[Khoái Xuyên] Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 84




Ly: Đây là chương cuối chính văn của thế giới này, chương sau là hai phiên ngoại của Lục Hướng Nam và Tống Tu Dịch. Mọi người có gì muốn nói về thế giới này thì xả hết ra đi nè. Chào tạm biệt các bợn ấy để chuẩn bị qua thế giới tiếp theo thôi.

Vệ Thành Trạch treo chân hơn một tháng rốt cục mới được bác sĩ cho xuống giường, mỗi ngày chống gậy đi từng bước một thoạt nhìn lại có chút đáng thương. Tống Tu Dịch làm thủ tục xuất viện nhanh nhất có thể cho hắn rồi trực tiếp ôm người về nhà. Chỉ là,chọn đúng ngày thi giữa kỳ để đón hắn xuất viện, làm Vệ Thành Trạch nhìn không được nghĩ có phải y đang cố ý không.

Trong lúc hắn nằm viện, Văn Thủy Nhu, Lục Hướng Nam và vài người bạn cùng lớp nghe được hắn nằm viện cũng lục tục tới thăm vài lần. Cuối cùng, đúng hôm hắn xuất viện thì bên ngoài lại chẳng có bóng ai tới đón hắn cả.

Đúng như Vệ Thành Trạch nói, Lục Hướng Nam mấy hôm sau quả nhiên đã ngoan ngoãn quay về trường tiếp tục đi học. Hơn nữa xem ra ở chung với lớp cũng không tồi. Thậm chí còn vì chuyện tới thăm Vệ Thành Trạch mà tiếp xúc với Văn Thủy Nhu vài lần, ấn tượng hai bên với nhau xem ra cũng không tệ lắm.

"Đáng tiếc hoàn toàn không có tình yêu nảy sinh, haiz......" Nhớ không khí anh em bình thường ấm áp giao động giữa Văn Thủy Nhu và Lục Hướng Nam, 5438 lại nhịn không được đau đớn vô cùng. Nó vẫn nhìn không được mà nghĩ, ngay giây tiếp theo hai người sẽ tay cầm tay, cùng đi kết bái trở thành nghĩa huynh nghĩa muội.

Nội dung vở kịch yêu đương các kiểu biến đâu hết rồi chớ, sao lại trật đến tận mức độ này?

Đối với tâm tình vạn phần rối rắm của 5438, Vệ Thành Trạch chỉ trả lại một tiếng cười lạnh đầy mùi cao quý lãnh diễm: ha hả.

5438:......

5438 bị ký chủ nhà nó trào phúng quen luôn rồi liền cứ kiên định không để ý đến Vệ Thành Trạch đang cười lạnh, tiếp tục phân tích tình huống lúc trước.

Vì không có tình cảm mới trong nguyên gốc để hấp dẫn lực chú ý, lúc này Văn Thủy Nhu vẫn đang yêu thầm Vệ Thành Trạch. Chẳng qua theo thời gian, phần tình cảm này cũng dần nhạt đi.

Dù sao trừ những người quá chấp nhất ra thì người ta luôn cố thoát khỏi những thứ tình cảm chắc chắn không được đáp lại.

Về phần Lục Hướng Nam...... 5438 tỏ vẻ, nếu không thấy số mệnh còn đang thong thả tăng lên thì nó cũng sẽ nghĩ Lục Hướng Nam thật sự cũng đã buông xuống tình cảm với Vệ Thành Trạch

như Văn Thủy Nhu.

Nếu nhìn phương thức đối đãi với Vệ Thành Trạch của Lục Hướng Nam bây giờ, người ngoài chắc cũng chỉ nghĩ họ là bạn cùng lớp có chút thân thiết. Căn bản sẽ không nghĩ đến phương diện gì gì kia -- cũng chỉ có bình dấm chua Tống Tu Dịch kia cả ngày lúc nào cũng phòng Lục Hướng Nam như phòng trộm, bất chấp muốn tách hai người ra. Làm mỗi lần đến thăm Vệ Thành Trạch cuối cùng đều biến thành đi phân cao thấp với Tống Tu Dịch.

Cố tình hai người kia còn giả bộ rất khá, người ngoài không nhận ra chuyện gì cả làm Vệ Thành Trạch lúc nào cũng chỉ biết cười bù cho qua.

Mỗi lần thấy cảnh như vậy, 5438 lại nhịn không được cười ra tiếng. Cũng không vì chuyện gì, chỉ là vì -- nó thật đẹp đẽ.

Bình thản mà chân thật, ấm áp mà an bình.

Đây chính là thứ mà nhiều người cầu mà không được.

Nếu có thể, 5438 thậm chí chỉ mong sau này vẫn sẽ như vậy, đừng thay đổi.

Nhưng đây cũng chỉ là những gì nó nghĩ, mà thứ Vệ Thành Trạch theo đuổi chưa từng giống nó.

Đôi khi 5438 lại nghĩ, nếu nó và Vệ Thành Trạch không gặp nhau theo phương thức này mà lại dùng thân phận như vậy để ở chung thì sẽ như thế nào.

Nếu thực sự có chuyện này, có lẽ nó sẽ không có thái độ như vậy với Vệ Thành Trạch đâu nhỉ?

Phải biết, nếu nói theo một ý nào đó, tính cách của Vệ Thành Trạch chính là loại hình mà nó ghét nhất.

Bất quá...... Nếu hai người thật sự gặp nhau theo phương thức như vậy, với trình độ trì độn của nó, chắc không thể nhìn thấu được ngụy trang của Vệ Thành Trạch. Lại sẽ giống những người bị bề ngoài của hắn lừa gạt kia, nghĩ hắn là một con cừu vô hại, tất nhiên cũng sẽ không sinh ra tâm tư chán ghét gì cho cam.

Vậy nên, kỳ thật phương thức gặp nhau của bọn họ tính ra cũng không có gì xấu cả.

Dù sao vẫn hơn những người chỉ có thể ở bên Vệ Thành Trạch một thời gian. Nó có thể bên cạnh hắn vĩnh viễn.

Thế cũng đủ lắm rồi.

Nó đã cảm thấy mỹ mãn.

Sau khi bị Tống Tu Dịch bắt ở nhà dưỡng thương hơn nửa tháng, Vệ Thành Trạch rốt cục cũng có thể đi học lại.

Chìa khóa phòng một lần nữa được giao vào tay Lục Hướng Nam, hắn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đưa tay xoa đầu cậu: "Dù sao chỗ kia của mình cũng bỏ không thì cho cậu thuê cũng tốt, ít nhất vẫn hơn ngày nào cũng ở khách sạn đúng không?"

Mỗi ngày đi học như một học sinh trung học bình thường, không có việc gì thì là đi trêu Lục Hướng Nam, nếu không thì lại tú ân tú ái với Tống Tu Dịch, mỗi ngày của Vệ Thành Trạch đều trôi qua thích ý đến không tả được. Nhưng dưới cái nhìn của 5438, nó cảm thấy bất an trong lòng ngày càng lớn hơn.

...... Mịa nó chứ ký chủ nhà nó cư nhiên cứ yên bình mà sống thế này! Thế giới này còn có chuyện gì kinh khủng hơn không chứ hả?!

Nghĩ tới cuộc sống trước kia của Vệ Thành Trạch, thật sự gần như mỗi giây đều được tính kế, mỗi hành động đều đã được lên kế hoạch cẩn thận. Khi nhớ lại cũng đều làm người ta thấy kinh hãi sợ sệt. Nhưng bây giờ, Vệ Thành Trạch như đang...... hưởng thụ cuộc sống?

Đối đãi với Văn Thủy Nhu như với một người bạn học bình thường, không đi trêu chọc Lục Hướng Nam, ngược lại còn cố ý giữ khoảng cách với cậu ta. Chỉ cần có cơ hội là lại xiêu xiêu vẹo vẹo quấn thành một cục với Tống Tu Dịch. Vệ Thành Trạch như vậy thoạt nhìn thật sự chẳng khác gì một cậu nam sinh đang trong tình yêu cuồng nhiệt cả.

Nhưng......Đó chính là Vệ Thành Trạch đó!

Thế giới trước hắn cả ngày quấn thành một cục với Huyền Dạ, 5438 còn có thể lý giải là để công lược nhân vật chính. Nhưng Tống Tu Dịch trong thế giới này, hoàn toàn chỉ là một nhân vật người qua đường giáp đó có được không hả?!

Một người vô danh đã nói, sau khi đã loại hết các yếu tố không thể hay vô lý ra, thứ còn lại dù có vô lý đến thế nào đi nữa thì đó chính là đáp án.

Nên mới nói, Vệ Thành Trạch...... không phải..... Thật sự...... Yêu đương đấy chớ......?Nhất thời, 5438 sợ đến són ra quần.

"Này...... Kí chủ......" Sau khi bị vấn đề này tra tấn vài ngày, 5438 rốt cục không nhịn nổi mà nơm nớp lo sợ mở miệng, "Ngươi sẽ không phải..... Thích Tống Tu Dịch thật đấy chứ......?"

"A, " Vệ Thành Trạch quay bút, hơi cong môi, "có chút thích y " gạch một đường dưới trọng điểm cần học, hắn tiếp tục nói, "Ta không phải đã nói với ngươi rồi à?"

5438:......Excuse me?

...... Cái giề?!

Giống như linh quang chợt lóe, 5438 bỗng nhớ tới câu vô cùng quái lạ mà Vệ Thành Trạch nói ở bệnh viện.

- - hóa ra câu này không phải nói cho Tống Tu Dịch mà là nói cho nó nghe ấy hả?!

Bị trì độn của bản thận đánh ngã vật ra đất, 5438 tự cuộn mình thành một cục, lăn sang một góc sáng sủa khóc chít chít. Nhưng ngay trước đó --"Vậy ký chủ muốn ở lại đây sao?"

Khác với những hệ thống có tính cưỡng chế khác, 5438 tuy cũng lưng đeo trên mình nhiệm vụ cướp đoạt số mệnh nhưng dù nhiệm vụ có thất bại thì cũng sẽ không có trừng phạt gì. Mà cũng chưa từng bắt Vệ Thành Trạch phải xuyên qua bao nhiêu lần hay phải đạt đến mục tiêu nào đó.

Có lẽ cũng chính vì vậy, Vệ Thành Trạch lúc trước mới có thể đồng ý rời khỏi thế giới nguyên bản của hắn để đi với nó nhể? Dù sao đối với Vệ Thành Trạch, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi để giải trí thôi mà, muốn dừng lúc nào chẳng được.

Mà bây giờ, có lẽ chính là lúc phải kết thúc.

"Ở lại?" Lời 5438 làm cây bút trong tay Vệ Thành Trạch hơi dừng một chút, hai mắt cũng không tự giác được mà híp lại, "Tại sao?"

Tuy hắn không có ác cảm gì với thế giới này, nhưng trước đó hắn cũng đã thăm dò được vài quy tắc, nếu muốn ở lại thì thực sự sẽ có rất nhiều phiền toái. Hắn ghét phiền toái, cũng không thích làm những chuyện mà mình không thể nắm chắc. Thế giới này còn không làm hắn thích đến mức độ tiêu tốn nhiều tâm tư đến vậy.

Bất quá, hệ thống này, đột nhiên hỏi như vậy...... là thật sự không biết những quy tắc kia, hay đang... thử hắn?

Cụp mắt che đi thần sắc trong đó, ngòi bút trong tay Vệ Thành Trạch hơi cà cà góc giấy.

"Hả?" Nghe thấy lời Vệ Thành Trạch, 5438 không khỏi có chút sửng sốt, "Ngươi không phải vừa nói thích Tống Tu Dịch à?"

Hơn nữa, nếu không phải muốn ở lại thì tại sao hắn không tiếp tục làm sâu thêm tình cảm của Lục Hướng Nam với hắn mà cũng không chuẩn bị gì để rời khỏi thế giới này cả?

Khác với những thế giới có độ nguy hiểm cao trước đây, thế giới này không thể đột nhiên xuất hiện một tên pháp sư giết người như ma mà cũng không có tình huống nào để Vệ Thành Trạch xả thân vì nghĩa cả. Thân thể hắn lại rất khỏe mạnh, trừ chuyện chết già ra -- đừng nói Vệ Thành Trạch lúc muốn rời đi sẽ chạy ra nhảy thẳng vào đầu xe đấy nhá?

Loại kế hoạch không có tí mỹ cảm nào này, hiển nhiên không phải là thứ mà Vệ Thành Trạch sẽ làm.

"Thích, thì nhất định phải ở lại à?" Nhẹ nhàng thở dài, Vệ Thành Trạch khép quyển sách giáo khoa trên bàn lại, ánh mắt bình tĩnh.

Có lẽ nếu trực tiếp giải trừ buộc định với 5438, hắn sẽ giống như những người khác, trở thành một phần trong thế giới bình thường nhất này. Nhưng lựa chọn như vậy chẳng thú vị gì cả, đúng không?

Hắn từ trước đến giờ không phải là người sẽ vì người khác mà sửa đổi kế hoạch của mình. Hơn nữa người kia cũng không cần hắn thỏa hiệp vì y

Huống chi, thế giới này muốn dùng cách nào để "Giết" mình, Vệ Thành Trạch vẫn thực tò mò.

Tai nạn? Có lẽ nhỉ.

Đã sớm hiểu Vệ Thành Trạch là người như thế nào, 5438 nghe được câu trả lời của hắn tuy vẫn có chút sững sờ nhưng rốt cuộc cũng đã quen rồi.

Nói trắng ra thì chính là do yêu chưa đủ sâu nặng mà thôi, không có gì đáng nói cả.

Chỉ thương Tống Tu Dịch, vốn nghĩ đã tìm được một người ở cùng mình hết quãng đời còn lại. Cuối cùng người ta chớp mắt liền chạy mất...... Rõ ràng lúc trước đã có rất nhiều người gặp phải tình huống như y, nhưng không biết tại sao, 5438 đặc biệt tiếc cho y.

Có lẽ vì...... Cảm tình bình thường y biểu hiện ra ngoài thực sự quá mức sâu nặng? Bộ dạng kia, quả thực giống như có thể yêu Vệ Thành Trạch chết đi sống lại cả đời.

Nhìn Vệ Thành Trạch lấy gậy chống đang dựa trên tường, khập khiễng đi ra ngoài, 5438 nhịn không được thở dài.

Tuy thế giới nào, Vệ Thành Trạch cũng sẽ tự biến mình thành bộ dạng thê thảm như vậy. Nhưng dù thế nào thì nó cũng không thể quen nổi chuyện này.

...... Nó nói thật chứ có thể yêu qúy thân thể mình chút được khong hả?! Có biết câu con bị thương mẹ đau lòng không hả...... Ầy hình như có gì đó sai sai?

Yên lặng tự cho mình một cái tát trong lòng, 5438 nhìn Vệ Thành Trạch đi không vững mà ngã về bên cạnh, đang muốn cười nhạo thì bỗng nhận ra có gì đó không đúng.

- - Trời sao tự nhiên như tối mịt lại thế này?

Dưới chân đong đưa kịch liệt, trần nhà trên đầu nứt ra trong phút chốc, đá vụn sắc lẹm và sách giáo khoa trên bàn thi nhau rơi xuống, tiếng rơi thật lớn làm người ta đột nhiên có cảm giác như đang điếc tạm thời.

Vệ Thành Trạch nâng tay, sờ tảng đá gần trong gang tấc, vẻ mặt có chút giật mình.Động đất......à?

Trước khi Văn Thủy Nhu và Lục Hướng Nam bộc lộ tâm ý cho nhau, quả thật có một lần động đất. Chẳng qua, lần động đất kia hai nhân vật chính đang ở trường, cùng lắm cũng chỉ cảm thấy chút rung rung. Mà không phải như bây giờ, gần như chấn động đến sập cả trường.

Để giết hắn, thì đây đúng thực là một cây bút lớn. Không thể không nói, Vệ Thành Trạch vẫn cảm thấy có chút vinh hạnh.

Bất quá, cũng nhờ cây bút lớn này, hắn hình như vừa chạm được chút quy tắc vận hành của thế giới.

Có lẽ do may mắn, chỗ hắn ngã có một cái bàn bị lật, vừa lúc che một khoảng nhỏ bên cạnh hắn, khó khăn bảo toàn được tính mạng. Cũng may phòng học ở ngay lầu một, nếu không thì bây giờ còn gay hơn-- tuy rằng tình huống trước mắt cũng chẳng tốt đẹp được bao nhiêu.

Đương nhiên, hơn việc quy kết hết chuyện này cho vận khí của mình, Vệ Thành Trạch thật ra càng muốn quy cho Lục Hướng Nam, người chạy đến ngay một khắc hắn ngã kia hơn.

So ra mà nói, số mệnh vẫn có trình độ tin cậy hơn so với vận khí, nhỉ?

Lục Hướng Nam bị tình huống bất ngờ làm sững sờ rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, cậu theo bản năng muốn ngẩng đầu lên, kết quả liền đập mạnh đầu lên tảng đá, đau đến chảy nước mắt.

"Cậu không sao chứ?!" Bị hành động của Lục Hướng Nam dọa sợ, Vệ Thành Trạch vội vàng hỏi.

Xung quanh rất tối, dù Vệ Thành Trạch và Lục Hướng Nam nằm ngay cạnh nhau nhưng hắn lại không thể thấy rõ tình huống của đối phương, chỉ có thể vươn tay sờ lung tung.

"A? Ừ, mình không sao!" Xoa xoa cái trán bị đụng đau, Lục Hướng Nam có chút bối rối nắm lấy tay Vệ Thành Trạch. Một lúc lâu sau, mới như đã bình tĩnh lại, mở miệng hỏi "Cậu thì sao, có bị đè phải không?"

Tuy đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này, nhưng sau khi cơn sững sờ lúc đầu qua đi thì cậu cũng có thể nhận ra được đây là tình huống gì.

"Này......" Vệ Thành Trạch dừng một chút, trong thanh âm mang theo chút ẩn nhẫn, "Hình như cậu......Đè lên chân mình." Lại vẫn là cái chân bị thương kia.

"A, xin lỗi!" Lúc này mới nhận ra cảm giác dưới người có gì đó không đúng, Lục Hướng Nam nhanh chóng xin lỗi. Nhưng chỗ hai người ẩn thân giờ thật sự quá nhỏ hẹp, bình thường cũng chỉ có thể chứa được một người, chỉ cần nâng tay là có thể đụng tới tảng đá lạnh lẽo.

"A Trạch cậu có thể......" Nhiệt độ của người dưới thân xuyên thấu qua lớp vải hơi mỏng truyền lại, cổ họng Lục Hướng Nam khô khốc, "Tách chân ra một chút không?" Cậu thực sự không tìm được chỗ nào có thể cử động nữa cả.

"...... Ừ." Tuy biết Lục Hướng Nam không có ý gì khác nhưng lời này thật sự làm người ta không thể không liên tưởng đến phương diện nào đó kia.

Cẩn thận để cái chân đang đè lên chân Vệ Thành Trạch ra giữa hai chân hắn, Lục Hướng Nam chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng.

Cậu biết giờ mà vẫn còn nghĩ về chuyện này thì thật sự là quá không hợp thời nhưng thân thể đang dán đến gắt gao kia, còn có hơi thở thuộc về người khác kia, đều làm Lục Hướng Nam nhịn không được nghĩ đến lần cậu nóng đầu đặt Vệ Thành Trạch lúc đó.

Hai tay chống cạnh người Vệ Thành Trạch vì giữ một động tác trong thời gian dài mà mỏi nhừ.

Nhưng không gian hữu hạn lại làm Lục Hướng Nam không thể đổi được bất cứ tư thế nào.

Như nhận thấy Lục Hướng Nam đang trầy trật, Vệ Thành Trạch nâng tay, kéo thân thể đang ở phía trên mình xuống, giống như đang ôm cả người kia vào ngực: "Chúng ta còn không biết phải ở trong này bao lâu, đừng lãng phí thể lực."

"...... Ừ." Thu lại lực trên tay, Lục Hướng Nam đem sức nặng của bản thân đặt trên người Vệ Thành Trạch, chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, ngay cả hai bàn tay cũng không biết đặt ở đâu.

Ngay cả Lục Hướng Nam cũng thấy tư tưởng của mình giờ thực sự không bình thường chút nào. Thậm chí ngay lúc nguy hiểm đến tính mạng thế này, thứ mà cậu nghĩ đến, thế mà vẫn chỉ có Vệ Thành Trạch đang ở dưới thân.

- - người này, giờ đang ở ngay dưới thân cậu.

Lồng ngực có chút đơn bạc, vòng eo mảnh khảnh cùng với cặp đùi săn chắc, xúc cảm từ mọi nơi trên cơ thể đều như đang biểu lộ chuyện này chính là sự thật. Thậm chí giờ chỉ cần cậu nghiêng đầu là đã có thể hôn lên vành tai Vệ Thành Trạch.

"Này......" Vệ Thành Trạch tuy vẫn cố gắng duy trì trấn định, nhưng giọng nói vẫn không tự chủ được lô ra chút xấu hổ, "Cậu chọc vào tôi rồi."

Lục Hướng Nam sửng sốt một lúc mới nhận ra được ý của Vệ Thành Trạch, nhất thời liên vô cùng quẫn bách: "A, xin lỗi!" Cậu thật sự không nghĩ muốn là gì kia nhưng phản ứng của thân thể thực sự không phải thứ do cậu không chế.

Có chút bối rối muốn đứng dậy, Lục Hướng Nam lại một lần nữa đụng phải tảng đá trên đỉnh đầu. Nhất thời, tảng đá phía trên truyền đến tiếng cạch một cái. Còn có mấy hòn đá nhỏ, từ khe hở bên trên rơi xuống đầu bọn họ.

Trong lòng đột ngột cả kinh, Vệ Thành Trạch vội vàng ấn Lục Hướng Nam về lại lồng ngực mình: "Cậu đừng lộn xộn!"

"...... Xin lỗi." Thân thể cứng đờ dựa vào người Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam chỉ muốn kiếm đại một cái lỗ mà chui vào thôi, cố tình thứ gì gì kia vẫn còn vô cùng có tinh thần mà cực lực biểu lộ độ tồn tại của mình.

Hai người đều không nói chuyện, không gian vì hành động lúc đó của Lục Hướng Nam mà càng thêm nhỏ hẹp, cơn xấu hổ cứ từng chút một mà tràn ra.

Bỗng nhiên, Vệ Thành Trạch như nghĩ tới chuyện gì không nhịn được mà bật cười, lồng ngực hơi rung làm Lục Hướng Nam không khỏi mà có chút sững sờ.

"Nếu Tu Dịch biết mình với cậu ở cùng một chỗ với nhau chắc sẽ nhịn không được chạy qua cho cậu một trận đâu nhỉ?" Bóng tối che đi biểu tình của Vệ Thành Trạch nhưng Lục Hướng Nam lại có thể tưởng tượng ra, nụ cười bất đắc dĩ mà sủng nịnh của hắn khi nói câu này.

Tâm tư kiều diễm nào đó cũng đã tán đi, Lục Hướng Nam nhịn không được cười khổ một tiếng trong lòng.

Cậu sao lại quên chứ. Dù lúc nào đi nữa thì trong lòng Vệ Thành Trạch, đều chỉ biết có mình Tống Tu Dịch mà thôi?

Trong lòng có một thứ khó chịu không thể nói rõ, Lục Hướng Nam nhắm mắt lại, dúi đầu vào hõm cổ Vệ Thành Trạch: "Cậu thật sự rất sủng y." Nên tên kia mới có thể không chút kiêng nể biểu hiện địch ý đối với mình như vậy, tuyệt không che dấu chiếm hữu dục của y với Vệ Thành Trạch.

Vệ Thành Trạch nhẹ giọng cười hai cái, không nói gì. Dưới tình huống này, so với nói chuyện phiếm thì giữ thể lực mới là chuyện quan trọng nhất.

Lục Hướng Nam hiển nhiên cũng hiểu điểm này, cũng không nói gì nữa, im lặng dựa lên người Vệ Thành Trạch.

Không gian tối tăm mà chật hẹp, chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp và tiếng tim đập của nhau

Mà khi mất đi ánh sáng cùng những thứ có thể tính toán được thời gian, khái niệm thời gian của con người liền trở nên cực kỳ mơ hồ. Lục Hướng Nam thậm chí không thể biết được hai người đã ở đây được bao lâu.

Mấy cái bánh mỳ ăn buổi sáng sớm đã tiêu hóa sạch, bụng không ngừng kêu réo. Cổ họng vì thiều nước mà khô không khốc. Nhưng chuyện làm Lục Hướng Nam thấy lo lăng hơn nữa chính là cậu cảm thấy khó thở hơn lúc đầu rất nhiều.

Ngoài những người ở trên tâm động đất, bị đất đá đè chết ra. Những người bị kẹt dưới nền đất, không cứu kịp mà tử vong thì cũng không ít. Mà thiếu dưỡng khí chính là một trong những nguyên nhân làm rất nhiều người không thể chống đỡ được đến khi cứu viện nhất.

"Cậu nói, chúng ta đã ở đây bao lâu rồi?" Giống như đang bình lặng lại ý nghĩ của mình, Lục Hướng Nam mở miệng hỏi. Sau đó, cậu lại cảm thấy may mình không bị kẹt trong này một mình, nếu không cậu chắc chắn sẽ bị bức điên luôn.

Để ý tới thanh âm đang cố bình tĩnh lại của Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch im lặng một chút, mới mở miệng trả lời: "Sẽ có người tới."

Tuy nói vậy nhưng Vệ Thành Trạch lại biết, hắn không chừng sẽ không có cơ hội ra ngoài. Phải biết trận động đất này vốn chính là chuẩn bị cho hắn. Nếu khi đó Lục Hướng Nam không chạy lại đây, chắc hắn sẽ bị vật gì đó rơi xuống đập chết ngay tại trận ấy chứ? Nhưng dù sống lâu hơn thời gian hắn sớm định ra một chút thì giới han lại không sai.

Dù sao, chuyện kiên trì trong thời gian rất lâu dưới lòng đất sau đó được cứu trợ, từ trước đến giờ đều chỉ là đặc quyền của nhân vật chính.

Nghĩ đến đây, Vệ Thành Trạch nâng tay, nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Hướng Nam, vừa nhắc lại: "Sẽ có người tới."

Cảm nhận được người trong lồng ngực vì lời trấn an của mình mà có chút trầm tĩnh lại. Vệ Thành Trạch hơi nheo mắt, nhìn màn đêm không hề có giới hạn phía trước.

Nói đến cùng, người trong lồng ngực hắn vẫn còn là một đứa trẻ...... Có gan mà liều lĩnh nói cảm tình của mình ra miệng, nhưng dưới tình huống này cũng sẽ không kiềm được mà lo lắng sợ hãi.

Có lẽ vì ở chung với đứa trẻ tâm tư đơn thuần này quá lâu, ngay cả Vệ Thành Trạch cũng có ảo giác rằng trái tim mình đang dần mềm mại hơn.

Nhưng ảo giác, chung quy chỉ là ảo giác mà thôi.

Chậm rãi nhắm mắt lại, bên môi Vệ Thành Trạch hiện ra một nụ cười trào phúng.

Không khí chung quanh ngày càng loãng, hô hấp của Vệ Thành Trạch và Lục Hướng Nam không khỏi nông và gấp hơn bình thường nhiều, đại não cũng vì thiếu dưỡng khí mà có chút mê man.

"A Trạch, " Thanh âm của Lục Hướng Nam mang theo kinh hoảng và bất an rõ ràng, "Chúng ta có thể ra ngoài không?"

"...... Có." Cậu trả lời của Vệ Thành Trạch chậm nửa nhịp, lo lắng của Lục Hướng Nam cũng trùng với lo lắng lúc này của Vệ Thành Trạch. Môi cậu giật giật, rốt cục vẫn nhịn không được mở miệng: "A Trạch." Cậu nói, "Tuy mình biết giờ nói câu này thì có chút không đúng nhưng......"

"Mình thích cậu."

"Thực sự rất thích cậu."

"Thích tới nỗi dù biết trong lòng cậu chỉ có mỗi Tống Tu Dịch thì cũng không thể buông tay; thích tới nỗi dù biết có thể sẽ phải chết ở trong này lại vẫn nghĩ có thể ở cùng cậu bây giờ thì thực sự cũng tốt; thích tới nỗi...... Trừ cậu ra, mình không thể nhìn được ai khác."

Trong bóng tối, lời nói của thiếu niên mang theo mong đợi cùng tuyệt vọng.

Thời gian Vệ Thành Trạch trả lời còn lâu hơn lúc nãy, ngay lúc Lục Hướng Nam nghĩ sẽ không nhận được câu trả lời thì Vệ Thành Trạch lên tiếng.

"Con đường về sau của cậu còn rất dài. " Nhẹ nhàng thở dài, Vệ Thành Trạch mở miệng nói, "Cậu sẽ gặp rất nhiều người mang đủ loại hình khác nhau. Trong những người này, sẽ có một người còn hiểu cậu hơn chính bản thân mình, có thể bao dung tất cả khuyết điểm của cậu."

"Người đó sẽ chia sẻ tất cả những chuyện vui chuyện buồn cho cậu, thỉnh thoảng cũng có chút cáu kỉnh, cũng sẽ vì vài tật xấu không thể đổi được của cậu mà giận dỗi. Nhưng sẽ không bao giờ nhớ những chuyện ấy trong lòng." Thanh âm của Vệ Thành Trạch rất nhẹ, giống như đang kể về một giấc mộng." Các cậu đôi khi cũng sẽ không nhịn được mà ầm ỹ hai câu, nói không chừng còn có thể vì dỗi nhau mà vài ngày không nói lời nào. Nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ có một người không nhịn được mà làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra mà dỗ dành người còn lại."

"Cậu có lẽ sẽ không quên mình, nhưng sự nhớ nhung này chẳng qua cũng chỉ là một hồi ức vừa chua xót nhưng cũng có chút ngọt lành. Mà không phải chỗ dựa để tồn tại." Tương lai Vệ Thành Trạch nói thực sự quá mức tốt đẹp, Lục Hướng Nam cũng nhịn không được tưởng tượng, "Có lẽ cậu sẽ nói chuyện của mình cho người đó, người đó sẽ cười nhạo sự ngốc ngếch của cậu, cũng sẽ may lần trước mình từ chối cậu."

"Các cậu sẽ hạnh phúc mà nắm tay nhau đi hết đời này."

"Nhưng....." Tương lai đó lại không có sự tồn tại của cậu. Lục Hướng Nam không nói gì, bị cảm giác mềm nhẹ trên môi làm giật mình mà quên hết mọi chuyện. Hắn hơi cong miệng, một lúc sau mới phản ứng kịp.

"Chuyện vừa rồi, giữ bí mật với Tu Dịch nhé." Tiếng cười khẽ kéo lại suy nghĩ của Lục Hướng Nam. Không biết tại sao, trong lòng cậu bỗng nhiên sinh ra cảm giác bất an đến cực độ.

"Chờ lúc cậu ra ngoài, nhớ giúp mình nói với Tu Dịch " Vệ Thành Trạch cười, giống như đang nhớ tới chuyện gì vui vẻ lắm, "Mình sẽ chờ y, cho nên...... Đừng quá sốt ruột."

"A Trạch......?" Nhịn không được kêu một tiếng, Lục Hướng Nam chỉ cảm thấy nỗi sợ trong lòng càng lúc càng nhiều.

"Mình không sao, chẳng qua, " Thanh âm Vệ Thành Trạch càng ngày càng nhẹ, "Có chút mệt thôi......"

"A Trạch?!" Thanh âm nhịn không được cao lên, Lục Hướng Nam chỉ cảm thấy tim mình như bị đào rỗng, gió thổi qua lạnh đến đáng sợ.

Nhưng người dưới thân cậu lại không hề đáp lại cậu chút nào.

Mọi thứ chung quanh tĩnh lặng như tất cả đã kết thúc.

Suy nghĩ của tác giả: ngày mai đăng phiên ngoại, ngày mốt bắt đầu thế giới sau: Làm thế nào để trở về bản chức.

Cám ơn lin đích lôi, sao sao đát ~