Khó Lòng Trốn Thoát

Chương 54: Gặp lại người thân




Giang Yểm Ly về đến thì liền chạy nhanh vào đại sãnh, lúc đó Dương Nhất Nguyệt đang ngồi vuốt ve chú mèo Anh lông dài yêu quý, nhìn thấy cô đương nhiên cô ta không nhịn được mà phải châm chọc vài câu:

''Ha, chỉ vừa mới rời đi liền quay lại, còn nói với cha muốn dọn ra riêng, đúng là làm trò ‘’.

Cô không muốn để ý đến cô ta, vì dù có làm gì thì cô ta cũng chẳng hài lòng.

Giang Yểm Ly bước vào phòng thì người hầu đã nhanh chóng chạy đi, cô đứng ở đó đợi một lúc.

Quả nhiên chỉ vài phút sau thì Chu Quang Khải xuất hiện rồi kính cẩn nói:

''Chủ tịch đang chờ cô ở trên tầng ạ ‘’.

Cô đi theo ông ta, phía sau vang lên giọng nói châm chọc của em gái nhỏ:

''Đúng là giỏi nịnh bợ ‘’.

Giang Yểm Ly vừa mới rời đi thì chiếc xe sang đã đậu trước đài phun nước.

Dương Nghiêm bước vào trong thì em gái liền tiến đêan rồi mách lẻo:

''Anh, nó về rồi đấy, lúc nãy em nói chuyện vậy mà nó còn không thèm nhìn em, đúng là quá xấc xược ‘’.

''Tạm thời đừng gây chuyện ‘’.

Cứ nghĩ sẽ được bênh vực, ai mà ngờ được hắn chỉ nói một câu rồi liền lạnh nhạt hỏi người hầu đứng cách đó không xa:

''Đi đâu rồi? ‘’.

Nữ hầu nghĩ ngợi một lúc mới hiểu được hắn đang nói đến ai, cúi đầu đáp lại:

''Vâng, thiếu gia, đang ở trên phòng tiếp khách trên tầng ạ ‘’.

Dương Nghiêm không hỏi gì nữa, theo hướng phòng khách mà đi.

Giang Yểm Ly bước vào trong phòng sau khi Chu Quang Khải đã gõ cửa báo lại, cô chỉ thấy một bóng lưng đang ngồi ở sofa, tóc đã bạc, ăn vận khắc khổ.

Dương Thành Trung thấy cô, chỉ nhỏ giọng:

''Yểm Ly, đến đây đi con ‘’.

Cô tiến đến nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn nhìn vào người đàn ông trung niên.

Khi mặt đối mặt mới nhìn rõ được diện mạo của đối phương.

Quần áo sờn màu, da dẻ chai sạn và nhăn nheo.

''Đây là cha ruột của con, Giang Văn Chương ‘’ - Dương Thành Trung lên tiếng.

Tiếp theo đó ông cũng không ở lại mà ra hiệu cho quản gia đẩy mình ra ngoài.

Giang Văn Chương đứng lên, xúc động nhìn cô rồi nói:

''Yểm Ly, con thực sự là Yểm Ly? ‘’.

Trong căn phòng chỉ có hai người, Giang Yểm Ly nhìn thấy đường nét của mình thật sự rất giống cha, dù có không tin thì cũng bị sự giống nhau này làm thuyết phục.

Giang Văn Chương lúc này đau thương quỳ xuống rồi thống thiết lên tiếng:

''Cha xin lỗi, là lỗi của cha. Bởi vì cha chia tay mẹ con trước khi biết cô ấy mang thai cho nên hoàn toàn không biết sự tồn tại của con. Nếu như không phải chủ tịch Dương mấy năm nay tìm kiếm thì có lẽ cha sẽ không bao giờ biết được mình còn có một đứa con gái ‘’.

Bàn tay run rẩy nắm lấy cánh tay của cô chai sần và nhăn nheo, Giang Yểm Ly lúc đó chẳng biết nên làm gì, quỳ xuống hay đỡ ông đứng lên.

Cô thất thần vì kinh ngạc, cô thực sự không ngờ bản thân lại còn có cha.

Giang Yểm Ly từ khi hiểu chuyện đã ở cô nhi viện, lúc đó các sơ ở cô nhi viện nói rằng cô là trẻ mồ côi. Vào cái đêm cô được đưa đến trước cửa cô nhi viện thì chỉ có một tờ giấy ghi rõ họ tên và ngày tháng năm sinh.

Cha nuôi từng nói ông quen biết với mẹ cô, nhưng bà ấy đã mất tự bao giờ rồi.

Cảm giác hoang mang trong lòng chuyển thành vui sướng, cô cười lên rồi cùng quỳ xuống, nghẹn ngào:

''C… cha ‘’.

Tiếp đó cả hai người ở trong phòng một hồi lâu mới ra ngoài, Dương Thành Trung đã chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn.

Vì cảm thấy vui vẻ cho nên dù có mặt Dương Nghiêm cùng với Dương Nhất Nguyệt thì cô cũng không cảm thấy khó chịu nữa.

Đây có thể nói là bữa ăn ngon nhất từ trước đến giờ.

Sau khi dùng bữa xong, Dương Thành Trung còn chu đáo cho người đưa Giang Văn Chương về, Giang Yểm Ly nắm lấy tay ông rồi lên tiếng:

''Cha, con muốn đi cùng với cha ‘’.

Giang Văn Chương thở dài rồi xoa đầu cô:

''Yểm Ly, có một sự thật cha phải nói với con. Thật ra… cha đã có gia đình mới rồi, bởi vì năm xưa chia tay mẹ con vốn dĩ không đến tìm và nói bản thân có thai. Gia cảnh hiện tại của cha… thực sự túng thiếu, vợ hiện tại… có phần đanh đá, nếu như con theo cha về thì có khi sẽ có chuyện xấu xảy ra. Đợi đến khi cha giải thích rõ với dì, sẽ đưa con về nhà, nhé! ‘’.

Gương mặt của cô thoáng buồn như vẫn đồng ý với cha mình.