Người đàn ông mang một đôi kính không gọng cầm sách giáo khoa trong tay, đứng trước bục giảng dùng tiếng nói thực lãnh đạm và trầm thấp của y để đọc lại nội dung trong sách giáo khoa, thế nhưng không hiểu sao lại dễ nghe đến khó tả.
Vệ Thành Trạch cúi đầu ghi vài thứ vào vở, ý cười bên môi cũng chẳng che nổi.
Tuy nói trong mấy ngày này, hắn cũng đã quen với hình tượng nghiêm trang trên lớp của người đàn ông này, nhưng chỉ cần nghĩ đến bộ dạng lúc đó của Tống Tu Dịch, miệng của hắn lại không tự chủ được mà cong lên.
Chẳng lẽ đây là chính là...... Tương phản manh trong truyền thuyết?
Bút trên tay dừng lại một chút, Vệ Thành Trạch giống như đã nhận ra chuyện gì đó mà ngẩng đầu lên, không nghiêng không lệch chạm phải tầm mắt của Tống Tu Dịch.
Theo bản năng mà cong môi cười với y một cái, ngay giây tiếp theo, Vệ Thành Trạch chợt nghe thấy âm thanh chẳng có bao nhiêu cao thấp của đối phương: "Vệ Thành Trạch, trò tiếp tục đọc đoạn thứ ba."
Cúi đầu nhìn thoáng qua đoạn văn ngập thông cáo của một bà chủ gia đình, trong mắt Vệ Thành Trạch không khỏi mà hiện lên chút bất đắc dĩ.
Không dấu vết trừng người trên bục giảng một cái, Vệ Thành Trạch thở dài trong lòng, cầm sách giáo khoa đứng lên.
Khác với giọng nói có chút rét lạnh của Tống Tu Dịch, giọng nói của Vệ Thành Trạch giống như một cơn gió xuân, mang theo thâm tình làm say lòng người, ngay cả lời kịch vốn nên có chút khoa trương và xấu hổ, khi phát ra từ miệng hắn lại giống như đang mang theo ma lực khác thường, làm trái tim của người nghe cũng không khống chế nổi mà kịch liệt nhảy lên.
Khóe môi nhếch lên một độ cung không thể nhìn thấy, Tống Tu Dịch liếc mắt nhìn Vệ Thành Trạch, dùng ngữ điệu không giống bình thường nói: "Được rồi, trò ngồi xuống đi."
Nhìn Tống Tu Dịch sau khi nói xong, liền vô cùng tự nhiên mà tiếp tục giảng bài, Vệ Thành Trạch nhịn không được có chút đau đầu mà thở dài. Hắn ngẩng đầu nhìn Tống Tu Dịch đang viết bài trên bảng đen, bút trên tay vừa chuyển, "Xoát xoát" hai cái, dưới góc vở liền có thêm một hình chibi đeo kính, rõ ràng đang mang khuôn mặt than cứng nhắc nhưng trong hộp thoại lại tô một hình trái tim màu đen.
5438: nó cảm thấy nó cần thêm một đôi mắt chó hợp kim.
..... Mịa nó chứ loại không khí tràn ngập trái tim hồng phứn này, quả thực không phải nơi loại cún độc thân như nó có thể ở lại nổi!
5438 cảm thấy, suy nghĩ lớp học nhàm chán là lớp học khó học nhất của nó lúc trước quả thực quá ngây thơ rồi -- lớp học khó học nhất thế giới này tuyệt đối chính là lớp mà có hai người không ngừng tú ân ái thế này a!
Nếu không phải không có thực thể, 5438 cam đoan, nó chắc chắn sẽ hung hăng đập cái tên bại hoại mang mặt nhã nhặn mặt người dạ thú ra tay với vị thành niên này một trận.
Thực hiển nhiên, người có cùng ý tưởng với 5438, còn có một người.
Cảm nhận được sát khí truyền đến từ phía sau, 5438 nhịn không được quay đầu về phía sau, sau đó liền nhìn Lục Hướng Nam đang ngồi ở vị trí trống, khuôn mặt đen sì nhìn về phía Tống Tu Dịch đứng trước bảng đen, quyển bút ký trước mặt cũng đã sắp bị cậu chọc thành một cái động to đùng.
Sau khi Vệ Thành Trạch nói ra một đống lời nói làm 5438 thực mạc danh kỳ diệu, hôm sau Lục Hướng Nam liền đến trường học học. Nó nhớ lúc nhìn thấy phòng học nhiều hơn một người so với bình thường, không ít giáo viên đều lắp bắp kinh hãi, cuối cùng Lục Hướng Nam còn trực tiếp bị chủ nhiệm lớp kêu đi nói chuyện.
Đương nhiên, 5438 tin, chuyện cuối cùng này, tuyệt đối không xuất phát từ giật mình hay là lòng quan tâm học sinh.
Cũng chẳng biết rốt cuộc y nói gì với Lục Hướng Nam, dù sao sau khi Lục Hướng Nam trở về, thái độ với Tống Tu Dịch vẫn chẳng có thêm chút thiện cảm nào, cứ như có địch ý đang mạc danh kỳ diệu mà vờn quanh.
Vệ Thành Trạch chẳng thèm để ý gì đến chuyện này, ngược lại hắn thậm chí còn có chút vui vẻ, chuyện này làm 5438 nhịn không được nghĩ, lần này liệu Vệ Thành Trạch có trực tiếp bỏ luôn nhiệm vụ hay không đây.
Dù sao thì ký chủ nhà nó cũng chưa từng có tý để tâm gì với mấy chuyện thu thập số mệnh, đây thuần túy chỉ mang tâm tình như đang chơi một trò chơi mà thôi, nếu nói hắn vì thấy không có chút thú vị nào mà bỏ qua nhiệm vụ, thì tính khả thi của nó thật sự rất cao.
Nhưng nói như vậy thì hình như lại có gì đó không đúng.
- - nếu thật sự không muốn xuống tay với Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch cần gì phải cho người kia ở lại nhà hắn chứ?
Nhưng cứ suốt ngày tú ân tú ái trước mặt người ta thế này, đây thực sự là tiến công chiếm đóng mà không phải kết thù à?
Bất quá hình như tất cả giá trị cừu hận của Lục Hướng Nam đều đã tập trung trên người Tống Tu Dịch, nên Vệ Thành Trạch thế nhưng thật ra vô cùng an toàn...... Ha hả.
Nhìn thoáng qua Lục Hướng Nam đang hận không thể dùng mắt chọc Tống Tu Dịch đang đứng trước phòng học thành hai cái động, 5438 đột nhiên rất muốn đốt cho cậu ta một ngọn nến-- tuy nó bây giờ vẫn chưa nghĩ được Vệ Thành Trạch làm như vậy rốt cục là có thâm ý gì nhưng chung quy lại thì nó vẫn cảm thấy, đứa trẻ đơn thuần này, chắc chắn không chạy nổi độc thủ của ký chủ nhà nó.
5438: thí chủ, mong ngươi được yên nghỉ, A-men!
Lục Hướng Nam chẳng biết mình bây giờ đang được người ta đồng tình thực sâu hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt đang dừng trên người Tống Tu Dịch, yên lặng rút cái bút đã xuyên qua hơn phân nửa quyển bút ký ra.
Cậu dám cam đoan, lúc Vệ Thành Trạch vừa ngồi xuống, Tống Tu Dịch đã nhìn thoáng qua cậu một cái đầy khiêu khích!
Nghĩ đến những lời Tống Tu Dịch nói với cậu lần trước, ánh mắt Lục Hướng Nam không khỏi mà tối sầm xuống.
"Thành Trạch luôn ôn nhu với tất cả mọi người, trò đừng vọng tưởng làm bất cứ chuyện gì với em ấy." Người đàn ông cao hơn cậu rất nhiều từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nghiêm khắc được che dấu sau thấu kính mang theo cảm giác áp bách thật lớn.
Phần ôn nhu kia của Vệ Thành Trạch chưa từng thuộc về riêng một người nào -- chuyện này cậu đương nhiên biết, ngay từ lúc đầu cậu cũng đã biết rồi.
Bàn tay đang nắm bút nắm chặt lại, môi Lục Hướng Nam gắt gao mà vểnh lên.
Đối với loại người luôn suy nghĩ cho người khác như Vệ Thành Trạch, chuyện Tống Tu Dịch lo lắng bất quá cũng chỉ là chuyện bình thường. Nếu là Lục Hướng Nam, phỏng chừng cậu cũng sẽ có tâm tình như vậy.
Trên thế giới này, người dám để một người không quen được đến hai ngày ở chung, đại khái cũng chỉ có mình Vệ Thành Trạch, dù sao đây cũng chẳng phải là thế giới tiểu thuyết mọi người không hề phòng vệ nhau cách kiểu.
Nếu nói như vậy...... Vệ Thành Trạch không phải thực giống nữ chính trong tiểu thuyết à? Nhặt được hoàng tử bạch mã lưu lạc bên ngoài gì gì đó và vân vân...... Chỉ là tưởng tượng như vậy, Lục Hướng Nam cũng nhịn không được mà phì cười.
Thái độ của Tống Tu Dịch cũng chẳng được tính là hữu hảo, Lục Hướng Nam tất nhiên cũng chẳng có tí hảo cảm nào với y cả-- hơn nữa trong mắt Lục Hướng Nam, đây chính là một tên cặn bã ra tay với cả học sinh của mình..
Nhưng...... địch ý của cậu với Tống Tu Dịch, thật sự chỉ vì vậy ư?
Ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại trên người Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam có chút sững sờ, trong đầu hình như đang hiện lên rất nhiều thứ, mà lại giống không có gì cả, mọi thứ thực sự lướt qua quá nhanh làm người ta không thể hiểu được rõ ràng.
Thẳng đến tận khi bị người từ phía sau đẩy cho hai cái, cậu mới hồi phục được lại tinh thần, sau đó liền nhìn thấy Tống Tu Dịch đang nhìn về hướng cậu.
Lục Hướng Nam:......
Lục Hướng Nam chưa kịp hiểu gì thì đã bị gông cổ, chỉ có thể vô cùng khổ bức mà đứng đến hết giờ.
"Cậu đừng để ý, " lúc nói lên chuyện này, trên mặt Vệ Thành Trạch cũng không giấu nổi tươi cười, "Y chỉ là có chút...... Khụ, lòng dạ hẹp hòi."
Thực hiển nhiên, người yêu vì ghen mà bắt đầu làm trò làm cho hắn cảm thấy càng vui vẻ.
"Tâm nhãn này không phải là quá nhỏ à?" Nhịn không được trở mình xem thường một cái, Lục Hướng Nam nghiêng đầu nhìn Vệ Thành Trạch đang rửa đồ ăn, ngũ quan dưới ngọn đèn của hắn có vẻ phá lệ nhu hòa, trái tim Lục Hướng Nam bỗng nhiên không thể khống chế mà đột ngột nảy lên một cái. (Ly: doki doki xD)
Ngay thời khắc này, cậu bỗng nhiên có chút lý giải với tâm tình của Tống Tu Dịch.
Người đàn ông kia, chắc chắn thực ghen tị với người mỗi ngày đều có thể cùng Vệ Thành Trạch làm chuyện này đi? Dù sao lúc trước khi y đưa ra ý định cùng nhau ở tại đây, Vệ Thành Trạch không có chút dây dưa gì mà từ chối.
"Không có phòng dư." Sau khi nghe được lời Tống Tu Dịch, Vệ Thành Trạch đang làm việc ngay cả đầu cũng chưa nâng được một chút, chỉ cau mày, chuyên chú suy nghĩ nan đề nào đó.
"Anh không cần phòng dư!" Người đàn ông bật người nhấc tay làm vẻ mình thực ủy khuất, chen vào nằm cùng Vệ Thành Trạch, sau đó lại bị một quyển bài tập về nhà bay trúng mặt: "Ừ, đương nhiên, em biết, anh có thể đến ngủ trong buồng vệ sinh." Hai mắt Vệ Thành Trạch hơi cong lên, tươi cười vô cùng sáng lạn.
Tống Tu Dịch:......
Lục Hướng Nam:...... Phốc.
Sau đó, dù là Tống Tu Dịch có liệt kê vô số lý do nhìn như hợp lý như "Hai đứa trẻ ở cùng nhau không an toàn" linh tinh gì đó, thì tất cả đều bị Vệ Thành Trạch nhất nhất phủ quyết.
"Trước kia lúc anh nói chuyện ấy, em lúc nào cũng nói không muốn dọn phòng." Cuối cùng, Tống Tu Dịch không có biện pháp nào liền dùng khuôn mặt không chút thay đổi nào mà nói một câu như vậy, làm Vệ Thành Trạch nhịn không được bật cười.
Rõ ràng vẫn là biểu tình nhã nhặn lãnh đạm như trước, nhưng không biết tại sao, Lục Hướng Nam lúc đó, thế mà lại nhìn được một tia ủy khuất từ trên người người đàn ông này. Mà hình như còn có chút giống như...... Làm nũng?
Mà ngay lúc cậu nghĩ như vậy, cậu liền thấy Vệ Thành Trạch thở dài, buông bút trong, nhướng người đên hôn lên khóe miệng Tống Tu Dịch, cứ như đang trấn an một đứa trẻ con mà sờ đầu y: "Ngoan, chờ em tốt nghiệp, em cho anh chuyển đến được không?"
Sau đó, Lục Hướng Nam lại thêm một lần nhìn thấy vài hình ảnh không nên nhìn.
- - thế nên, chút ủy khuất vừa mới bày ra kia, cũng là cố ý giả vờ à?
Vì thế, Tống Tu Dịch đang chui vào trong lòng Vệ Thành Trạch, lại bị dán thẳng một nhãn "Tâm cơ", cũng càng củng cố thêm ý định phải ngăn cách hai người này của cậu.
...... Sao cậu cứ thấy nếu để như vậy thì thể nào Vệ Thành Trạch cũng bị ăn đến tinh kiềm mạt tịnh đó?!
Tuy hai người đã yêu nhau khá lâu, nhưng xét thấy về tuổi tác của Vệ Thành Trạch thì vẫn có chút quá vội vàng...... Nhỉ?
Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam bỗng mở miệng hỏi: "Cậu thích y ở điểm nào nhất?" Nhìn Vệ Thành Trạch quay đầu lại, Tống Tu Dịch có chút không được tự nhiên mà dời mắt, "Mình đang nói đến thầy Tống ấy."
"Thích hắn ở đâu à......" Vệ Thành Trạch nghiêng đầu, còn thật sự suy tư một lúc liền đột nhiên nở nụ cười, "Chắc là..... Tất cả nhỉ?"
"Mình và y là người yêu từ kiếp trước, y vì mình mà mới xuất hiện ở thế giới này." Tươi cười trên mặt chưa từng biến mất, thần sắc của Vệ Thành Trạch vô cùng nghiêm túc, "Nên dù là ưu điểm hay khuyết điểm của y đi nữa, ta đều thích."
Lục Hướng Nam:...... Đừng có nói như kiểu đấy là sự thật như thế chứ......
5438: Câu chuyện này chém thực tuyệt, tui cũng suýt nữa tưởng thật này.
"Sao, không tin à?" Trừng Lục Hướng Nam một cái, trên mặt Vệ Thành Trạch hiện ra chút trêu đùa, "Mình nói thật trăm phần trăm đó!"
Có lúc, chuyện khó tin nhất lại hoàn toàn không phải lời nói dối.
"Cho nên ấy......" Nhấc đồ ăn từ trong nước lên, để vào rổ, tiếng của Vệ Thành Trạch trở nên vô cùng mềm nhẹ, "Mình sẽ không yêu thêm người nào cả."
Lục Hướng Nam đang thái rau liền khựng lại một chút, trong mắt không khỏi trở nên ảm đạm.
Cậu đang...... Bị từ chối đúng không? Lúc mà cậu thậm chí còn chưa kịp tỏ tình.
Bất quá, hóa ra, cậu vốn định tỏ tình à? Thế mà...... Ngay cả chính cậu, cũng không nhận ra.
"Tên kia nếu nghe được cậu nói như vậy, chắc là vui đến sống đi chết lại đấy nhỉ?" Mím khóe miệng cố cười, bàn tay nắm chuôi dao của Lục Hướng Nam dao động ngày càng nhanh, rốt cục vẫn không nhịn được mà ném thứ trong tay đi, bỏ lại một câu "Mình đi WC" rồi bước khỏi phòng bếp.
Vệ Thành Trạch híp mắt nhìn bóng Lục Hướng Nam, khóe môi hơi giương lên.
Tâm tư của một đứa trẻ, thật đúng là dễ đoán.
Hắn thu mắt, làm như chưa nhận ra chuyện gì cả, tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm chiều.
Tận đến khi Vệ Thành Trạch làm xong hết bữa chiều, 5438 mới rốt cục phản ứng kịp.
...... Khoan, từ từ đã! Lúc này Vệ Thành Trạch đã từ chối lúc Lục Hướng Nam còn chưa kịp tỏ tình ấy hả?! Phát triển này sao cứ thấy sai sai là sao?
Nó trước hết không nói đến chuyện Lục Hướng Nam dù biết rõ chuyện Vệ Thành Trạch đã có bạn trai mà vẫn thích Vệ Thành Trạch gì đó này, mục đích của Vệ Thành Trạch chẳng lẽ không phải là để Lục Hướng Nam thích hắn à? Chuyện trực tiếp từ chối này là thế quỷ nào?
Này không đến mức, hắn thật sự thích Tống Tu Dịch nên định vui vẻ sống cùng y đấy chứ?
...... Được rồi, chuyện này có thể trực tiếp gạch bỏ.
5438 cũng chẳng tin, Vệ Thành Trạch ngay cả một người như Huyền Dạ còn không thể đả động, sẽ động tâm với một người chưa quen biết bao nhiêu mà còn chẳng có gì đặc biệt thế này đâu.
Nhưng, dù cứ nghĩ như vậy trong lòng, 5438 vẫn nhịn không được dao động.
Dù sao, thứ gọi là tình cảm ấy, chính là một thứ không logic lại còn không phân phải trái như vậy.
"Kí chủ, ngươi......" Rối rắm hơn nữa ngày, 5438 rốt cục vẫn không nhịn xuống muốn hỏi chuyện mình đang nghi hoặc ra, nhưng khi lời sắp sửa nói tới miệng, rồi lại đột nhiên cong ra một vòng, "Này, Lục Hướng Nam này, đúng là chẳng có tí bộ dạng của thiếu niên bất lương nào ha!"
Tuy Lục Hướng Nam vốn cũng không phải là tên côn đồ gì, nhưng có một số hành vi của cậu ta, lại thật sự rất khó làm người ta có ấn tượng tốt.
Phải biết rằng, nếu dựa theo kịch bản gốc mà đi thì vị nữ chính Văn Thủy Nhu này cũng đã bị Lục Hướng Nam trêu đùa một phen, thậm chí mấy lần còn làm cho một cô gái tốt tính như vậy bốc hỏa từng cơn.
Bất quá, cũng vì thấy được một Văn Thủy Nhu khác với những gì trong mắt người khác như vậy, Lục Hướng Nam mới không tự chủ được mà từng chút bị hấp dẫn, cuối cùng để được sống cùng cô mà từng chút một thay đổi bản thân, cuối cùng hai người rốt cục cũng tu thành chính quả.
Chỉ là không biết tại sao, ở chỗ này của Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam chẳng biểu hiện ra chút thói quen bị lây từ bên ngoài nào, ngược lại còn có vẻ phá lệ nhuyễn manh, làm cho nhiều lúc khi Vệ Thành Trạch khi dễ cậu, 5438 cũng nhịn không được sinh ra một chút không đành lòng nho nhỏ.
"Thế à?" Vệ Thành Trạch nhếch khóe môi, ngữ điệu hơi cao lên làm người ta không thể đoán nổi ý nghĩ của hắn, "Ta thế mà lại mong cậu ta có thể biểu hiện ra một mặt khác trước mặt ta đó."
Không muốn biểu hiện mặt không tốt của mình trước mặt người có hảo cảm, là chuyện rất bình thường. Nhưng mà ngược lại, chỉ khi biểu hiện ra tất cả mọi thứ của mình trước mặt một người khác mà vẫn được người đó bao dung thì phần hảo cảm kia mới có thể nhanh chóng chuyển thành một loại cảm tình khác.
5438: Tuy nghe chẳng hiểu, nhưng sao cứ cảm thấy thứ này thật là lợi hại nhỉ......
5438 bị hù cho sửng sốt nhìn sườn mặt bình tĩnh của Vệ Thành Trạch, thế mà lại cảm thấy vài loại tâm tình không thể nói rõ.
May mắn? Mất mác? Khổ sở? Có lẽ đều có, mà cũng có lẽ đều không có. Từ lúc trở thành hệ thống tới nay, nó càng ngày càng khó phân rõ cảm thụ của bản thân mình.
...... Quên đi, dù sao hiện tại nó chỉ cần biết, Vệ Thành Trạch quả thật không hề có ý định từ bỏ chuyện tiến công chiếm đóng là được.
Đúng lúc Lục Hướng Nam vừa mới giải quyết trở lại, 5438 nhìn Vệ Thành Trạch đang mỉm cười chào cậu một cái, đơn giản ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Vệ Thành Trạch nghiêng mình, nhìn Lục Hướng Nam dùng động tác ngượng ngùng mà đảo đồ ăn, hai mắt hơi nheo lại.
Hắn đương nhiên biết chuyện 5438 vừa muốn hỏi không phải chuyện của Lục Hướng Nam. Dù sao hệ thống này từ trước đến giờ chưa từng am hiểu che dấu tâm tình của mình.
Chỉ là, chính 5438 cũng biết rõ. Có những chuyện dù có hỏi thì cũng không thể được Vệ Thành Trạch trả lời.
5438 nghĩ gì, Vệ Thành Trạch có thể đoán được đại khái, tuy hệ thống phần lớn thời gian đều tỏ vẻ không có bao nhiêu thông minh, nhưng khi có chuyện gì đó thì lại nhạy cảm đến đáng sợ, nên đôi khi Vệ Thành Trạch thậm chí còn có lỗi giác rằng 5438 thực ra cũng rất thông minh. . truyện đam mỹ
Nhưng ảo giác thì cũng chỉ là ảo giác, xúc cảm linh mẫn cũng không thể giải quyết được chuyện gì -- hơn nữa còn xuất hiện ở một thứ mang tính cách nhát gan như vậy.
Chẳng qua lại thêm một lý do để hối hận thôi ấy mà.
"Mau nhấc nồi ra rồi cho thêm ít muối." Hợp thời mà nói một câu, Vệ Thành Trạch tiếp tục im lặng.
Hắn hơi buông mắt xuống, che lấp thần sắc hứng thú trong đó.
Nếu hắn nghĩ, đương nhiên có thể làm Lục Hướng Nam sinh ra hảo cảm với mình trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó liền thấy thích hắn, dù có là loại tình cảm sống chết có nhau đi nữa thì cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Đây cũng là chuyện mà hắn làm trong những thế giới trước kia.
Ăn ngay nói thật -- thực sự có chút chán ngán.
Dù có là chuyện thú vị đến cỡ nào, nếu cứ không ngừng lặp lại thì người ta sẽ lại cảm thấy nhàm chán. Nhất là trong tình trạng thứ nhiệm vụ đang diễn ra trước mặt hắn thực sự có độ khó quá đơn giản.
Trò chơi một khi mất đi tính thú vị và khiêu chiến của nó, thì cũng sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại.
Mà trừ lần đó ra, hắn còn có vài thứ muốn nghiệm chứng.
Hơi cong môi lên, đầu ngón tay Vệ Thành Trạch khẽ run, có chút hưng phấn khó mà ức chế được.
Thứ vô tri nhất, mới thứ thú vị nhất đúng chứ?
Cúi đầu ăn thử một miếng thức ăn ngay trên đôi đũa của Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch cười một cái: "Được rồi, có thể múc ra rồi đấy."
"A? A!" Nghe được lời Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam có chút sửng sốt mới phản ứng lại. Tuy tay vẫn làm theo như lời Vệ Thành Trạch nói, nhưng ánh mắt của cậu, lại luôn không tự chủ mà hướng về phía môi Vệ Thành Trạch.
Đôi môi hồng nhuận giờ đang dính chút dầu mỡ, lại bị đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi, trong lơ đãng lộ ra chút cám dỗ.
Hầu kết không tự chủ được mà hơi giật, Lục Hướng Nam cảm thấy tim mình đập có chút quá nhanh.
Bọn họ lúc nãy, có thể xem là hôn môi gián tiếp......đúng không?
Hình như đã nhận ra tầm mắt của cậu ta, Vệ Thành Trạch quay đầu, có chút nghi hoặc mà nhìn cậu: "Sao thế?"
"...... Không có gì." Có chút không được tự nhiên mà dời mắt, Lục Hướng Nam bỗng cảm thấy mình thế này thực sự quá mất mặt.
Rõ ràng Vệ Thành Trạch đã từ chối cậu rồi, cậu lại vẫn không kiềm nổi mà có loại tâm tư không nên có...... Không, so với chuyện này thì chuyện sau khi bị người khác từ chối mới nhận ra mình thích đối phương, tựa hồ càng ngu ngốc hơn đấy nhỉ?
Ngay cả lúc thông báo, trông vẫn thật ngu ngốc.
- - lại nói tiếp, đó thực sự là thông báo sao?
Trong lòng đột ngột nảy một cái, Lục Hướng Nam đột ngột quay đầu, vẻ mặt đầy chính trực, nhưng lại làm Vệ Thành Trạch có chút sững sờ.
"Vệ Thành Trạch " Lục Hướng Nam nhìn Vệ Thành Trạch, từng chữ một mà, "Tôi thích cậu, làm bạn trai của tôi đi!"
Vệ Thành Trạch:...... Cái gì?
Đối mắt với Lục Hướng Nam trong chốc lát, Vệ Thành Trạch nở một nụ cười khổ não: "Tuy tôi thấy lúc này tôi hẳn là nên sờ trán cậu, rồi hỏi một câu ' cậu thật sự không sốt chứ', bất quá trước đó, " hắn thu nụ cười lại, đôi con ngươi đen thui, ảnh ngược trong mắt là bộ dạng Lục Hướng Nam, "Thực xin lỗi, tôi đã có bạn trai."
Câu trả lời không có chút ngoài ý muốn nào, Lục Hướng Nam thậm chí còn không thể nói rõ mình bây giờ thực sự đang mang tâm tình gì.
Trong thời gian chưa đến một giờ, cậu đã bị cùng một người từ chối đến hai lần, lần sau so với lần trước còn rõ ràng hơn -- nhưng vấn đề chính là, dù đã bị từ chối không có chút lưu tình như vậy, cậu vẫn cảm thấy người trước mắt đáng yêu đến mức không ai so được, thậm chí ngay cả thái độ khi từ chối người ta kia, đều phá lệ mà dụ người.
Lục Hướng Nam cảm thấy, Vệ Thành Trạch nói vậy cũng đúng, cậu thực sự bệnh rồi, còn bệnh không nhẹ.
"Nhưng tiếc là tôi cũng không phải thuốc của cậu." Nhẹ nhàng thở dài, Vệ Thành Trạch đưa tay xoa xoa đầu Lục Hướng Nam.
Hắn nói vô cùng tự nhiên, làm Lục Hướng Nam cũng nhịn không được hoài nghi, mình có phải đã lơ đãng nói thứ đang suy nghĩ thành lời hay không.
Nhìn thân ảnh Vệ Thành Trạch chén đĩa đựng đồ ăn ra ngoài, Lục Hướng Nam mím môi, rốt cục vẫn nhịn không được bước về phía trước một bước: "Vậy cậu thích dạng người gì?"
"Tôi?" Bước chân của Vệ Thành Trạch khựng lại một chút, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hướng Nam, "Trước đó tôi đã nói rồi, tôi chỉ thích một mình Tống Tu Dịch."
Lục Hướng Nam:......
Dù là không có người ở đây, Vệ Thành Trạch vẫn có thể ân ái đến làm người ta mù con mắt như trước.
Thực ghen tị, cũng rất không cam tâm, nhưng giữa hai người kia lại không có chỗ nào để cậu có thể chen chân vào, nó chính là một thực tế không thể chối cãi.
Cậu...... Phải buông tay sao?
Suy nghĩ của tác giả: Tết Trung thu vui vẻ! Buổi tối còn có canh một.
Phát hiện tiêu đề có chút gì đó không hợp, nhưng lại chẳng nghĩ được sao lại không hợp, phải gọi là phế đến quỳ OTZ trước hết thì cứ như vậy đi, nếu có gì thích hợp hơn thì đổi lại
Cám ơn thương tạp, bạch, 蒘, chanh không manh đích lôi cùng lang quỷ quỷ đích lựu đạn, sao sao đát ~