Giang Yểm Ly đi bộ, còn hắn ngồi trong xe nhàn hạ chống tay lên cửa kính, chiếc xe sang trọng lăn bánh chậm chạp đuổi theo cô trên con đường dài.
Hành động của hắn thu hút ánh nhìn của mọi người, đương nhiên họ cũng nhìn cô rồi xì xầm bàn tán, nhưng như thế thì sao chứ?
Ai ngại thì người đó nhục.
Nếu như cô sợ xấu hổ thì sẽ lại bị cuốn theo hắn.
Dương Nghiêm có vẻ như muốn cô lên xe, làm như thế thì thực sự quá nguy hiểm, trải qua bao nhiêu chuyện cô không thể tiếp tục ngu ngốc đẩy bản thân vào tình thế xấu nữa.
"Đi bộ mỏi chân lắm đấy, lên xe đi " - Người đàn ông nhỏ nhẹ lên tiếng.
Sau khi đã giải quyết tất cả công việc quan trọng thì lúc này đây hắn vô cùng rãnh rỗi, nếu như cô muốn tiếp tục đi bộ thì hắn sẽ ngồi trong xe chiều theo ý muốn của cô.
Ánh mắt của hắn cao hứng nhìn ngắm cô, nụ cười trên gương mặt biến mất khi nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh.
Dương Nghiêm lạnh lùng ra lệnh cho tài xế:
"Dừng xe ".
Hắn bước xuống, áp sát cô.
Giang Yểm Ly vùng tay thật mạnh khi bị hắn bắt lấy, người đàn ông nhíu mày rồi lên tiếng:
"Vòng tay đâu? ".
Cô đương nhiên biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ phát hiện, cô cũng đâu có ý định sẽ giấu diếm, vậy nên sau khi thở dài vì cảm thấy phiền phức liền lạnh nhạt lên tiếng:
"Mất rồi ".
Chiếc vòng ấy do hắn nhờ những người thợ có tay nghề cao làm ra, đã đeo vào thì sẽ không thể nào cởi ra được.
Cô nói mất là mất?
"Sao lại mất? " - Hắn tiếp tục hỏi.
Giang Yểm Ly khó chịu và không có ý định hỏi gì đáp nấy, cô cười cợt đầy mỉa mai rồi nói:
"Dương thiếu gia thật có hứng thú, nhưng mà anh cũng nên nhớ không phải bất cứ món quà nào được tặng thì người được nhận cũng sẽ thích. Giữa chúng ta đã không còn thân thiết, à… phải nói là tôi và anh đều không muốn diễn nữa. Quà mà tôi tặng anh đã làm gì thì bây giờ tôi cũng làm hệt như cách anh đã từng thôi ".
"Giang Yểm Ly… ".
"Sao? Anh đối xử tồi với người khác thì được, còn người khác làm vậy với anh thì là sai trái sao? Dương thiếu thực sự tiêu chuẩn kép quá rồi đấy ".
"Rời khỏi nhà rồi cho nên lá gan cũng to hơn đúng không? Thái độ cứng rắn thật đấy ".
"Cũng nhờ Dương thiếu đây chỉ dạy tôi phải mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ bản thân, từ nay về sau không cần dính dáng tới nhau làm gì đâu, cả tôi và anh đều cảm thấy mệt ".
Người đàn ông cười phì:
"Cảm thấy mệt? Dù có như thế thì cũng phải cố gắng chứ, muốn trốn thoát thì đợi tôi chơi chán đi ".
Giang Yểm Ly nghe thấy câu mà hắn nói thì trong lòng đầy phẫn uất, đang định mắng chửi thì điện thoại vang lên, là cha nuôi gọi đến. Trải 𝙣ghiệ𝓂 đọc tr𝒖𝙮ệ𝙣 số 1 tại _ Trù𝓂 Tr𝒖𝙮ệ𝙣﹒𝑣𝙣 _
Cô nghe máy, thanh âm bên kia có chút ho khan rồi chầm chậm lên tiếng:
/Yểm Ly, con về nhà… ta… có chuyện cần nói /.
"Hiện tại con không tiện, cha… hay là hôm khác nhé?! " - Cô cẩn thận trả lời, ánh mắt cũng thăm dò nhìn sang người đang đứng trước mặt.
Nếu như cô đồng ý thì hắn sẽ lấy cớ tiện đường đưa cô về biệt phủ, cô không muốn ngu ngốc nữa.
Ai biết được hắn sẽ lại làm ra loại chuyện bẩn thỉu gì kia chứ?
/Cha ruột của con đang ở đây /.
Đang định cúp máy thì nghe thấy câu nói đó, cô gái nhỏ chấn động trong ánh mắt.
Dương Nghiêm hoàn toàn có thể nhìn ra một cách dễ dàng, tuy không nghe rõ cha nói gì với cô, nhưng biểu cảm của Giang Yểm Ly hiện tại khiến cho hắn đoán ra được cô không thể không trở về.
Cô cúp máy, không nói bản thân sẽ về hay không, tiếp đó liền đi vào một quán cafe rồi ngồi ở đó, lấy điện thoại bấm bấm gì đó.
Dương Nghiêm mặt dày đi theo, còn ngồi cùng bàn với cô, nhưng Giang Yểm Ly mặc kệ hắn, kẻ điên như hắn dù có làm gì cũng lãng phí, hắn cũng đâu có định sẽ nghe theo lời cô.
Ngược lại nếu nhìn thấy cô tức giận thì có khi hắn lại cảm thấy vui.
Sau 10 phút trôi qua thì một chiếc xe taxi ngừng ở trước tiệm, cô thanh toán tiền rồi gấp gáp đi ra ngoài, ngồi vào trong xe rồi đóng cửa.
Sự việc nhanh đến mức Dương Nghiêm trở tay không kịp.
Hắn đứng ở đó nhìn chiếc xe chạy đi, gật gật đầu vài cái rồi cười khiêu khích:
"Được lắm, đúng là nhanh chân nhanh tay thật đấy ".
Người đàn ông cũng không đứng đó quá lâu, hắn lên xe rồi cũng rời khỏi quán cafe.