại từng chi tiết trên tấm giấy da mà tôi đã viết bối cảnh của game.

Và tất nhiên, điều tự nhiên là tôi phải chú ý mọi lúc để đảm bảo rằng những gì tôi biết không bị nhầm lẫn.

Cụm từ 'chỉ có 4 người' mà Alice cố tình nhắc đến chắc chắn là mồi nhử để dồn tôi vào thế bí. Tôi không nên cắn như một con cá. Nếu loại trừ Kaya, Lisetta và Ian, tôi là nghi phạm duy nhất còn lại vì là Quái Vật Đen.

Nói cách khác, nếu tôi chỉ đồng ý hoặc nói 'Tôi không chắc chắn' với câu nói đó...

Nó sẽ giống như trao cơ hội để dồn tôi vào thế bí với những giả định như 'Em là người duy nhất có thể bị nghi ngờ là Quái Vật Đen vào thời điểm đó' hay 'Em không phải là Quái Vật Đen sao?'

Có nguy cơ bị chơi chữ bởi Alice. Ngay cả đối với một người hành động tốt như tôi, khả năng mắc sai lầm không mong muốn vẫn tăng lên.

Đó là lý do tại sao tôi phản đối lời nói của Alice với giọng điệu có phần hung hãn, nói rằng 'Tiền bối... không có lý do gì để nói dối tôi cả.'

Bằng cách này, tôi có thể chống lại cuộc thẩm vấn gián tiếp của Alice, cắt đứt chủ đề ngay lập tức và lần lượt thăm dò phản ứng của cô.

Nụ cười của Alice nhạt dần, có vẻ không hài lòng.

"...Tại sao em lại nghĩ thế?"

"Chỉ là... Bởi vì số lượng người tôi nhìn thấy và nghe nói đến dễ dàng vượt quá 4 người."

Alice tỏ vẻ bối rối như thể cô không hiểu.

Có một lỗ hổng trong lời nói của Alice.

Trong Đánh Giá Săn Bắn của ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, ngoài Kaya, Liseta và Ian, còn có nhiều người đã đến được khu vực trung tâm hơn.

'Keridna, Ciel, Tristan, Irene và Doji.'

Trong số những người đi đến trung tâm, tôi chỉ gặp Lisetta, nhưng những người còn lại cũng có kỹ năng để đến trung tâm Đảo Elt, trước khi ác quỷ khổng lồ dưới lòng đất xuất hiện mà không gặp vấn đề gì.

Chỉ là tôi không nhìn thấy họ.

Ủy Ban Điều Tra Sự Thật cũng phát hiện ra trong quá trình điều tra rằng họ đã đi đến đó. Tôi kín đáo hỏi thăm và phát hiện ra rằng họ biết về điều này trong quá trình điều tra vụ việc Đánh Giá Săn Bắn với Lisetta.

Lý do tôi phải chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy là...

'Bởi vì mình phải sống sót.'

Trong tình huống tôi phải đấu tranh để sinh tồn với trí tuệ và sức mạnh kém cỏi của mình trước Tà Thần có khả năng hủy diệt thế giới...

Đảm bảo rằng không có gì khác với những gì tôi biết đã xảy ra, liên tục xem xét và chuẩn bị, là một trong những nỗ lực tốt nhất mà tôi có thể thực hiện.

Đôi mắt màu hồng của Alice di chuyển lên phía trên bên phải, biểu thị sự suy nghĩ sâu sắc.

Một lát sau...

"...Có vẻ như chị đã nhầm. Đã có quá nhiều sự cố xảy ra, chắc chị đã nhầm lẫn nó với điều gì khác."

Alice lùi lại một bước.

Sau đó, chúng tôi trò chuyện nhỏ cho đến khi về đến ký túc xá. Chúng tôi đi về phía khu dành cho nam của Briggs Hall, ký túc xá nơi tôi thuộc về, dành cho hạng trung cấp.

"Em đã hồi phục đủ để dựa vào sử ma của mình chưa? Chị không thể vào ký túc xá nam được."

"Tôi nghĩ giờ mình ổn rồi. Cảm ơn Tiền bối nhé."

Tôi cười tươi, giả vờ cảm động trước lòng tốt của Tiền bối.

Alice bình tĩnh nhìn nụ cười của tôi.

"Chúng ta gần đến rồi."

Ngay khi chúng tôi sắp đến lối vào chính của Briggs Hall.

Đột nhiên, một luồng sát khí nham hiểm bao trùm toàn bộ cơ thể tôi.

Alice dường như cũng cảm thấy như vậy vì cô hơi nhấc chiếc ô của mình lên để có tầm nhìn rõ ràng.

Ở góc lối vào chính của Briggs Hall, một nữ sinh cầm ô màu xanh đang trừng mắt về phía này.

Mái tóc vàng hồng. Đồ trang trí tóc hình con bướm. Một cô gái xinh đẹp, ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng có thể khiến người ta phải thốt lên thán phục.

Tuy nhiên, vẻ mặt của cô ấy vô cảm và không thể cảm nhận được một chút sức sống nào trong đôi mắt xanh như đại dương đó.

"Luce?"

Đó là Luce Eltania.

————————————————————————

[Luce Eltania]

—————————

Lv: 158

Chủng Tộc: Con Người

Hệ: Lôi, Thuỷ

Độ Nguy Hiểm: X

Tâm Trí: [Ghen tị với Alice Carroll.]

————————————————————————

Vẫn còn khoảng 30 phút nữa mới đến giờ hẹn... phải không?

"Cô phải là Thủ khoa năm nhất tôi nhìn thấy ở buổi họp mặt."

"Ừ, đúng..."

"Vậy thì tôi nên đi đây."

Ngay cả khi tôi là Alice, tôi cũng sẽ không đặc biệt muốn đến lối vào khu dành cho nam của Briggs Hall, nơi tràn ngập luồng sát khí của Luce.

"Cảm ơn Tiền bối nhé."

"Chị cũng vậy. Cục cưng rất thú vị đó."

Alice nở một nụ cười ngọt ngào và nhân hậu.

"Hai ta hãy gặp lại sau."

Cô rời đi, vẫn cầm chiếc ô của mình.

Với mỗi bước cô bước, mái tóc vàng kim nhạt chuyển động như một làn sóng. Điều độc đáo là phần ngọn tóc có những sợi màu đen và trắng, thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nhớ rằng màu đơn sắc tượng trưng cho Alice, và nhận thức này lại làm tôi choáng váng.

Chẳng bao lâu, [Điều Khiển Từ Xa] của Alice, thứ đã hỗ trợ tôi, biến mất. Tôi suýt vấp ngã nhưng may mắn là tôi không ngã. Tôi cảm thấy một chút sức mạnh đang quay trở lại.

Dù sao thì.

"Phù."

...Tưởng té đái luôn rồi ấy. Bây giờ đã xong. Thật là nhẹ nhõm.

"Isaac."

"...!"

Không, đó chỉ là sự khởi đầu.

Luce, người đã tiếp cận tôi từ phía sau mà không bị chú ý, che ô cho tôi và thì thầm bằng một giọng trầm vang vang gần tai tôi. Đó là một giọng nói làm toàn thân tôi thư giãn và tổn thọ ngay lập tức.

"Ai đó?"

"Hội trưởng Hội học sinh. Chị ấy đã giúp tớ trên..."

Tôi quay đầu về phía Luce định trả lời, nhưng vẻ mặt của cô khiến tôi nao núng trong giây lát.

"...đường."

Luce, người thường có ác cảm với người khác do chứng sợ xã hội của mình, đang bộc lộ một cảm giác cảnh giác mạnh mẽ, đặc biệt là đối với bóng dáng đang rút lui của Alice. Tôi nhận thấy bóng tối quanh mắt cô.

Người duy nhất Luce mở lòng là tôi. Ở một khía cạnh nào đó, nó có thể được coi là một cảm xúc chiếm hữu.

Mỗi khi mối quan hệ xã hội của tôi mở rộng, Luce lại cảm thấy đau khổ vì nghĩ rằng điều đó đồng nghĩa với việc tôi và cô có ít thời gian ở bên nhau hơn.

Tất nhiên, cô không thể hiện cảm xúc đó một cách công khai. Tôi sẽ nhận thấy điều đó qua sự thay đổi biểu cảm của cô và bằng cách sử dụng [Thấu Hiểu Tâm Trí].

"Haa."

Luce thở dài, kiễng chân lên và tựa cằm lên vai tôi. Một mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cô.

"Cô ấy đã giúp cậu sao? Cố quá là quá cố đấy biết chưa, đồ ngốc kia?"

"Đó không phải là điều gì mới mẻ phải không?"

"Cậu có thể luyện tập chăm chỉ, nhưng nếu cần giúp đỡ, cậu có thể gọi cho tớ được không?"

Luce quay đầu khỏi vai tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi.

Đôi má nhợt nhạt của cô trông mềm mại và dẻo dai, giống như một chiếc bánh mochi được ấn xuống.

Mái tóc vàng hồng tuyệt đẹp của cô xõa xuống như muốn vướng vào quần áo của tôi.

"Tớ có thể mang đến cho cậu một khoảng thời gian vui vẻ đó."

Cô nói như thể đó là một dịch vụ.

Môi cô bĩu ra. Có vẻ như cô khá không hài lòng khi tôi tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác thay vì cô trong khi cô sẽ có mặt ngay để giúp tôi.

"..."

Nhìn chăm chú vào Luce, hình ảnh của cô đột nhiên trùng lặp với những gì tôi thấy trong Thử Thách Sa Thạch. Điều này đã xảy ra hết lần này đến lần khác.

Sắc mặt cô trắng bệch như một xác chết. Môi cô xanh mét vì sợ hãi. Cách cô bị mất cánh tay phải và chảy máu đầm đìa hoàn toàn khác với vẻ ngoài của cô bây giờ.

"...Tại sao gần đây cậu lại nhìn tớ với ánh mắt thương cảm như vậy?"

Tất nhiên, cô sẽ không biết về tình cảm dịu dàng của tôi.

"Tớ chỉ muốn nhìn thôi mà."

"Tớ không thích như vậy đâu."

Luce một lần nữa tựa cằm lên vai tôi và hơi nghiêng đầu về phía tôi.

✦✧✦✧

Tuyết rơi dày đặc suốt hai ngày nay đang dần dần giảm bớt. Alice bước đi trong tuyết với vẻ mặt thờ ơ.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh vuốt ve làn da cô, và khi mana xám tập trung lại, một con mèo béo màu tím xuất hiện.

Chesire xuất hiện với chiếc mũ quả dưa nhỏ.

[Nó thế nào?]

Sinh vật kỳ lạ lạch bạch đi theo Alice và hỏi.

[Isaac có vẻ giống Kẻ Gây Rối phải không?]

"...Tôi không chắc."

Isaac có phải là Kẻ Gây Rối không?

Không có bằng chứng và hoàn cảnh nào cho thấy cậu ta không phải là Kẻ Gây Rối.

Liệu một người quan trọng như Quái Vật Đen có tập luyện chăm chỉ đến vậy và bị thương như thế không? Nó là kẻ một mình xử lý Đảo Nổi. Thật khó để tin rằng nó sẽ ở trong tình trạng như vậy chỉ sau khi tập luyện.

Ngay cả kỹ năng [Điều Khiển Từ Xa] yếu cũng có tác dụng. Bất chấp trường mana chống lại mana trên sinh vật sống.

Đó là bằng chứng cho thấy Isaac cực kỳ thiếu mana.

Quái Vật Đen sẽ phải làm gì để gần như cạn kiệt nguồn mana khổng lồ đó? Nó đơn giản là không thể tưởng tượng được.

Vì vậy, suy nghĩ một cách hợp lý, ý tưởng cho rằng Isaac là Quái Vật Đen là không có ý nghĩa gì.

"Tuy nhiên, có điều gì đó kỳ lạ."

Nhưng một người có trực giác.

Trực giác của Alice dường như gợi ý rằng Isaac chính là Kẻ Gây Rối. Cô không thích những yếu tố không chắc chắn như vậy.

Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với Isaac, cô không thể kiềm chế được cảm giác trực giác của mình đang gào thét dữ dội.

Chesire cười toe toét. Là sử ma của Alice, nó có thể cảm nhận được cảm xúc của cô.

Vì vậy, Cheshire nhận ra rằng sự quan tâm của Alice dành cho Isaac thực sự ngày càng sâu sắc.

[Vậy cậu sẽ làm gì? Có kế hoạch tìm hiểu sâu hơn về Isaac à?]

"Tôi đã chuẩn bị sẵn một cơ chế để gây áp lực lên Kẻ Gây Rối."

Một người sở hữu hệ Băng, một học viên năm nhất Khoa Ma Thuật có liên quan sâu sắc đến sự kiện Đảo Elt, và một chàng trai trở về hai ngày sau khi Quỷ Trụ đen bị đánh bại.

Có những tình tiết đáng ngờ như vậy nhưng ở những phần quan trọng lại có bằng chứng cho thấy Isaac không phải là Quái Vật Đen. Đúng hơn là những điểm này lại khiến người ta nghi ngờ.

"Tôi sẽ phải xem anh chàng đó thành ra thế nào."

Vì vậy, không ngừng điều tra danh tính của Quái Vật Đen, Alice quyết định để mắt đến Isaac, người vẫn là nghi phạm.

Những đám mây xám đang trút những bông tuyết đã dịu đi.

Alice đóng chiếc ô của mình lại và rũ tuyết đi.

Mỗi bước đi của cô đều in dấu chân sâu trên lối đi trong vườn phủ đầy tuyết.

~ • ~ END ARC 2: Năm Nhất - Học Kỳ II ~ • ~