Kết Mộng Xuân

Chương 42




Uông Thịnh hiểu Thi Hạ Dương rất rõ: nhãi con này chính là loại người "sướng thì sao cũng được" điển hình, miệng cậu nói toàn lời thật lòng, nhưng lời thật lòng ấy cũng chỉ để hưởng ngon ngọt.

Hắn chẳng có cách nào, mà cũng không phủ nhận nổi rằng mình chỉ có thể phục tùng cậu.

Tốc độ trên tay dần tăng nhanh, lại khiêu khích hai tai đỏ bừng, Thi Hạ Dương bắn rất nhanh.

Dù sao cũng đang ở trường, lúc cậu bắn thì Uông Thịnh nghiêng người để tinh dịch rơi xuống đất, tránh làm bẩn quần áo.

Thi Hạ Dương bủn rủn tựa vào thân cây, thở hổn hển nhìn Uông Thịnh: "Kích thích quá thể".

Trong trường học, giữa ban ngày ban mặt, mà hai người đang làm gì đây?

"Còn chưa hết kích thích đâu". Uông Thịnh kéo mạnh tay cậu, nhét vào trong quần mình. "Tôi vẫn cứng đây này".

Thi Hạ Dương cười: "Lớp trưởng ơi, cậu không sợ bị thầy cô bắt gặp à?".

"Sợ chứ". Hắn bước tới gần, thổi vào lỗ tai cậu. "Nên cậu phải nhanh lên".

Thi Hạ Dương chẳng thèm, cậu tuốt chậm rì rì, nhìn Uông Thịnh cười nhăn nhở.

Dù sao cũng sướng xong rồi, giờ nhiệm vụ mấu chốt là nhìn hắn bị mình làm khó.

Thi Hạ Dương rất thích cảm giác nhìn Uông Thịnh được thầy cô cưng đến tận trời bị năm anh em nhà mình khống chế, chẳng mấy khi cậu tự tin đến mức này.

"Đừng cười nữa". Uông Thịnh hôn cậu.

Thi Hạ Dương đẩy hắn ra, hỏi: "Tại sao? Cậu quản trời quản đất thì thôi đi, giờ còn không cho cười nữa?".

"Thấy cậu cười là tôi chỉ muốn lột quần cậu ra chịch". Uông Thịnh đáp. "Sợ không?".

Thi Hạ Dương cười chẳng ngừng được, tay cũng bắt đầu dùng sức: "Cậu được lắm, nói câu nào cũng bảo muốn chịch chết tôi".

Cậu tăng lực tay, nghe tiếng thở dốc dần trở nên gấp gáp của Uông Thịnh thì thỏa mãn vô cùng.

Cậu chưa từng nghĩ đến việc một người cái gì cũng không làm nổi như mình cuối cùng lại tìm thấy cảm giác thành tựu trong tình huống thế này, thế là sao?

Nhưng dù đúng hay sai, Thi Hạ Dương cũng đã lún sâu vào mất rồi.

Cậu vừa tuốt cho Uông Thịnh vừa cười nhăn nhở: "Trước khi chịch chết tôi, chắc cậu đã chết dưới mấy anh em nhà tôi vì sung sướng rồi".

Thi Hạ Dương làm cái gì cũng qua loa bừa bãi, thẩm du cho Uông Thịnh cũng thế.

Không có kĩ thuật gì hết, chỉ dựa vào sức lực và tâm trạng.

Nhưng chỉ vì đây là Thi Hạ Dương, nên Uông Thịnh nhanh chóng lên đỉnh.

Hắn trân trọng những kích thích ngây ngô vụng về đó.

"Sướng chưa?". Tay Thi Hạ Dương dính dớp, cậu chọc chọc môi Uông Thịnh. "Thử nếm hàng của cậu đi này?".

Cậu có quá nhiều cách để quyến rũ người ta chỉ bằng một động tác nhỏ, cứ khiến Uông Thịnh điên đảo cả tâm hồn.

Uông Thịnh hơi mút ngón tay Thi Hạ Dương, rồi ôm lấy cậu mà hôn.

Cậu cũng chẳng đẩy ra, rầm rì tiếp nhận.

Cái ôm vừa nóng vừa chặt, Thi Hạ Dương có cảm giác mình sắp hòa tan vào lồng ngực nóng bỏng kia mất rồi.

Nụ hôn vừa kịch liệt vừa triền miên, như thể muốn nuốt cậu vào bụng, như muốn mê hoặc cho cậu choáng váng.

Chỉ hôn cái thôi mà Thi Hạ Dương cũng rên rỉ, đến khi Uông Thịnh tách ra cậu lại níu lấy hắn, vặn vẹo trong lồng ngực hắn: "Cái này gây nghiện đúng không?".

"Cái gì?".

Thi Hạ Dương kéo tay Uông Thịnh đặt lên mông mình, mân mê kẽ mông qua lớp quần đồng phục: "Cái này này".

Uông Thịnh cười: "Muốn tôi chịch cậu à?".

"Ừa". Thi Hạ Dương cũng chẳng giấu giếm. "Chừng nào tan học đi tìm chỗ làm nhé? Tôi muốn mà".

Uông Thịnh nhìn cậu chằm chằm một chốc, cố nén dục vọng muốn lột sạch cả người Thi Hạ Dương.

Một giọt mồ hôi lăn qua thái dương, hầu kết hắn hơi run rẩy: "Mông cậu không đau à?".

"Đỡ nhiều rồi". Thi Hạ Dương xán lại gần, lười biếng tựa người vào lòng Uông Thịnh. "Tôi gọi chồng cái là cậu nắng luôn, đúng không?".