Uông Thịnh đúng không phải người.
Thi Hạ Dương nghĩ: Lớp trưởng quả là lớp trưởng, lúc nào cũng trâu bò nhất.
Giờ còn chưa tan học mà hai người đã trốn trong rừng cây nhỏ mò háng nhau, xung quanh tĩnh lặng không một bóng người, kích thích biết mấy.
Thi Hạ Dương vừa vuốt vừa hỏi: "Sao hàng của cậu to thế?".
"To cho cậu hưởng". Uông Thịnh gần như đã đè lên người cậu, vừa thở dốc vừa ghé vào sát đôi tai đỏ bừng mà nói lời tục tĩu. "Thích không?".
Thi Hạ Dương hơi nuốt nước bọt, cậu không chịu đựng nổi một Uông Thịnh thế này.
Mới mười bảy mười tám tuổi, hắn học đâu ra cái thói ấy?
Sao gợi cảm dữ vậy?
"Tạm được". Thi Hạ Dương hơi hất cằm, hầu kết run run. "Cậu nhanh cái tay lên coi".
Uông Thịnh cười cười, bắt đầu tăng tốc độ ve vuốt thứ kia.
Chết mất thôi.
Cả hai cùng nghĩ vậy.
Mặt trời treo trên đầu, trốn giữa trường học, người khác thì học hành chăm chỉ, họ lại đi tuốt súng người ta.
Thế thì có công bằng không nhỉ?
Thi Hạ Dương bị chói không mở nổi mắt. Cậu chỉ có cảm giác như hai người đang cùng làm mồi lửa, đốt cho khu rừng này cháy rụi thành tro.
Điều Thi Hạ Dương không biết là lồng ngực Uông Thịnh đã cháy vì mình từ lâu lắm, nhưng kẻ phóng hỏa lại vô tư đến kì lạ.
Uông Thịnh nói: "Gọi lại thêm lần nữa xem nào?".
"Gì cơ?".
"Cái cậu viết ban nãy ấy". Hắn hơi cúi người đặt cằm trên vai Thi Hạ Dương, hai mắt nhắm chặt, hơi thở dồn dập.
Thứ kích thích hắn đâu chỉ là bàn tay Thi Hạ Dương, mà còn là câu "chồng ơi" kia nữa... Chỉ cần hai chữ ấy thôi, Uông Thịnh có thể giao cả ba hồn bảy phách thuộc về mình cho người ta nắm giữ hết thảy.
Thi Hạ Dương nghe thế thì nghiêng đầu cười: "Không".
Uông Thịnh nhíu mày, cắn tai cậu.
Thi Hạ Dương không chịu nổi mà rên nhè nhẹ.
Uông Thịnh tăng tốc độ và cả lực tay, nhưng đến lúc tiếng rên rỉ của Thi Hạ Dương sắp sửa không khống chế được, muốn tuôn trào theo dục vọng thì hắn lại dừng.
Uông Thịnh nắm thằng em nhà cậu, ngón tay đặt ngay mã mắt – nơi ấy dính dớp và ướt nhẹp, đã có chất lỏng trào ra.
Thi Hạ Dương nghẹn ứ khó chịu, tuốt tuốt thứ của hắn mấy cái như xin tha.
"Đừng giỡn nữa mà". Cậu nghiêng đầu, hôn hắn vẻ lấy lòng.
Khoảnh khắc hai bờ môi dán lấy nhau, Thi Hạ Dương cảm giác được rất rõ thứ trong tay mình lại phình lên thêm một cỡ, cậu hoảng hốt chốc lát mới hiểu, đó là vì mình hôn hắn.
Thích hôn đến thế cơ à?
Thi Hạ Dương cười cười nhìn Uông Thịnh, một tay tiếp tục vuốt lên xuống, một tay bấu lấy eo hắn mà hôn.
Động tác trên tay cậu dần chậm lại vì nụ hôn điên cuồng, vốn là Thi Hạ Dương chủ động bắt đầu, nhưng lúc sau lại do Uông Thịnh nắm quyền điều khiển và chiếm đoạt như mãnh thú.
Không có kết cấu, chẳng chút kĩ xảo – hai người chỉ hưng phấn đơn thuần là vì thích thôi.
Uông Thịnh đột nhiên phát hiện rằng, dù hắn thích làm tình với Thi Hạ Dương nhưng ôm hôn thuần túy lại vượt lên cả những khoái cảm nhục dục đơn thuần.
Hắn cứ ngỡ dục vọng và ham muốn chiếm hữu của mình đối với Thi Hạ Dương lớn hơn tình yêu, giờ lại đột nhiên hiểu được – ham muốn chiếm hữu ấy sản sinh vì tình yêu đã nảy nở từ rất sớm.
Họ từng trốn ở nơi kín như bưng mà làm chuyện xấu, giờ lại quấn lấy nhau giữa ban ngày, đúng là một đôi trai trẻ phản nghịch.
Nhưng Uông Thịnh lại đắm chìm trong cái phản nghịch ấy.
"Gọi tôi đi". Hắn tách khỏi miệng Thi Hạ Dương. "Nhanh nào".
Thi Hạ Dương bị hôn đến nỗi mơ màng, trái tim đập nhanh như nổi trống.
Cậu trợn mắt nhìn người trước mặt, đủ loại khát vọng phá tan lồng ngực, vòng hai tay ôm Uông Thịnh và nói bằng giọng mềm dính: "Chồng ơi, anh giúp em đi mà".