Đâu nghĩ đến là sẽ bị xuyên vào đây chứ!
Giờ phải đối phó với hết đám người này cũng mệt quá đi chứ chẳng đùa!
Chỉ vì ghen tức nên hất ly rượu vào khuôn mặt xinh đẹp người thương của nam chính, sao người ta không tức cho được.
Nữ phụ này đúng là ngu ngốc thật mà!
"Sao đây, sao lại không nói gì, chị thấy tôi nói đúng quá nên không thể nói gì được đúng không?" Diệp Kiều Loan làm điệu bộ nhún vai tỏ ra đắc ý với khuôn mặt tươi cười, hả hê với điệu bộ thẫn thờ của Diệp Kiều Linh.
"Chắc là thế!" Diệp Kiều Linh cười nói.
"Gì.. gì cơ?" Diệp Kiều Loan ngạc nhiên lớn tiếng.
"Thì chẳng phải do em nói đúng quá sao. Do hôm qua bị như vậy nên hôm nay chị mới không muốn dậy đó." Diệp Kiều Linh tỏ vẻ gật đầu, dù sao cũng đúng là vậy mà, do nữ phụ này quả thực ngu ngốc nên cô cũng phải thừa nhận thôi, chẳng có gì sai.
"Xem ra chị cũng biết điều đó. Hừ!" Diệp Kiều Loan quay đầu kênh kiệu nói.
Hôm nay cô ta thấy Diệp Kiều Linh có vẻ hơi lạ bởi vì thường ngày nếu cô ta châm chọc Diệp Kiều Linh thì Diệp Kiều Linh sẽ điên lên mà xông tới đánh cô ta nhưng hôm nay Diệp Kiều Linh lại bình thản như không, đã vậy lại còn đối đáp với cô ta với thái độ cực kì bình tĩnh thế kia, quả thực rất đáng ngờ.
Diệp Kiều Linh ngồi vào bàn, ngoắc tay kêu người hầu mang bộ bát đũa ra. Thấy người hầu không có phản ứng gì, cô mới nhớ lại tình tiết trong truyện.
Diệp Kiều Linh mặc dù là con của người vợ cả nhưng lại bị đối xử như con ghẻ, bị người đời ganh ghét và khinh thường. Ngay cả người hầu trong nhà còn đối xử với nguyên chủ không ra gì như thế này, quả thực cô rất đáng thương đấy nguyên chủ à.
"Không ai mang ra sao?" Một tiếng nói trầm lạnh của Diệp Kiều Linh khiến cho mọi người hơi ngạc nhiên mà nhìn cô, bởi vì thường ngày cô sẽ tự giác đi lấy bộ bát đũa của mình.
"Nếu không ai mang ra thì.." Giọng nói kéo dài mang ý nghĩa sâu xa đang rảo mắt xung quanh một lượt trong cái phòng bếp này.
Những người hầu trong nhà bắt đầu nhìn nhau, không ai biết nên làm gì với tình hình lúc này.
"Thật sự không ai đi lấy sao?" Diệp Kiều Linh hỏi lại thêm một lần nữa.
Lúc này, có một người hầu bước đến gần cô. Theo như cô nhận thấy thì đây là nữ hầu trưởng của gia đình này. Người luôn khinh thường và bạc đãi nữ phụ.
"Tiểu thư không phải nên tự mình đi lấy sao. Thường ngày chẳng phải tiểu thư hay tự mình đi lấy đó à, sao hôm nay lại sai bảo những người ở đây thế?" Thái độ cười cợt, giọng nói chế nhạo của nữ hầu trưởng phát ra khiến cho những người trong nhà cười mỉa sau lưng, còn có cả cái nhếch miệng hiện lên.
"Ồ đến mức đó cơ à, sao tôi lại không nhớ thế nhỉ. Uầy! Chẳng phải tôi bị mất trí nhớ rồi đó chứ? Bà nghĩ tôi có nên đi khám hay không?" Diệp Kiều Linh vừa nói vừa làm bộ dạng ngây thơ không biết gì cứ như người có tâm trí bất ổn khiến cho mọi người đều bị dọa sợ nhìn cô.
Đột nhiên Diệp Kiều Linh lại gần nữ hầu trưởng nở một nụ cười thật tươi, sau đó không ngần ngại vung thẳng một bạt tay đầy mạnh mẽ vào mặt của bà ta còn hiên ngang cười lớn sảng khoái dưới sự chứng kiến của nhiều người trong nhà.
Sau khi tát người xong, Diệp Kiều Linh cúi xuống nhìn nữ hầu trưởng đang ngồi sụp xuống dưới đất, bộ dạng vô cùng đắc ý như vừa đạt được chiến lợi phẩm.
"Ấy! Mặt bà sao lại thế này, ai làm gì bà mà mặt của bà lại sưng lên thế kia, sưng đỏ lè cứ như trái ớt ấy, có thấy đau lắm không?" Vừa nói xong, ngừng một chút lấy tay mình sờ lên bên má bị tát của nữ hầu trưởng, sau một hồi Diệp Kiều Linh mới nói tiếp: "À không.. hình như cái này là bà tự lấy ớt trét lên mặt mình ấy chứ nhỉ, á nè nè.. cái mặt của bà tôi thấy nó đỏ sưng lên như trái ớt chẳng khác gì.."
"Cái môi đỏ đậm sưng vù kia của em gái tôi ý nhỉ!" Vừa dứt câu, Diệp Kiều Linh ôm bụng cười sảng khoái làm cho tất cả mọi người trong nhà đều điêu đứng với lời nói của cô, riêng Diệp Kiều Loan tức giận hét lên.
"Chị vừa nói cái gì đó?"
"Ấy em gái, em nghe không rõ sao, có muốn chị nói lại lần nữa là cái môi đỏ đậm của em sưng vù như trái ớt không?"
"Chị!"
"Im ngay hết cho ta!" Diệp Kiều Thịnh hét lên, trừng mắt nhìn cả hai.
Trong căn phòng mọi thứ lập tức im phăng phắt riêng có Diệp Kiều Linh có vẻ như không sợ lại còn hất ghế sang một bên, tiếng rầm rõ to khiến cho ai nấy đều mở to mắt mà nhìn.
"Bố à việc gì bố phải tức giận như thế, con chỉ đang dạy bảo người hầu trong nhà một chút thôi mà." Diệp Kiều Linh đột nhiên hướng mặt về phía nữ hầu trưởng.
Cô giơ chân đạp mạnh vào bụng của bà ta một cái khiến cho bà ta đang trong tư thế ngồi sụp xuống thành nằm bất động trên sàn nhà, lại thêm một lần đưa chân đạp mạnh lên bụng của bà ta còn đay nghiến nó như thế là con gấu bông bự hàng ngày của mình hay xả giận.
"Sao thế, sao không nói gì, bộ thấy đau lắm à!" Diệp Kiều Linh lại tiếp tục chà đạp lên vùng bụng của bà ta còn không ngừng cười lớn.
"Mau dừng lại ngay!" Diệp Kiều Thịnh quát lên nhưng người nào kia thèm nghe cứ như người điên liên tục đạp mạnh cho tới khi nào bà ả cầu xin thì mới thôi.
Sự chơi đùa của Diệp Kiều Linh ngày càng một lớn dần khiến cho ngay cả Diệp Kiều Loan và Diệp Kiều Tuấn phải lên tiếng ngăn cản.
"Chị điên rồi à, mau dừng lại đi."
"Kiều Linh, em có dừng lại đi không?"
Hiển nhiên là bọn họ chỉ nói chứ không hề làm gì càng khiến cho Diệp Kiều Linh càng xúc động ngày càng làm tới hơn, chẳng có một ai đứng ra ngăn cản cô, điều này càng khiến cho Diệp Kiều Linh phải lắc đầu ngao ngán nhưng vẫn cố làm cho tới.
Cho đến khi nữ hầu trưởng lên tiếng van xin thì Diệp Kiều Linh mới dừng chân lại.
"Xin cô.. tiểu thư.. hãy tha cho tôi, tôi thật sự.. biết.. lỗi rồi!" Giọng nói run rẩy của ả hầu trưởng làm cô vui phải biết, thấy bà ta cầu xin đầy chân thành như thế nên cô mới tạm ngưng cuộc vui của mình mà tha cho bà ta.
"Được thôi!" Diệp Kiều Linh dừng chân, đột nhiên ghé sát vào tai bà ta nói một câu đầy ý đe dọa: "Nếu lần sau để tôi thấy sự việc như ngày hôm nay diễn ra lại thêm một lần nữa, lúc đó không phải chỉ như thế này thôi đâu.. có khi lúc đó bà không còn xác để chôn trong mồ luôn đấy." Lời nói lạnh lẽo từ miệng của Diệp Kiều Linh khiến cho ả hầu trưởng run sợ lập tức quỳ xuống mà cầu xin sự tha thứ.
"Thưa.. tiểu thư, tôi thật sự.. biết lỗi rồi, xin cô hãy.. rủ.. lòng.. thương mà tha cho tôi, lần sau sẽ.. không còn sự việc như ngày hôm nay.. tái diễn nữa. Tôi xin.. hứa!" Bà ta sắc mặt trắng bệch chắp hai tay cầu xin, lắc đầu liên tục không khác gì người điên.
"Được thôi, tôi rất mong đợi đấy!" Nói xong, Diệp Kiều Linh còn không thèm nhìn mặt những người đang đứng bất động như trời chồng ở đó nữa, cô lập tức bỏ lên trên lầu mặc kệ tất cả bọn họ.
Diệp Kiều Thịnh, mẹ kế của cô Hạ Kỳ Diễm, Diệp Kiều Tuấn và Diệp Kiều Loan đều mở to mắt nhìn, tất cả đều bất động không khác gì khúc gỗ, đổ mồ hôi lạnh đổ đầy người. Mặc dù thường ngày Diệp Kiều Linh rất hung hăng và hay ra tay đánh người nhưng cũng không đến mức ác độc như thế này. Dù bên ngoài thấy hành động này của cô trong có vẻ rất bình thường vì nó thường hay xảy ra nhưng nếu để ý kĩ thì nó có gì đó rất khác cứ như không phải là cùng một người làm ra vậy.
Sự việc ngày hôm nay đều khiến cho tất cả bọn họ phải khiếp sợ!
* * *
Mở cánh tủ ra thấy những bộ quần áo của nữ phụ làm cho Diệp Kiều Linh hài lòng gật đầu. Cách ăn mặc của cô ta cũng thời thượng phết đó chứ, nhưng mà nếu như cô ta biết cách cư xử thì cũng không đến nỗi bị người ta ghét đến như vậy đâu.
Mở điện thoại ra thấy trên mạng xã hội, nam chính với nữ chính đăng đàn ảnh thân thiết bên nhau. Ngoài ra còn có rất nhiều bài báo khác nói về chuyện công khai tình cảm của hai người.
Theo cô nghĩ hiện tại cô đang xuyên vào lúc nam nữ chính vừa mới công khai yêu nhau, Cô đã xuyên vào buổi sáng hôm sau khi nam chính tỏ tình nữ chính trong bữa tiệc sinh nhật của mình vào tối qua một cách đầy lãng mạn.
Theo như trong tình tiết lúc đó thì nữ phụ đã tức giận hất ly rượu vào mặt nữ chính và vì còn cay vụ hôm qua đã thế sáng nay còn thấy báo chí, truyền thông đăng tin khắp nơi nên nữ phụ không những không biết xấu hổ mà còn điên lên đến tận nhà nữ chính làm loạn, sau đó bị nam chính đến tận cửa đuổi ra ngoài.
Tự nhiên khi không đến phá đám chuyện của người ta làm gì chứ. Đúng là dở hơi hết biết.
Một lúc sau, Diệp Kiều Linh nhấn vào trang cá nhân của nguyên chủ, thấy trong đó nguyên chủ toàn đăng diễn đàn tỏ vẻ đau khổ, cơ hồ tự dưng cảm thấy xấu hổ.
Oái! Cái con nữ phụ này đầu cô ta làm bằng đất đó à, sao có thể dở hơi như thế nhỉ, phải xóa đi mới được.
Cả tám bài viết đều xóa cả tám. Chỉ còn lại một số ảnh đăng thường ngày của nguyên chủ, nhìn thấy trang cá nhân đã sạch sẽ cô cảm thấy hài lòng.
Như vậy trông ổn hơn rồi đó!
Đột nhiên ngay lúc này, có một cuộc điện thoại tới.
Tên hiển thị là Phong Thần. Sao nam chính lại tự dưng gọi điện thoại cho cô thế?