Khế Ước Hào Môn

Chương 212-2




Giật mình như bị điện giật, Tần Mộc Ngữ rốt cuộc cũng biết anh muốn làm cái gì, sự tê dại len lỏi khắp cơ thể, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã trắng bệch không còn chút máu!

“Cút...” Trên trán cô thấm đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên quay đầu, run giọng nói, “Thượng Quan Hạo anh cút cho tôi!... Anh lại muốn cường bạo tôi đúng không? Bốn năm trước anh còn chưa cường bạo đủ sao? Anh cút xa một chút cho tôi!”

Sợi tóc bị mồ hôi làm cho ướt sũng dán chặt vào mặt cô, lửa giận ngập trời cháy hừng hực!

Thượng Quan Hạo giống như bị đâm thật mạnh, nụ hôn rơi trên khoá cài áo lót của cô, chậm rãi, lại kiên định ôm lấy toàn bộ cơ thể cô, đối diện khuôn mặt nhỏ đầy mồ hôi ẩm ướt đang nổi giận.

Bờ môi cô bởi vì phẫn nộ mà có chút run rẩy, trước đó bị cắn, đỏ bừng máu sắp chảy ra, Thượng Quan Hạo cười lạnh một tiếng, cúi đầu hung hăng hôn lên bờ môi cô!

Nụ hôn của anh hung mãnh kịch liệt, ngay lập tức che phủ cánh môi cô khiến cô không thể thở, cô trầm thấp hét lên, cả người mồ hôi toát ra càng nhiều, Thượng Quan Hạo kéo đứt nốt chiếc dây buộc váy còn lại của cô, cô gái nhỏ trong ngực ngay lập tức không có bất cứ thứ gì để che chắn, bàn tay của anh đẩy áo ngực của cô ra, trực tiếp đụng chạm đến nụ hoa mềm mại làm cho người khác muốn nổi điên!

Cả người kịch liệt run lên, sự chua xót dâng lên mãnh liệt, thấm ướt hốc mắt.

Thượng Quan Hạo nghe thấy tiếng thét buồn bực từ trong miệng cô bật ra, hung ác giữ chặt khuôn mặt cô cạy mở hàm răng của cô, trong nháy mắt cái lưỡi mềm mại của cô bị bắt lấy, lực hút mạnh mẽ ngay lập tức khiến tất cả các giác quan của cô tê dại, cô rốt cuộc cũng không thể kêu ra tiếng, chỉ có nước mắt trong mắt càng thêm mãnh liệt, thân thể liều mạng chống cự nhưng nhận lại sự đau nhức kịch liệt, run rẩy giống như lá khô rơi!

“Cường bạo có đúng không...” Ngậm lấy môi cô, anh khàn giọng mơ hồ nói nhỏ, lạnh lẽo như băng, “Hoá ra cô còn chưa quên, người cường bạo cô là Thượng Quan Hạo_tôi! Tôi hôm nay sẽ nói cho cô biết một lần nữa, chỉ có tôi mới có thể cường bạo cô!”

Sự kích thích mãnh liệt bao trùm tai của cô, Tần Mộc Ngữ đột nhiên hất đầu, kịch liệt giãy dụa!

Cô hét lên, giãy cổ tay ra muốn đẩy lồng ngực của anh thoát ra ngoài, lại bị anh đột nhiên nắm chặt cơ thể xoay sang một bên! Cô đau đến phát run, ngay lập tức lưng đập vào ghế lái, một cỗ lửa nóng hôn vào cổ, Tần Mộc Ngữ lập tức bị ép vào đường cùng, mất khống chế khóc lên, gào thét lên tiếng: “Đồ khốn... Thả tôi ra! Anh không được chạm vào tôi!”

Thượng Quan Hạo nắm chặt lấy eo của cô, mắt đỏ như máu, anh không biết lúc cô ở dưới thân Lam Tử Kỳ có phải cũng sẽ phản ứng kịch liệt như thế không, chỉ là anh không thể chịu đựng được sự kháng cự sắc bén của cô! Bên tai có tiếng đồ vật bị xé rách vang lên, váy dài của cô đã hoàn toàn bị xé mở, bàn tay đè hai chân của cô xuống tách ra hai bên!

Bàn tay được tự do của Tần Mộc Ngữ liều chết muốn nắm lấy một cái gì đó, cuối cùng cô cũng chạm đến chốt mở cửa xe, run rẩy dùng sức mở cửa xe, ngay lập tức hơi lạnh tràn vào cô muốn đẩy người đàn ông ở phía trên để leo ra ngoài, lại bị một lực lớn kéo trở về trong chớp mắt! Cửa xe “Bịch!” một tiếng đột ngột đóng lại, ngón tay ưu nhã của anh tàn nhẫn đè xuống chốt khóa, cô lại kêu đau đớn một tiếng thảm thiết! Run rẩy kịch liệt.

Thượng Quan Hạo lúc này mới nhìn thấy, trong khoảnh khắc cửa xe đóng lại khiến mấy sợi tóc của cô kẹp ở bên ngoài, da đầu bị kéo ra có chút đỏ, cô đau đến nước mắt tràn đầy hốc mắt.

Anh bỗng nhiên đau lòng, nhanh chóng mở cửa ra, ôm toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn vào trong ngực, đóng cửa lại!

Thân thể mềm mại của cô suy yếu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, dựa vào ngực anh, run rẩy kịch liệt.

“Mộc Ngữ...” Anh mất khống chế khàn giọng gọi một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng xoa nơi bị kéo đau của cô, hơi thở nóng như lửa phả vào tai cô, “Đau không... Thật xin lỗi làm đau em... Đừng khóc...”