Ly: Cảm giác mình rất dễ bị thu hút sự chú ý. Từ hôm chơi thử game Âm Dương sư mà mải chơi ném luôn truyện qua một bên.... Thôi quay đầu quay đầu QAQ
Nữ MC trong TV vẫn đang nói về tin tức một học sinh chuẩn bị thi vào cao đẳng nhảy từ tầng thượng xuống mấy ngày trước, ánh mắt của Vệ Thành Trạch phản xạ ánh huỳnh quang trên màn hình TV, tầm mắt bình thản giống như có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ.
Lục Hướng Nam có chút ngơ ngẩn mà đối diện với Vệ Thành Trạch, trong nháy mắt cậu thậm chí cũng không biết chính mình đang nghĩ gì, giống như ngay cả năng lực suy nghĩ cũng đã bị cặp mắt kia cướp mất.
"Cậu......" Trầm mặc một lúc lâu, Lục Hướng Nam mới chậm rãi mở miệng, "Có thể đừng sờ đầu tôi nữa được không?"
Lần một lần hai thì cậu còn có thể nhịn lại muốn sờ đến quen luôn à?! Chẳng lẽ nghĩ cậu không phát uy được chắc!
"Ồ. " Nghe được lời Lục Hướng Nam nói, bàn tay đang đặt trên đầu cậu của Vệ Thành Trạch liền nhanh như chớp mà xoa loạn biến đầu cậu thành một bãi lộn xộn, sau đó ngay lúc cậu chuẩn bị nổi quạo liền thu tay lại, "Năng lực nắm bắt trọng điểm của cậu đã gần bằng tôi rồi đấy!"
Lục Hướng Nam còn chưa kịp bắt lấy tay Vệ Thành Trạch:......
Hóa ra cái con người này cũng biết là năng lực nắm bắt trọng điểm của cậu ta kỳ quái đến thế nào à?!
"Bất quá, nói thật. " không đùa giỡn Lục Hướng Nam nữa, Vệ Thành Trạch hơi dựa vào phía sau, ngã vào giữa sopha mềm mại, "Tôi còn đang nghĩ cậu đã đi biến đâu rồi ấy chứ."
"Vì cậu nhắn lần sau trong tin nhắn?" (Ly:???) Quay đầu nhìn chằm chằm màn hình TV như thứ quảng cáo đính trên đó có bao nhiêu đẹp đẽ, Lục Hướng Nam làm như không chút để ý mà ném về một câu.
Kỳ thật thì nói ra cũng thực khôi hài, nói không chừng đối phương cũng chỉ tùy tay mà nhắn hai từ như thế thôi mà cũng đã chẳng nghiêng chẳng lệch mà trạc vào tim cậu. Mà trong nháy mắt, cậu thậm chí còn có chút muốn khóc.
Giống như đã nhìn ra ý nghĩ của Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên nhịn không được mà cười ra tiếng, nhất thời liền thu hút ánh mắt ngơ ngác của Lục Hướng Nam: "Làm sao?"
"Khụ, không có gì, " ho khan một tiếng, Vệ Thành Trạch cố nín cười, hắn liếc mắt nhìn Lục Hướng Nam một cái, sắc mặt đoan chính, "Tôi chỉ là đang nghĩ, nếu biết cậu còn ở đây thì tôi chắc chắn sẽ không để y đưa tôi về."
Nghe thấy lời Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam không khỏi mà cảm thấy có chút sửng sốt, bất quá nghĩ đến ánh mắt mang theo sát khí vừa rồi của Tống Tu Dịch, Lục Hướng Nam liền phi thường lý giải lời lời vừa rồi của Vệ Thành Trạch.
Lại nói tiếp, cậu dù sao cũng là học trò-- dù không gặp mặt được bao nhiêu lần đi nữa, nhưng thân là một giáo viên, cư nhiên lại lô ra biểu tình như vậy với học sinh...... Từ từ đã, trước đó mà nói Vệ Thành Trạch chẳng phải cũng là học sinh của Tống Tu Dịch à?
Có lẽ vì biểu hiện của Vệ Thành Trạch quá mức trầm ổn, Lục Hướng Nam thậm chí cũng đã sớm quên mất chuyện mình và hắn kỳ thật là học sinh cùng năm.
Bất quá...... Tống Tu Dịch ra tay với Vệ Thành Trạch còn chưa trưởng thành thế này, thật sự không tính là phạm tội à?
Giờ khắc này, đường não của Lục Hướng Nam đã vô cùng thần kỳ mà trùng hợp với 5438.
"Này......" Do dự chốc lát, Lục Hướng Nam mở miệng hỏi, "Cậu cùng Tống...... Lão sư, " vì chuyện kia, cậu chung quy vẫn cảm thấy xưng hô này thực sự chẳng tự nhiên gì cả. "Biết nhau như thế nào?"
"Hả?" Vệ Thành Trạch quay đầu, giống như có chút kinh ngạc tại sao cậu lại hỏi chuyện này, hắn cong khóe miệng, trong thanh âm mang theo chút chế nhạo, "Làm sao, muốn nghe giai thoại tình yêu của bọn tôi à?"
"...... Tôi mới không có cái hứng thú ấy đâu!" Nhịn không được trở mình cho Vệ Thành Trạch một cái xem thường, Lục Hướng Nam không hiểu sao lại bực mình.
Cậu chỉ..... Có chút lo Vệ Thành Trạch sẽ bị lừa mà thôi. (Ly: Really (>w<(>w<(>w<(>w<)
Tuy Tống Tu Dịch là chủ nhiệm lớp của bọn cậu, thoạt nhìn cũng thực sự là loại hình nghiêm túc, hành vi xử sự của Vệ Thành Trạch cũng thành thục hơn xa tuổi thực đi nữa, thì chẳng phải vẫn có một số việc không thể chỉ nhìn vào mặt ngoài à?
Nhìn người không thể nhìn mặt và vân vân gì đó, có người tuy thực thông minh nhưng ở phương diện nào đó lại trì độn đáng sợ và vân vân gì đó...... Mà thực sự lúc Tống Tu Dịch qua lại với một người còn vị thành niên như Vệ Thành Trạch, theo một ý nghĩa nào đó, chẳng phải cũng là một hành vi không đạo đức à?
Nghĩ vậy, Lục Hướng Nam nhịn không được quay lại nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch, lại phát hiện đối phương cũng đang nghiêng đầu nhìn mình.
"Làm, làm sao?" Trong lòng đột nhiên có chút hoảng hốt, Lục Hướng Nam nói cũng có chút lắp bắp.
"Cám ơn, " Vệ Thành Trạch cong môi cười, nhẹ nhàng nói một câu, sau đó còn chưa đợi đối phương phản ứng lại mà đã nhanh chóng đổi chủ đề, "Cậu có muốn ở lại không?"
"...... Hả?" Chủ đề đổi quá nhanh, Lục Hướng Nam trong phút chốc vẫn chưa đuổi nổi ý nghĩ của Vệ Thành Trạch.
"Trước đó cậu đã nói, cậu không có chỗ nào để đi, " Vệ Thành Trạch nâng cằm nhìn câu, đôi mắt đã cong thành hình mặt trăng, ôn nhu trong đó thậm chí có thể làm người ta chết đuối, "Thế nên, cậu có muốn ở lại hay không?"
"Chỉ cần dọn dẹp lại căn phòng kia thôi, " hắn nói xong liền chỉ chỉ vào căn phòng đã trở thành phòng để đồ lung tung, "Thì nó chính là của cậu rồi."
Rõ ràng, Vệ Thành Trạch không nói giỡn với Lục Hướng Nam. Chỉ cần cậu bây giờ gật đầu, Vệ Thành Trạch chắc chắn sẽ để căn phòng kia cho cậu.
Nhưng, rõ ràng bọn họ mới biết nhau được có một ngày không phải sao?
"Đương nhiên, tôi sẽ không giúp gì đâu!" Hé miệng ngáp một tiếng nho nhỏ, Vệ Thành Trạch tựa hồ có chút mệt mỏi, "Rất phiền phức."
Lục Hướng Nam:......
Tuy chuyện cậu phải tự mình làm chẳng có gì là sai, nhưng không biết tại sao câu kia sau khi từ miệng Vệ Thành Trạch nhảy ra lại làm cho người ta thực muốn chạy qua đập cho hắn một trận.
Hơn nữa...... Trọng điểm rõ ràng không phải là chuyện này có được không a?!
Dù Vệ Thành Trạch tuyệt đối không lo đến chuyện cậu không có ý tốt gì với mình đi nữa thì Tống Tu Dịch có thể đồng ý à?
Ngẫm lại địch ý rõ ràng trước đó của Tống Tu Dịch, Lục Hướng Nam cảm thấy, nếu mà cậu ở đây thật, cẩn thận cậu sẽ bị tên kia trực tiếp ăn sống nuốt tươi luôn.
"Tôi tìm bạn cùng phòng, không phải bạn giường, " Nghiêng đầu tựa vào sô pha sau lưng, Vệ Thành Trạch thoạt nhìn có chút buồn ngủ, có lẽ là do hiệu quả của thuốc lúc nãy hắn uống, "Y nhiều lắm thì cũng chỉ ghen chút chút thôi, hôn hai cái là được."
Lục Hướng Nam:...... (Ly: Bánh chó nhồi đầy mặt-ing)
Dù đã tiếp thu mối quan hệ giữa Vệ Thành Trạch với Tống Tu Dịch đi nữa thì cách nói thẳng đuột của Vệ Thành Trạch vẫn làm cho cậu có chút không được tự nhiên.
Bất quá, bộ dạng không hề phòng vệ của đối phương với cậu lại thực sự làm cậu thấy thực vui vẻ.
Chỉ là, phần ôn nhu này của Vệ Thành Trạch cũng không chỉ thuộc về riêng cậu.
Lục Hướng Nam bỗng nhiên nghĩ tới phương thức đối đãi của Vệ Thành Trạch với Văn Thủy Nhu hôm qua, loại quan tâm che chở vô cùng cẩn thận tỉ mỉ này làm cho cậu cũng nhịn không được mà có chút ghen tị.
"A, bất quá, chuyện đêm qua chúng ta ngủ chung một giường thì đừng nói cho y biết " thanh âm của Vệ Thành Trạch kéo lại suy nghĩ đang chạy xa của Lục Hướng Nam, cậu nhìn Vệ Thành Trạch một cại, vẫn là bộ dáng cố chống lại cơn buồn ngủ lúc trước, quả thực có chút buồn cười, "-- y sẽ giết cậu đây."
- - chính là ý giết trên mặt chữ ấy.
Chẳng qua, xét thấy Lục Hướng Nam là nhân vật chính của thế giới này, chắc hành vi của tên kia cũng sẽ không quá mức thuận lợi.
"......" Lục Hướng Nam nhịn không được rút khóe miệng.
Nhìn Vệ Thành Trạch nói như thật thế này, cậu thiếu chút nữa cũng nhịn không được mà tin thật. (Ly: Haha bé nên tin đi là hơn:))))))
"Trừ chuyện này ra, y đại khái......" Giống như rốt cục cũng không chịu nổi, thanh âm của Vệ Thành Trạch cũng có chút mơ hồ, "Vẫn thực cao hứng, tôi có một người bạn cùng phòng có thể chiếu có tôi......" Những từ cuối cùng khẽ đến mức gần như nỉ non.
Nhìn Vệ Thành Trạch nghiêng ngả trên sopha, hô hấp nhẹ nhàng, Lục Hướng Nam không khỏi có chút trợn trắng mắt.
Đây là...... Đang ngủ à?
Gọi thêm vài tiếng, cũng chẳng thấy Vệ Thành Trạch có phản ứng gì, Lục Hướng Nam bỗng liền hiểu được ý trong lời nói lúc nãy của Vệ Thành Trạch.
Nếu cậu là Tống Tu Dịch, chắc chắn cũng không yên tâm để người kia ở một mình -- rõ ràng thoạt nhìn chuyện gì cũng có thể làm tốt, sao phương diện này lại chẳng thèm chú ý gì cả chứ? Chuyện bị cảm lúc trước cũng thế mà chuyện lăn ra ngủ trên sopha này cũng thế.
Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch một lúc lâu, Lục Hướng Nam bỗng gọi nhỏ một tiếng: "A Trạch?"
Vệ Thành Trạch vẫn nhắm mắt lại như trước, bộ dáng ngủ rất sâu, cũng chẳng đáp lại gì cậu cả, nhưng không biết tại sao, khóe miệng của Lục Hướng Nam lại không tự chủ được mà dương lên.
Cậu cuối cùng cũng có một người có thể xưng hô bằng tên thân mật.
Đứng lên khỏi sopha, Lục Hướng Nam đột nhiên dừng lại, rối rắm chốc lát liền xoay người nhìn lại Vệ Thành Trạch.
Nên mang cho Vệ Thành Trạch một cái chăn để hắn ngủ một giấc trên sopha hay là trực tiếp ôm người mang lên giường thì tốt hơn nhỉ?
Nhưng sự thật chứng minh, ôm công chúa cũng chẳng phải là chuyện dễ làm gì -- nhất là khi đối phương là một người trưởng thành cao hơn cả mình, nhưng lại không có chút ý thức nào.
Lăn qua lăn lại đến nửa ngày sau, Lục Hướng Nam cuối cùng cũng bỏ cuộc, mang chăn từ trong giường ra đặp lên người Vệ Thành Trạch.
Cũng may Vệ Thành Trạch ngủ rất trầm, cư nhiên không bị hành động của cậu làm tỉnh.
Ngồi bên cạnh Vệ Thành Trạch nửa ngày, ánh mắt của Lục Hướng Nam liền không tự chủ được mà hướng về phía căn phòng trống bên kia.
- -chuyện mà Vệ Thành Trạch nói vừa nãy, thật sự làm cho cậu tâm động.
Thứ nhất, cậu thực sự không muốn quay về cái nơi gọi là "nhà" kia nữa; thứ hai, Vệ Thành Trạch bây giờ đang bị bệnh, cũng cần người khác chiếu cố; thứ ba, cậu vẫn có chút không yên lòng vì chuyện của Vệ Thành Trạch và Tống Tu Dịch.
Nêu cậu ở đây, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng có thể biết sớm để giúp đỡ.
Hơn nữa, trường học......
Nghĩ đến lời Vệ Thành Trạch vừa nói, môi Lục Hướng Nam không khỏi mà có chút mấp máy.
Lén mở mắt ra một chút, Vệ Thành Trạch nhìn thoáng qua Lục Hướng Nam đang đi về căn phòng trống bên kia, lại khép mắt lại.
Cho nên mới nói, loại nam sinh bé nhỏ tâm tư đơn thuần thật sự quá dễ đối phó.
Dễ dàng đến mức...... Làm người ta chẳng có chút hứng thú nào cả
Đối với chuyện ký chủ nhà mình đã chiếm được tiện nghi rỗi mà còn đứng đó khoe mã, 5438 thầm nghĩ muốn ném vào mặt hắn hai chữ: nhân tra.
Vệ Thành Trạch: cám ơn đã khích lệ ^_^
5438:......
Được rồi, da mặt kí chủ nhà nó lại dày thêm một tầng thực dày.
Suy nghĩ của tác giả: Tống Tu Dịch: đột nhiên có chút nhớ những ngày đội nồi trước đây, ha hả.