Khi Ác Nữ Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện

Chương 4: Nam chính gọi đến




Diệp Kiều Linh lúc này thầm nghĩ có nên trả lời điện thoại hay không, bởi vì cô có linh cảm nếu như bây giờ mình trả lời điện thoại có khi sẽ nhận được tiếng chửi rủa của nam chính.

Có nên bắt máy hay không đây?

Đắn đo một hồi Diệp Kiều Linh mới chấp nhận cuộc gọi, vừa để điện thoại ngay tai thì đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Diệp Kiều Linh!"

"Có gì không?" Diệp Kiều Linh lạnh nhạt trả lời.

Tự dưng không thấy đầu dây bên kia nói gì, Diệp Kiều Linh mới để điện thoại ra xa lên coi nhưng vẫn thấy còn kết nối. Rõ ràng đâu có ngắt kết nối đâu sao lại không thấy nói gì.

"Có gì không, mau nói đi." Diệp Kiều Linh nói lại một lần nữa.

Lúc này, đầu dây bên kia mới cất tiếng.

"Là tôi, Phong Thần!" Giọng nói không cảm xúc phát ra.

"Vâng, tôi biết là anh rồi, có gì thì mau nói nhanh đi." Diệp Kiều Linh trả lời. Cô không hiểu sao khi nghe thấy giọng nói này lại khiến mình chán ghét đến như vậy.

Đột nhiên lại không thấy đầu dây bên kia nói gì khiến cho Diệp Kiều Linh mất kiên nhẫn làm cô tức giận quạu lên: "Này Phong Thần, tôi không biết anh có chuyện gì muốn nói với tôi. Nếu có thì mau nói nhanh lên, sức chịu đựng của tôi có giới hạn."

Diệp Kiều Linh chưa bao giờ phải đợi điện thoại của ai lâu đến như vậy, từ trước đến giờ khi cô nói chuyện điện thoại với ai cũng đều không quá mười giây là đã cúp máy rồi chỉ trừ khi nói chuyện điện thoại với bố mẹ và anh trai của cô mà thôi.

"Tôi nghe nói cô lại uy hiếp Khả Như có phải không?" Tiếng nói của Phong Thần khiến cho Diệp Kiều Linh nghe thấy có vài phần giận dữ trong đó.

"Uy hiếp? Tôi uy hiếp cô ta hồi nào chứ?" Diệp Kiều Linh ngớ người, không hiểu mô tê gì đang xảy ra. Tại sao giọng của hắn ta nghe cứ như là đang tức giận với cô, không lẽ hắn ta nghĩ là cô lại bắt nạt gì bảo bối của hắn ta nữa sao?

Theo cô nhớ chỉ trừ có tối qua nguyên chủ mắng chửi nữ chính là Tịnh Khả Như thôi, còn hôm nay cô làm gì đã gặp mặt cô ta đâu mà uy hiếp.



"Ý của anh là tối hôm qua?"

"Cô đừng có mà giả vờ giả vịt trước mặt tôi. Sáng nay cô đã gặp cô ấy và chửi rủa cô ấy, thậm chí cô còn uy hiếp cô ấy nữa, đừng tưởng rằng có thể qua mặt được tôi."

Diệp Kiều Linh đang cảm thấy cực kỳ sốc nặng khi nghe thấy lời chất vấn của nam chính. Cô bắt nạt cô ta hồi nào thế nhỉ, sáng nay á? Sáng nay cô còn chưa bước chân ra khỏi nhà thì lấy đâu ra chuyện cô đến nhà nữ chính mà bắt nạt cô ta chứ. Uầy! Điên thật rồi chứ đùa.

"Này tôi không biết là anh đã nghe tin này ở đâu ra nhưng sáng nay tôi không hề đến nhà cô ta để uy hiếp thậm chí tôi còn chưa hề bước chân ra khỏi nhà thì làm gì có chuyện tôi đến nhà cô ta để uy hiếp cô ta cơ chứ. Còn nữa tiện thể tôi cũng nói luôn cho anh biết, sau ngày hôm qua tôi đã nhận ra được một điều rằng suốt bao nhiêu năm qua tôi đã quá ngu ngốc khi theo đuổi một con chó đực chảnh chọe hung dữ chứ không phải hoàng tử bạch mã gì cả. Vậy cho nên từ nay về sau tôi sẽ không có chuyện theo đuổi anh nữa cũng như.."

".. không có chuyện chúng ta sẽ gặp lại nhau nữa đâu, chúc anh hạnh phúc bên cạnh người con gái của cuộc đời mình, tạm biệt."

Nói luôn một hơi dài không hề ngưng nghỉ, Diệp Kiều Linh không do dự lập tức tắt máy mặc kệ luôn đầu dây bên kia nói gì đó. Phải rõ ràng cắt đứt như vậy với nam chính thì cô mới thấy yên lòng, mặc kệ nguyên chủ có đau khổ như thế nào chứ cô không muốn có bất cứ thứ gì liên quan đến nam chính đâu.

Nghĩ lại trong cuốn tiểu thuyết này thì là kể về tình yêu của cặp đôi chính. Một nàng nhân viên may mắn được chọn làm thư ký cho chủ tịch của mình và sau đó hai người dần dần biết được tính cách của nhau rồi có tình cảm với nhau. Sau đó cùng nhau trải qua những giai đoạn ngọt ngào của sự hạnh phúc, vượt qua mọi sự rào cản của cuộc đời và kết thúc bằng một lễ đường đầy xa hoa và lộng lẫy.

Câu chuyện tình yêu công sở à, cũng hay đấy nhưng mà ở trong công ty mà dám yêu đương, nếu là cô thì đã sa thải họ ngay tức khắc rồi, gì chứ dám yêu đương ở trong công ty chán sống rồi à!

Tốt nhất nên tránh xa những người đó ra mới được. Vì cô không phải là nguyên chủ nên mới tránh xa họ đó nha để họ có thể hạnh phúc ở bên nhau nhưng mà nếu có họ ý định làm phiền cô thì đến lúc đó đừng trách tại sao cô ra tay quá tàn độc đấy nam nữ chủ à!

Đột nhiên Diệp Kiều Linh nghĩ đến vấn đề kia làm cô thẫn thờ suy nghĩ. Cô thiết nghĩ cuộc sống sau này của mình khá khó khăn vì vừa nãy khi mở tủ đồ của nguyên chủ, cô mới biết cô ta có một két sắt đựng tiền nhưng không nhiều chỉ đủ để xài mà không làm trong 2 năm.

Phải đọc tiểu thuyết mới biết được, nguyên chủ là giám đốc kinh doanh của tập đoàn Diệp Na, nhưng cũng chỉ vì là con ông cháu cha nên mới được đảm nhận chức vụ này chứ không phải do có năng lực. Chính vì thế nên mới có nhiều người khinh thường nguyên chủ.

Với số tiền này cô thầm nghĩ mình sẽ xin nghỉ việc và dọn ra ở riêng, thật ra thì cô cũng không có thói quen ở riêng vì từ trước đến nay cô đều ở với gia đình của mình nhưng thử nghĩ mà xem bây giờ ở chung với những con người này vài năm nữa chắc cô sẽ bị trầm cảm luôn mất.

Tốt nhất nên rời khỏi đây luôn cho lành!

Diệp Kiều Linh ngồi vào bàn lấy bút ra viết một tờ đơn xin từ chức ở công ty, nét bút thẳng tắp cùng với sự trình bày rõ ràng, cô tin rằng anh trai của nữ phụ sẽ chấp nhận tờ đơn xin từ chức vô lý này thôi.

Đến phòng của người anh trai "giàu tình cảm" của mình, Diệp Kiều Linh thuận tay gõ cửa ba lần sau đó nhẹ giọng nói: "Anh hai! Là em Kiều Linh đây."



Mãi đến một lát sau mới nghe thấy giọng của người ở trong: "Vào đi!"

Diệp Kiều Linh bước vào, quan sát một lượt trong căn phòng, cũng khá ngăn nắp đó chứ, ai như nguyên chủ người gì đâu ở dơ dễ sợ, chẳng giống như anh trai của mình gì hết à!

"Em có chuyện gì thế?" Diệp Kiều Tuấn liếc nhìn Diệp Kiều Linh hỏi.

"Phải có chuyện mới được gặp anh hay sao hả anh trai yêu dấu của em?" Diệp Kiều Linh nũng nịu trả lời.

Không hiểu sao khi dùng giọng này để nói chuyện với tên này cứ thấy mắc ói làm sao, tự nhiên thấy nhớ anh hai của cô quá!

Diệp Kiều Tuấn nhíu mày khi thấy Diệp Kiều Linh dẹo giọng nói chuyện với mình khiến hắn ta cảm thấy nổi da gà, thường ngày cô ta đâu bao giờ tỏ ra dễ thương như vậy chỉ biết suốt ngày tỏ ra hung hăng, láo toét không bao giờ coi ai ra gì, vậy mà bây giờ lại..

"Có gì thì nói nhanh lên đừng có mà trêu chọc tôi!" Diệp Kiều Tuấn lạnh giọng trừng mắt với Diệp Kiều Linh.

"Được thôi, vậy thì em không giỡn với anh nữa là được chứ gì." Diệp Kiều Linh cố tỏ ra dễ thương với Diệp Kiều Tuấn để thu hút sự chú ý của hắn.

Diệp Kiều Linh đưa tờ đơn của mình đã viết khi nãy đưa cho Diệp Kiều Tuấn rồi nói: "Đây là đơn xin từ chức của em, xin lỗi vì em không thể đến công ty mà đưa đàng hoàng cho anh, anh biết đó bởi vì vụ việc vừa qua nên trong thời gian này em không thể ra ngoài được."

"Em thực sự muốn nghỉ việc thật sao?" Diệp Kiều Tuấn bán tin bán nghi về hành động của Diệp Kiều Linh, hắn không nghĩ rằng chỉ vì vụ việc vừa rồi mà cô lại nghĩ đến cả việc nghỉ làm, chẳng lẽ cô xấu hổ đến mức đó.. mà cũng đúng thôi loại người như cô xứng đáng bị như thế.

Diệp Kiều Tuấn cầm đơn xin việc của Diệp Kiều Linh đắc ý nói: "Được thôi vì em đã muốn như thế cho nên anh hai sẽ chấp nhận nó."

"Thật sao, cảm ơn anh hai." Diệp Kiều Linh cảm thấy vui sướng, kế hoạch bỏ đi của cô thành công được ở bước đầu rồi.

Diệp Kiều Tuấn thấy Diệp Kiều Linh vui vẻ như được mùa khi hắn ta chấp nhận đơn xin từ chức của cô, vốn dĩ hắn cứ nghĩ khi hắn chấp nhận nó thì cô phần nào cũng sẽ buồn lòng, không nghĩ đến rằng cô sẽ trở nên vui vẻ như vậy.

"Cảm ơn anh hai nha, em xin phép đi trước." Diệp Kiều Linh bái bai Diệp Kiều Tuấn sau đó từ tốn rời khỏi phòng.

Về đến phòng, thích thú đến nỗi nhảy cẫng lên giường rồi nằm xuống ôm lấy gối ôm hít hà. Diệp Kiều Linh lại ngước mắt lên suy nghĩ đến bước tiếp theo.