Ôn Liên ở lại nhà họ Giang chờ ba mình trở lại rồi mới chạy chậm về nhà, không được bao lâu, ba cô bé liền tới đây tìm hiểu tình hình cụ thể và tỉ mỉ, Ôn Phàn còn cố ý mang theo một hũ rượu ngon trân quý tới đây.
Hai năm trước nếu không phải có cặp song sinh vươn tay cứu giúp, con gái anh ấy có khả năng đã gặp phải chuyện khủng bố rồi.
Hiện tại mẹ cặp song sinh lại đã báo cảnh sát bắt tên tội phạm truy nã kia, làm chúng thành công sa lưới, đại hỉ sự như thế, đương nhiên đáng giá để uống một ly rượu để chúc mừng một phen cho đã rồi.
Trước khi cặp song sinh cứu người, quan hệ giữa Cố Hướng Hằng và Ôn Phàn còn rất dễ hiểu, sau này bọn họ bởi vì chuyện sâu xa này mà quen thuộc rất nhanh, giờ đã là bạn bè chung đụng rất không tồi.
Rượu mà Ôn Phàn lấy lại đây là trân phẩm, Cố Hướng Hằng vừa thấy liền cười: "Hôm nay có lộc ăn rồi, ngay cả hàng áp đáy hòm trân quý mà anh cũng lấy ra luôn."
Ngày thường Ôn Phàn ít khi nói cười, nhưng hôm nay vui vẻ, anh ấy không chỉ lấy ra một hũ rượu ngon, mà còn lấy theo cả món nhắm rượu tới đây nữa.
"Đây là đậu nành mà mẹ tụi nhỏ rang, rất thích hợp dùng để nhắm rượu."
Cố Hướng Hằng mở tủ nhà mình ra, lấy ra một bình đậu phộng rang: "Cái này cũng không tồi."
Hai người đàn ông vừa uống xoàng hai ly, vừa cực kỳ hứng thú mà bàn chuyện công việc, từ trạng huống gần nhất trên xã hội hiện nay, cho tới quy hoạch phát triển trong tương lai.
Mấy đứa nhỏ nghe được một lát liền nghe không nổi nữa, sôi nổi vào trong bếp làm trợ thủ cho Giang Cảnh Du.
Mấy bé vẫn là ngoan ngoãn làm việc đi.
*
Gần đây Giang Cảnh Đằng xuân phong đắc ý lắm.
Anh ấy tiếp nhận chức vị cũ của chị gái, được người khác xưng hô là Giang xưởng trưởng.
Hồi trước là đằng trước họ Giang còn có một chữ tiểu, nhưng giờ thì không có nữa.
Hiện tại mọi người gọi chị của anh ấy là đại Giang xưởng trưởng, hoặc là gọi luôn là lão xưởng trưởng. Cái chữ lão kia, mỗi lần chị anh ấy nghe xong đều cảm thấy một lời khó nói hết.
Có ai sẽ thích nghe thấy cái chữ lão kia chớ? Càng đừng nói đến cái chữ lão kia còn chả thế nào phù hợp với chị anh ấy.
Vậy nên kêu được vài lần liền không còn ai kêu vậy nữa.
Anh ấy làm theo các bước đi đã nói trong bản kế hoạch, anh ấy mở phân xưởng, nhu cầu về cương vị việc làm gia tăng rồi, nhân viên thượng tầng cũng gia tăng rồi, và lợi nhuận cũng gia tăng luôn.
Tình thế đang một mảnh rất tốt.
Anh ấy tất nhiên có thể thỏa thuê đắc ý, chỉ là anh ấy cũng cảm nhận được một chút áp lực.
Trước kia không ở trên cái cương vị này thì chưa cảm thấy, nhưng giờ mình đã là người lớn nhất trong xưởng rồi, gánh vác sinh kế và chờ đợi của nhiều người đến vậy, bất luận cho ra quyết định gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Nếu mà làm sai cái gì, hủy hoại đi cái tình thế rất tốt đẹp này, anh ấy không cách nào tha thứ chính mình, và đồng thời thanh danh của anh ấy cũng phải thúi.
Áp lực rất lớn.
Anh ấy đều có chút cẩn trọng, không dám tự tiện quyết định một vài quyết nghị.
Mỗi lần gặp phải chuyện gì vượt quá ngoài ý muốn, anh ấy liền phải thương lượng với người khác, hoặc là thương lượng với xưởng trưởng, phó xưởng trưởng ở các phân xưởng khác. Nếu mà vẫn còn chưa chắc chắn, anh ấy sẽ liền gọi điện thoại cho chị mình.
Anh ấy thấy không có gì cần đỏ mặt, bởi không phải ai cũng có cái phúc khí như anh ấy, có chuyện gì cần quyết đều có thể thỉnh giáo với chị gái.
Về điểm này, anh ấy rất là bội phục chị gái của mình.
Trước kia trông chị như là chẳng hề cảm giác được áp lực gì ấy, vẫn cứ trông cử trọng nhược khinh, mà đã đưa xưởng Hảo Vị lên tới địa vị số một trong cái ngành này, và hiện tại chính chị đi gây dựng sự nghiệp cũng rất hăng hái phấn khởi.
Năng lực chấp hành thật không thể chê.
Khi nào thì anh ấy mới có thể đạt đến cái cảnh giới ấy của chị mình nhỉ?
Nói tóm lại, anh ấy thỏa thuê đắc ý.
Mà nói nữa thì cũng không phải không có chỗ hỏng, đấy là anh ấy đã có đoạn thời gian không được nhàn nhã mà đi dạo phố nói chuyện với ông bà nội, ba mẹ, và vợ con của mình ròi.
Bận quá.
Rất nhiều chuyện thoạt nhìn không quan trọng, nhưng mà bắt đầu xử lý thì liền hết mất thời gian.
Anh ấy phải chạy khắp các nhà máy ở các nơi, tỉnh thành xem như đã ở lại hơi ít, giờ ở lại thôn Thượng Trang nhiều hơn chút.
Hiện tại xúc xích càng ngày càng được hoan nghênh.
Số lượng gia súc gia cầm bọn họ nuôi dưỡng cũng đang gia tăng, đều có phân xưởng ở các thôn chung quanh đây rồi.
Ở lại chỗ này, anh ấy liền ở lại nhà cũ.
Chỉ là khi ngẫu nhiên nhìn tới căn nhà gạch đất trong nhà mình, anh ấy sẽ rối rắm là liệu giờ có nên đập đi xây lại lần nữa hay không, và trong lúc đó anh ấy sẽ sang bên nhà chị gái ở tạm.
Lại nói tiếp, bây giờ chị anh ấy đi đặc khu, những lúc chị về lại đây càng ít hơn, nhà cửa để không cũng phí.
Nhưng mà việc xây nhà này ông bà nội chưa nói chuyện, anh ấy cũng không tiện tự tiện hành động.
Còn có thằng út nữa.
Em út đi du học về nước liền đi làm ở thủ đô, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì về sau thằng nhóc hẳn là sẽ định cư ở thủ đô. Thủ đô rất tốt, đó là trung tâm chính trị – văn hóa – kinh tế của bọn họ, nhưng mà nơi đó cách quê nhà thật sự quá xa, một đường qua lại phải tốn không ít thời gian.
Bây giờ đúng thật là có thể ngồi máy bay đi, nhưng mà giá vé máy bay cũng đắt đỏ.
Giang Cảnh Đằng nghĩ đến đó, tiếc nuối mà thở dài một hơi.
Trên đường từ trong xưởng trở về, Giang Cảnh Đằng gặp được Giang Kiều.
Thấy được anh ấy, Giang Kiều sửng sốt một chút, sau đó chủ động lộ ra tươi cười, hàn huyên: "Anh, anh giờ muốn đi đâu vậy?"
Giang Cảnh Đằng ngay cả chớp mắt cũng không có, cứ như là cái gì cũng chưa thấy, cứ vậy mà đi ngang qua bên người cô ta, để hai chữ 'ngó lơ' được ra thực tiễn tới tận cùng, làm sắc mặt Giang Kiều xanh xanh đỏ đỏ, đặc biệt xuất sắc.
Cho rằng dâng gương mặt tươi cười cho tôi là tôi sẽ phản ứng cô à?
Giang Cảnh Đằng: Tôi mang thù.
Nhìn thấy anh ấy đi rồi, Giang Kiều không thể không nuốt ngược về lại cục tức đó, tiếp tục đi về phía trước, về nhà mẹ đẻ mình.
Lúc cô ta đi đến nơi, mẹ cô ta đang trong vườn rau tưới nước, nhìn thấy cô ta tới thì mẹ cô ta có chút tức giận: "Mày lại tới nữa, trong nhà mày nhàn đến vậy sao?"
Giang Kiều ài một tiếng: "Mẹ, con về mẹ cứ không chào đón con đến vậy à? Con không phải con gái mẹ sao?"
Cô ta biết mẹ mình chẳng mấy ưa thích mình, bởi ai biểu cô ta ở trong huyện thành mà cuộc sống khó khăn túng thiếu chứ, mà vì để cuộc sống có thể thoải mái hơn chút, đương nhiên là có thể tiết kiệm phải tiết kiệm, ví dụ như là về lại nhà mẹ đẻ mang chút rau xanh và trứng gà về.
Cô ta cũng biết, mẹ mình cũng chỉ là ngoài miệng ghét bỏ thôi, rau xanh thì vẫn là sẽ cho cô ta.
Mẹ cũng chỉ lèm bèm vài câu là sẽ qua, chứ không giống hai cái con em dâu kia, mỗi lần nhìn thấy cô ta đều bày ra cái mặt thúi.
Mấy đứa nó có gì hay mà giận? Nếu không phải có cô ta, đời này tụi nó cũng không thể gả đến chỗ này mà hưởng ngày lành hiện tại đâu.
Hai đứa em dâu này cũng không phải em dâu kiếp trước của cô ta, bởi vì kiếp trước cô ta và mấy con nhỏ kia ầm ĩ ra không ít mâu thuẫn, nên lần này khi mẹ mình chọn dâu, cô ta đã ra chút sức lực.
Chỉ là đáng tiếc, hai đứa em dâu này hồi trước thấy tốt đẹp, lại cũng sinh ra đôi mắt danh lợi, chẳng có bao nhiêu tôn trọng với người chị chồng này, còn thường thường cho cô ta xem sắc mặt nữa.
Thật là không hiểu chuyện. Mấy đứa nó nếu mà không có cô ta nhúng tay, có thể ở chỗ này mà vào xưởng làm việc, có thể ở chỗ này mà mỗi năm nhận tiền chia hoa hồng à?
Nghĩ đẹp lắm!
Cô ta cũng chỉ là về nhà mẹ đẻ mình lấy chút đồ không đáng giá tiền thôi, vậy mà cho cô ta xem sắc mặt. Thật là không biết tốt xấu!
Chu Đông Mai lẩm bẩm: "Hồi trước cha mẹ chồng tụi bay chính là không nên dời hộ khẩu tới huyện thành theo hai đứa bay, nếu không làm vậy thì giờ sao sẽ ngay cả ăn miếng rau xanh cũng khó đến vậy."
Là bác ta thì sẽ không muốn sống cuộc sống vậy đâu.
Giang Kiều: "Ai nói không phải chớ, chỉ là không có chuyện sớm biết chẳng làm."
Khi đó đám cô ta đều muốn rời khỏi nơi này, không muốn lại tiếp xúc đến người hay chuyện gì ở đây nữa, mà có ai ngờ được là sau này thôn Thượng Trang sẽ phát triển tốt đến vậy đâu?
Chỉ là khi đó có hối hận cũng đã muộn rồi.
Cô ta tìm kiếm trong miếng đất trồng rau một chốc, theo dõi quả bí đao thật to nằm trên mặt đất: "Cho con quả bí đao này đi."
Nhìn thấy cô ta vừa chọn liền chọn đi cái quả to con nhất, Chu Đông Mai trừng mắt liếc con gái một cái: "Chỉ có bay biết chọn thôi."
Giang Kiều: "Còn không phải là một quả bí đao sao? Mẹ hào phóng chút đi."
Chu Đông Mai trợn trắng mắt: "Tao không hào phóng được, mau mau, coi trọng cái gì liền lấy rồi biến nhanh đi."
Thừa dịp hai đứa con dâu không ở nhà, nhanh nhanh mà mang đồ đi đi, miễn cho tụi nó về nhà lại nhìn thấy một màn này, rồi lại muốn nhàn thoại. Bác ta không muốn nghe, nghe mà đầu bác ta đau.
Chu Đông Mai cũng không thích để hai đứa dâu có ý kiến, bởi tuy rằng bác ta là mẹ chồng, trên thân phận thì bác ta là người chiếm ưu thế, nhưng mà hai đứa dâu đều đi làm ở trong xưởng, mỗi tháng có lương lãnh. Dâu có thể kiếm tiền, cháu nội cũng đã sinh, về sau bác ta già rồi còn phải dựa vào hai đứa nó.
Hơn nữa con gái chung quy là đã xuất giá, cái hồi trước khi con gái xuất giá bác ta còn trông chờ nó có thể đỡ đần hai thằng em trai, mà kết quả thì sao? Còn không phải là muốn mình giúp đỡ nó.
Nghe thấy mẹ mình nói vậy, Giang Kiều hiểu ý mẹ, gật gật đầu: "Con biết rồi, con phải nhanh chóng chạy đi, miễn cho bị con dâu của mẹ thấy được. Thiệt là, con là chị chồng của tụi nó, còn không phải chỉ là lấy chút rau xanh, chút trứng gà trong nhà sao? Cứ như con chiếm hời trong nhà quá trời á."
Chờ khi về sau cô ta tiền đồ rồi, chẳng lẽ cô ta sẽ quên nhà mẹ đẻ mình sao?
Chu Đông Mai nhìn bộ dáng đó của cô ta: "Sao mà tao nói với mày vài câu, mày còn muốn trừng mắt với tao vậy hả?"
Chu Đông Mai cũng bất mãn, nghĩ có phải bác ta đã quá dễ tính với đứa con gái này không, bởi về nhà mẹ đẻ chiếm hời rồi mà nó còn dám không khách sáo với mình như vậy.
Nhìn thấy mẹ mình dựng mắt lên như thế, thái độ Giang Kiều liền mềm xuống, cô ta ngượng ngùng: "Mẹ, sao mẹ cũng dữ với con như vậy? Con chính là con ruột của mẹ đó, mà mẹ đối với con còn không bằng với hai đứa con dâu kia của mẹ kìa, đó chính là người ngoài."
Chu Đông Mai xua xua tay: "Thôi được rồi đó, mày cũng đừng ở chỗ này mà châm ngòi tao với hai đứa em dâu của mày hoài, tụi nó đối với mày cũng đã đủ tốt rồi. Mày về nhà lấy này lấy kia, có đứa nào làm dâu mà không lèm bèm vài câu không? Hai đứa nó cũng không có cản mày không cho lấy, nhưng mà mày nhìn mày đi, đây là cái thái độ gì vậy vậy? Bộ tao chỉ xứng đáng vất vả trồng trọt ra đồ tốt để tặng mày hả? Ngày thường mày cái gì cũng không làm, chỉ ở đó chờ lấy đồ có sẵn, mà hai đứa em dâu của mày ngày thường đều có hỗ trợ chăm sóc, mày đã chỉ biết tống tiền, mày còn muốn người ta đối đãi coi trọng mày thế nào?"
Giờ thì Giang Kiều câm mồm, một hồi lâu sau mới nói: "Hai đứa nó cả ngày bày sắc mặt với con, con làm chị mà, chẳng lẽ biểu con cứ phải cười nịnh nọt với hai đứa nó hoài hả? Vậy con có còn sống nữa không?"
Chu Đông Mai bất đắc dĩ: "Tao thiệt sự không biết cái tính tình trên người mày là ở đâu ra nữa. Mày ở trong huyện làm nhân viên tạm thời lâu đến vậy rồi, em dâu mày một tháng đi làm là nhận được lương gấp hai mày, thậm chí còn hơn, mà cũng chưa thấy hai đứa nó có tính tình như như mày đâu. Lại có nữa chính là hộ khẩu, hiện tại hộ khẩu ở đây đối với bọn tao cũng không kém, cái thái độ cao cao tại thượng kia của mày là ở đâu ra vậy?"
Chu Đông Mai thật sự không hiểu đó, con này nếu không phải con ruột của bác ta, bác ta mới không chiều cái tính thúi này của nó đâu.
Giang Kiều không hé răng.
Vì sao cô ta lại có tính tình như thế à?
Cô ta cũng chẳng thế nào có tính tình nha.
Nếu muốn nói có, đó là bởi vì cô ta vẫn luôn tin tưởng tương lai mình sẽ trở thành phu nhân của nhà giàu số một tỉnh thành, bọn họ sẽ thành người có tiền nhất cái tỉnh này.
Trước kia cô ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc như thế, chỉ là hiện tại cô ta không dám khẳng định đến vậy, nên cô ta cúi đầu: "Mẹ, con biết rồi, về sau con sẽ đối tốt với hai đứa nó một chút."
Cô ta khiêng một quả bí đao to tướng, còn xách thêm một túi trứng gà nhỏ về nhà.
Nhìn thấy cô ta cầm mấy thứ này trở lại, Vương Cao Lai với Lưu Phán đều lộ ra tươi cười.
Dọn vào trong thành đúng là không cần làm việc, nhưng mà một cọng hành cũng phải tốn tiền mua, mà bọn họ căn bản là không bỏ được. May mắn có bên thông gia giúp đỡ, rau xanh trên bàn cơm nhà bọn họ mới có thể dư dả hơn mấy nhà khác.
Lưu Phán cười tiến lên nhận lấy: "Cháu ngoan cứ nhắc mãi muốn ăn trứng gà, hôm nay liền nấu món trứng chưng cho nó, ngày mai làm trứng gà xào."
Nghe thấy bác ta nói như thế, Giang Kiều chỉ có tán đồng: "Con còn nhổ thêm ít hành, vẩy thêm chút hành thái nữa."
Lưu Phán: "Được đó. Nhà mình hết nước tương rồi, con đi mua chút về đi."
Khi Giang Kiều đi ra ngoài, cô ta lại gặp được Giang Nhược Thư.
Cô ta gật đầu chào hỏi, đối phương có lễ phép hơn cái tên Giang Cảnh Đằng mắt chó nhìn người thấp kia nhiều, bởi cô ta gật đầu chào hỏi, đối phương cũng gật đầu chào lại, sẽ không làm cô ta xấu hổ.
Giang Kiều tiến lên trước: "Anh, anh đi đâu vậy?"
Giang Nhược Thư: "Đi mua chút đồ."
Giang Kiều: "Em cũng là phải đi mua chút đồ."
Cô ta cười cười: "Chúng ta đi cùng đi. Trước đó còn chưa có kịp nói một tiếng chúc mừng, bây giờ bù vô, chúc mừng anh nhé."
Nghe thấy cô ta nói như thế, tươi cười trên mặt Giang Nhược Thư càng chân thật hơn một chút. Anh ấy vừa nhận được điều lệnh không bao lâu, hiện tại đúng là lúc vui vẻ đây.
"Anh, anh cảm thấy em có hy vọng được chuyển chính thức không?" Hàn huyên vài câu rồi, Giang Kiều nói ra mục đích chân thật của mình.
Nói đến cái này, tươi cười của Giang Nhược Thư thu liễm lại: "Anh cũng không nói chắc được, em biết đó, hiện tại muốn chuyển chính thức rất khó, cái danh ngạch kia mỗi năm mọi người đều đang cướp." Lời này không phải lời thoái thác, đó là sự thật.
Giang Kiều: "Em cũng biết không dễ dàng, nhưng không phải là nghĩ anh có lẽ sẽ có phương pháp gì sao."
Giang Nhược Thư: "Em tìm em rể thương lượng chưa? Có lẽ cậu ấy có biện pháp, chứ anh là không có bản lĩnh đó."
Đối mặt với lời thoái thác của anh ấy, Giang Kiều nhịn xuống sự không cam lòng, cười đáp: "Như vậy à, cũng phải, để em hỏi ảnh trước, xem ảnh có cách nói gì không, chứ em ở trong xưởng lâu vậy rồi, đến giờ còn chưa có chuyển chính thức, em cũng có chút lo lắng."
Trước kia cô ta chướng mắt cái thân phận công nhân chính thức như thế kia, nhưng mà hiện tại cô ta không xác định lắm về tương lai, cô ta không thể không để bụng.
Nếu lỡ mà thật sự đã xảy ra cú chệch hướng trọng đại, cô ta có cái thân phận công nhân chính thức trong tay, về sau dù cho nhà máy bị phía tư nhân tiếp nhận, kim ngạch mua đứt đám công nhân chính thức của bọn họ cũng sẽ càng cao.
Từ giờ đến lúc nhà máy không kinh doanh nổi nữa vẫn còn mấy năm, cô ta có thể chuẩn bị từ từ.
Kết quả là bộ dáng cô ta và anh họ của mình ở đây vừa nói vừa cười bị Vương Bằng Phi thấy được, hắn ta không có đi quấy rầy bọn họ, chỉ là không thoải mái mà nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, sau đó mới mặt vô biểu cảm rời đi.
Từ khi nào mà cô ta và người anh họ kia có quan hệ tốt đến vậy? Có phải bọn họ đang giễu cợt hắn ta không có tiền đồ không?
Nhất định là vậy.
Giang Nhược Thư lại thăng chức, mà hắn ta nhiều năm cần cù chăm chỉ đến vậy lại chẳng xê dịch vị trí được.
Anh ta vào xưởng còn trễ hơn mình.
Không hổ là người có hậu đài.
Đã từng, hắn ta cũng có hậu đài, chỉ là đáng tiếc......
Nghĩ tới người nào đó, mặt Vương Bằng Phi càng đen hơn.
Nếu quan hệ của bọn họ có thể tiếp bảo trì tiếp được, hắn ta chắc chắn có thể lại thăng thêm một hai lần.
Thật là đáng tiếc.
Chỉ là hiện tại hắn ta cũng không dám làm, bởi tội lưu manh kia không phải thổi phồng, năm ngoái còn đánh nghiêm.
Tình trạng thê thảm của mấy người bị đi đưa dạo phố kia, hắn nhìn mà trong lòng run sợ một đoạn thời gian dài.
Hắn ta cũng không dám bảo đảm là quan hệ trước kia của bọn họ không có bị người khác biết, nếu mà có kẻ nào xúc động tố giác bọn hắn, vậy hắn ta sẽ xong đời. Hiện tại có thật sự cho hắn ta cơ hội, hắn ta cũng không dám.
Sau khi về nhà, Vương Bằng Phi càng nghĩ càng ná thở, nên chờ khi Giang Kiều mua nước tương về nhà, hắn ta liền phát tiết cục tức trong người ra lên người Giang Kiều.
"Vừa nãy cô nói gì với anh họ cô vậy? Thế nào hả? Cô muốn trèo cành cao, cái miếu nhỏ này của tôi không chứa được tòa tượng Phật lớn như cô đúng không? Nếu mà cô không muốn ở đây nữa, cứ việc nói thẳng là được, tôi sẽ không cản cô."
Hắn ta bất thình lình rống giận làm Giang Kiều bị chọc giận quá độ: "Tôi làm thế nào? Chỉ là gặp được rồi nói nói mấy câu cũng không được hả? Tôi cũng là một người độc lập!"
Vương Bằng Phi: "Nhiều người như vậy cô không nói, mà cô cố tình nói với anh ta, còn không phải là đi tố khổ với nhà mẹ đẻ sao? Trừ bỏ việc này ra cô còn có thể nói cái gì? Hay là chỉ nhanh chóng đến vậy mà cô đã vội tìm nhà tiếp theo rồi hả?"
Giang Kiều đỏ mặt lên, là lửa giận công tâm, nhất thời rống hết lời trong lòng ra khỏi miệng: "Nếu không phải anh không có tiền đồ, tôi có đến nỗi phải tìm anh ta sao!"
Lời này vừa ra, bầu không khí giữa hai người họ lập tức đọng lại. Giang Kiều nói được ra khỏi miệng liền lập tức bình tĩnh lại, nhìn thấy khuôn mặt bạo nộ kia của Vương Bằng Phi thì nhanh chóng che mặt lại, sau đó khóc lên: "Anh Bằng, thật xin lỗi, em nói không lựa lời, tại hồi nãy những gì anh nói làm em quá tổn thương, em có tâm ý gì anh không biết sao? Anh đã rất giỏi giang rồi, nhưng mà em vẫn luôn không có cách nào chuyển chính thức, em quá khổ sở, cho nên mới nghĩ xem anh họ có biện pháp gì không, nếu mà có thì cuộc sống của chúng ta mỗi tháng có thể được rộng rãi hơn một chút, anh cũng không cần vất vả đến vậy."
Chỉ là Vương Bằng Phi đã nghe, đã thấy rất rõ ràng những gì cô ta vừa mới nói, những biểu cảm trên mặt cô ta rồi, có muốn nói mình đã nghe lầm cũng không làm được, hắn ta cười ha hả: "Được nha, cô thật là giỏi, cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng cô rồi. Nói tôi vô dụng, không có tiền đồ, vậy Giang Kiều cô lại có ích lợi gì? Cô cũng không đi soi gương một chút để xem chính mình là cái mặt hàng gì, cả ngày làm việc chỉ lo gian dối thủ đoạn, với cái ngữ như cô còn muốn chuyển chính thức à?"
"Cô như thế kia, dù cho thật sự có được cơ hội để chuyển chính thức, có tới phiên ai cũng sẽ không tới phiên cô, cô cũng đừng si tâm vọng tưởng!"
"Ông anh họ kia của cô cũng chỉ trên miệng kêu kêu vài tiếng, cô thật đúng là cho rằng đám bọn cô là người một nhà hay sao? Thật mệt cho cô có cái da mặt dày đến vậy."
"Mà cũng đúng, bởi nếu mà da mặt cô không dày, sao khi trước lại có thể cố ý tiếp cận tôi chứ?"
Những lời này của hắn ta chuyên chọn chỗ đau của cô ta mà chọc.
Mấy năm nay cô ta đúng thật là biểu hiện không tốt, nhưng mà đó cũng là vì cô ta nghĩ về sau mình sẽ có ngày lành, không cần thiết khó xử chính mình sao! Cô ta sai chỗ nào chứ? Đây chỉ là nhân chi thường tình!
Còn hắn ta không có cố gắng đi buôn bán phần mình, còn ở đây chỉ trích cô ta!
Giang Kiều siết chặt nắm tay, khắc chế lại bản thân: "Anh Bằng, anh sao có thể nói em như vậy? Mấy năm nay em cũng làm việc không ít, những gì em làm vì nhà mình còn ít sao? Vừa nãy em chỉ là nói sai thôi, em nhận sai còn không được sao."
Vương Bằng Phi: "Đừng có giảo biện, cô chính là khinh thường tôi, mà cô cũng không nhìn thử xem chính cô có chỗ nào đáng giá để người ta để mắt......"
Hai vợ chồng ở trong phòng ầm ĩ cãi cọ, những đứa con trong nhà nhìn cửa phòng ba mẹ đóng chặt, không dám phát ra dù chỉ chút xíu tiếng động nào, chỉ sợ lại chọc ba tức giận, rồi sau đó lại mắng bọn họ như máu chó xối đầu.
Nhưng mà mẹ với ba cãi nhau như vậy thật sự không có sao à?
Cứ cảm giác tần suất cãi cọ của ba mẹ càng ngày càng cao.
Nhìn bộ dáng bất an của mấy đứa nhỏ, Vương Cao Lai và Lưu Phán đều thở dài, vội vàng đi trấn an các cháu: "Ông bà nội dẫn mấy đứa đi mua kem que ăn nhé, được không?"
Dẫn các cháu đi ra ngoài đi, miễn cho mấy đứa nó tiếp tục nghe tiếp, rồi sau đó liền nghe được càng nhiều chuyện hai vợ chồng tụi nó bóc chỗ yếu của nhau.
Nhìn ba đứa nhỏ vui sướng mà chọn lựa kem que, Lưu Phán vẫn là không nhịn được, bắt đầu nói đến chuyện trước kia với Vương Cao Lai.
"Nếu mà hồi trước cưới Giang Cảnh Du về thì tốt rồi, hiện tại chắc chắn là cả nhà hòa thuận, cháu trai cũng không cần chúng ta phát sầu."
Lời này nói có đạo lý, chỉ là tiếc thay có hối hận nữa cũng chẳng làm được cái gì, bọn họ chỉ có thể dựa theo sự lựa chọn vốn có mà tiếp tục qua ngày thôi.
Vương Cao Lai không muốn nghe mấy cái đó, bởi có nói nhiều nữa cũng vô dụng: "Được rồi, nói mấy cái đó có ý tứ gì đâu, bà đừng có để cho mấy đứa nhỏ nghe được."
Lúc này trước mặt người bán kem que lại có một người khách nữa đi tới, là Trần Thiên Tình. Cô ấy thấy được ba đứa nhỏ này, sửng sốt một chút, rồi sau đó nhớ ra: Mẹ của mấy đứa nhỏ này với bác gái cả của cô nàng vẫn là thân thích đó, chẳng là cái loại thân thích đã cạch mặt nhau.
Nghĩ đến đó, cô ấy không chào hỏi, chỉ mua 2 que kem, cô ấy và em gái mỗi người một cây, xong rồi về nhà.
Hiện tại Trần Thiên Tình đã thi đại học xong, đang làm việc vặt ở thôn Thượng Trang, mỗi tháng đi làm một đoạn thời gian, còn có tiền lấy nữa. Hôm nay là ngày được nghỉ, nên cô ấy mới từ trong thôn về nhà lại.
Thấy con gái đã trở lại, Trần Oánh vô cùng lo lắng: "Con nói coi sao mà con lại có thể rộng lòng đến vậy?"
"Con cũng không lo lắng xem nếu mà con thi không tốt sẽ thế nào, mẹ cũng không dám để trong nhà không có ai, chỉ sợ có người tới đưa thư."
Nếu mà khi đó lại vừa lúc có kẻ nổi lên ý xấu mà giấu đi thư thông báo trúng tuyển, tiền đồ cẩm tú của con gái cũng đi tong, nên chị ấy không dám không đề phòng.
Có mấy kẻ chính là hại người mà chẳng ích ta thế đấy, không có ích lợi gì với bọn họ cũng muốn để nhà các chị không được dễ chịu.
Nhà chị ấy đã có một sinh viên rồi, nếu mà con gái cũng thi đậu đại học, vậy không chừng cuộc sống về sau sẽ rất là tốt đẹp, mà vậy thì mấy hộ trong nhà có thí sinh mà lại thi không đậu kia càng dễ mất cân bằng tâm lý.
Trần Thiên Tình: "Mẹ, có gấp cũng vô dụng, thường thì phát thư thông báo trúng tuyển đều sẽ khá nghiêm cẩn, mẹ đừng quá lo âu."
Nhìn thấy cái bộ dáng không tim không phổi này của cô ấy, Trần Oánh ra sức vỗ cánh tay cô ấy một cái: "Con nói chút coi, sao mà con lại không biết sốt ruột chút nào chứ."
Trần Oánh: "Chủ yếu là có sốt ruột cũng chẳng được cái tích sự gì nha."
Tâm thái của Trần Thiên Tình cũng không tệ lắm, cô ấy thi đại học, sau khi thi xong đối chiếu đáp án cảm thấy còn được, nên cô ấy liền gạt chuyện thi đại học sang một bên.
Trừ bỏ lúc điền nguyện vọng có rối rắm một chút, những lúc còn lại vẫn cứ không tim không phổi như là cô ấy căn bản không phải lứa thí sinh thi đại học năm nay vậy.
Nhìn thấy con gái như thế, trong lòng Trần Oánh có thể dễ chịu mới là lạ đó.
Chị ấy không nhận được thư thông báo trúng tuyển thì sẽ không cách nào yên tâm.
Điểm thi của Trần Thiên Tình tốt hơn anh trai của cô ấy nhiều, nên trong sự lo âu của Trần Oánh, Trần Thiên Tình đã như nguyện mà nhận được thư thông báo trúng tuyển của một đại học ở tỉnh thành.
Nhìn phong thư thông báo kia, Trần Oánh có vui có buồn.
Con gái lớn có thể thi đậu tất nhiên là một chuyện đáng mừng, chỉ là đáng tiếc, vì con gái còn có tiền đồ hơn con trai, cái này làm cho niềm vui bị đánh chiết khấu*.
*: thiệt sự là khi làm tới chỗ này mình thấy rất khó chịu, nạn nhân của trọng nam khinh nữ cuối cùng cũng thành kẻ trọng nam khinh nữ, còn là kẻ thi hành mạnh của cái tục chết tiệt này nữa.
Nếu như thành tích như thế kia là con trai thi được thì càng tốt hơn. Còn con gái thì không chừng về sau sẽ lập gia đình ở tỉnh thành luôn.
Chị ta thông báo cho gia đình nhà bác cả, nhà cô út của con, còn có bên ba của tụi nó cũng thông báo.
Lúc chị ta gọi điện thoại, trừ bỏ Cố Hướng Hằng còn đang ở thành phố, cặp song sinh thì đã đi theo Giang Cảnh Du đến đặc khu rồi.
Hai đứa nhỏ đã thành trợ lý đặc biệt của mẹ, đi theo mẹ của mình bận rộn trong ngoài rồi.
Hai anh em sau khi thi cuối kỳ xong liền nghỉ, hai người họ không thể có được một kỳ nghỉ hè hoàn chỉnh, và khi thời gian được hòm hòm rồi phải quay về trường thì phải bắt đầu học bù lại trước tiên.
Vậy nên vừa được nghỉ là mẹ bọn họ liền nói phải nắm chặt thời gian, đưa bọn họ tới đặc khu, lấy danh mỹ miều là để cho bọn họ rèn luyện, nhưng trên thực tế chính là kéo tráng đinh.
Ngày tháng ở bên này đúng thật là khá mới mẻ lại phong phú.
Mẹ chẳng hề đau lòng chút nào, làm cái gì cũng sai sử bọn họ, nhưng không thể phủ nhận chính là bọn họ cũng thu hoạch được rất nhiều.
Bởi vì đi theo bên cạnh mẹ, nên những việc mà bọn họ làm rất tạp.
Hai anh em bởi vì công nhân bên dây chuyền sản xuất xin nghỉ, nên phải đi làm thay hai ngày.
Bởi vì nhân viên tài vụ không lo liệu hết quá nhiều việc, nên hai anh em phải đi theo tính toán sổ sách, kiểm kê hàng tồn kho.
Bọn họ còn đi theo bà ngoại vô căn tin nấu cơm cho mọi người.
Bọn họ còn đi theo ông ngoại kiểm kê nguyên vật liệu nhập vào kho......
Bọn họ được hiểu biết nhiều mặt về cái nhà máy này.
Mẹ không có trực tiếp trả lời hai anh em bọn họ là một tháng thu nhập được bao nhiêu, nhưng mà bọn họ có thể dùng hai mắt của mình đi xem, đi tìm hiểu.
Hai anh em biết nơi này lúc mới đầu là cái bộ dáng gì.
Lúc ấy, nơi này vẫn chỉ là một mảnh đất hoang, là mẹ sau đó dẫn người tới nơi này, quây đất chỗ này lại, và rồi có nhà xưởng, sau đó có máy móc và công nhân.
Hiện tại nơi này đã có mấy trăm công nhân rồi, phân xưởng sản xuất chia làm ba ca thay phiên nhau, chỉ cần máy móc không xảy vấn đề gì thì vẫn luôn đang sản xuất.
Những sản phẩm này nhìn thì không thu hút, nhưng lại rất được hoan nghênh, bởi bọn họ có thể nhìn thấy chúng ở trong siêu thị, cũng có thể nhìn thấy ở các hàng các quán ăn, trong khách sạn cũng thấy được.
Chúng càng dung nhập vào các phương diện trong sinh hoạt hơn bọn họ đã nghĩ.
Tích tiểu thành đại, tích sa thành tháp.
Cặp song sinh tính toán phí tổn và thu nhập một chút.
Nếu mà mẹ không có tiếp tục mua máy móc thiết bị và xây dựng thêm nhà xưởng, vậy không cần bao lâu là có thể hồi vốn!
Chỉ là hiện tại vẫn luôn đang đầu nhập vào, nên mới nói là đang lỗ vốn mà thôi!
Nhưng mà đằng nào cũng không thể mãi đầu nhập vào được, vì kiểu gì cũng sẽ bão hòa.
Đến lúc đó rồi, nửa đời sau của bọn họ, thật sự ra là nằm thôi đã có thể ăn sung mặc sướng nhỉ?