[Khoái Xuyên] Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 85: (Hoàn thế giới 5)




Ly: Haizzzz, lúc nãy có ai bảo tui đăng PN Tống Tu Dịch trước nhưng lúc nhìn thấy thì đã xong được một nửa PN Lục Hướng Nam rồi. Thôi mọi người đọc chuyện vui vẻ. Moa moa

Phiên ngoại Lục Hướng Nam

Bị chôn dưới nền đất mười mấy tiếng, là cảm giác như thế nào?

Kinh hoàng, sợ hãi, tuyệt vọng —— đây vốn nên là cảm xúc phải sinh ra vào lúc này. Nhưng Lục Hướng Nam một chút cũng không cảm nhận được. Nhiệt độ cơ thể của người dưới thân xuyên qua lớp vải mỏng mà truyền đến, cùng với tiếng tim đập đều đều mà hữu lực. Xua tan tất cả những khủng hoảng và bất an, mang cho người ta một cảm giác yên ổn không thể nói rõ.Vậy nên, khi thứ duy nhất trong bóng tối biến mất, cậu mới trở nên khủng hoảng như vậy, cứ như cậu đã rơi vào vực sâu vạn trượng trong nháy mắt.

—— không thể hét to, vô nghĩa mà lãng phía không khí và thể lực.

Vệ Thành Trạch...... Chẳng qua chỉ đang ngủ một chút thôi. Đợi khi hắn ngủ đủ thì chắc chắn sẽ tỉnh.

Đem cái trán đặt lên vai Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam gắt gao cắn môi dưới, cực lực nhẫn nại cơn nức nở sắp trào ra.

Không khí chung quanh càng ngày càng loãng, hơi thở của người dưới thân cũng ngày càng mỏng manh. Lục Hướng Nam chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng phình to ra, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.

Người dưới thân có còn hô hấp hay không? Trái tim còn đang đập chứ? Thân thể còn ấm áp không? Đã bao lâu rồi?

Cậu thật sự...... Có thể sống sót ra khỏi đây sao?

Có nhiều lúc, Lục Hướng Nam thậm chí cũng không biết chính mình có đang tự hỏi không, mà đang tự hỏi cái gì.

Đại não giống như một sợi dây cót bị rỉ sắt, hoạt động chậm chạp lại khó khăn. Cứ như ngay giây tiếp theo sẽ gãy đôi vì áp lực quá lớn vậy.

Khi không khí pha lẫn hơi nước thổi qua chóp mũi cậu, cậu còn có chút sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp. Tận đến khi tảng đá trên đầu cậu được dọn đi, ánh sáng chói chang từ lỗ hổng chiếu vào, tận đến khi cậu cảm thấy có ai đó kéo mình ra khỏi nền đất. Thứ ý thức ngập dưới đáy bùn kia mới gian nan mà giãy dụa lại. Nhưng thân thể vì giữ một tư thế quá lâu nên không nghe theo những gì cậu muốn nữa, thật giống như toàn thân đều làm từ bông vậy, mềm nhũn mà vô lực, ngay cả người trước mắt cậu cũng không nhìn được là ai.

Từng chút cố nâng cánh tay lên, Lục Hướng Nam gắt gao nắm được ống tay áo người ôm cậu lên, thanh âm khàn đặc: "Cứu...... Cứu cứu cậu ấy......" Nước mắt phút chốc theo hốc mắt chảy ra, uốn lượn theo trên gương mặt chảy xuống, "Cứu cứu cậu ấy......"

Van cầu anh, cứu cậu ấy.

"...... Ừ." Người bị nắm tay áo trầm mặc một lúc lâu mới cúi đầu lên tiếng. Giọng nói trầm ổn kia mang theo vài phần quen thuộc, không hiểu sao lại làm Lục Hướng Nam cảm thấy an tâm.

Thật tốt quá......

Môi không tiếng động mà khép mở, trái tim treo ở giữa không trung cuối cùng cũng rơi được xuống đất, tay Lục Hướng Nam cũng buông lỏng, rốt cuộc không chống đỡ được, nặng nề lịm đi.

Sau này Lục Hướng Nam đã tưởng tượng vô số lần. Vào lúc đó, Tống Tu Dịch tột cùng mang tâm tình gì để trả lời được một tiếng kia. Nhưng mỗi lần Lục Hướng Nam nghĩ đến kết quả lại chỉ có kia cơn đau như muốn xé tim này còn hiện hữu.

"Em ấy sau cùng, có nói gì với cậu không?" Lúc Tống Tu Dịch mang biểu tình vô cùng bình tĩnh mà hỏi câu này, Lục Hướng Nam thậm chí không thể nhìn được bất cứ tia tình cảm nào trên mặt hắn.

Thật giống như người trước mắt này giờ chẳng qua chỉ là một bức tượng bằng đất sét. Không thể cảm nhận được trên người y bất cứ sinh khí thuộc về nhân loại nào.

Thật giống như người trước mắt này đã cùng người mất đi sự sống kia rời khỏi thế giới này rồi vậy.

Hiện giờ y vẫn còn đứng ở nơi này, chẳng qua chỉ để nghe được lời cuối cùng của người kia mà thôi.

Rất lâu sau này, Lục Hướng Nam mới hiểu được tại sao Vệ Thành Trạch lúc đó lại nói như vậy.

Hắn quá hiểu Tống Tu Dịch, nên cũng biết Tống Tu Dịch khi biết được tin tức sẽ mang tâm tình gì, sẽ làm chuyện gì.

Lúc hiểu được hết thảy, trong lòng Lục Hướng Nam, thậm chí không tự chủ được mà sinh ra một tia ghen tị mơ hồ.

—— dù tới tận giờ phút kia, người mà Vệ Thành Trạch nhớ đến vẫn mãi chỉ là Tống Tu Dịch. Thậm chí ngay cả cậu cũng chỉ có thể xếp phía sau Tống Tu Dịch.

"Cậu ấy nói, cậu ấy sẽ chờ thầy, " môi khép mở mấy lần, Lục Hướng Nam vẫn không biết có thể nói gì. Cuối cùng chỉ có thể đem những lời khi đó Vệ Thành Trạch nói lập lại một lần, "Nên...... Đừng sốt ruột quá."

Giống như không ngờ nghe được những lời như vậy, hai mắt Tống Tu Dịch hơi trừng, một lúc sau mới hồi thần lại.

Y kéo khóe miệng, giống như muốn lộ ra một nụ cười. Đáng tiếc biểu tình này với y bây giờ thực sự quá khó khăn.

"Tôi ghen tị với thầy." Nhìn thấu kính bị bịt kín một tầng sương mù của Tống Tu Dịch, Lục Hướng Nam bỗng mở miệng nói.

Ghen tị tại sao Tống Tu Dịch lại được Vệ Thành Trạch thích; ghen tị tại sao tới tận thời điểm cuối cùng, trong lòng Vệ Thành Trạch vẫn chỉ có mình Tống Tu Dịch; ghen tị tại sao Tống Tu Dịch có thể có mọi thứ của Vệ Thành Trạch mà cậu lại chỉ có một nụ hôn như an ủi.

Đến tận bây giờ, Lục Hướng Nam vẫn có thể nhớ rõ ràng, cảm giác nhẹ nhàng mà ấm áp trong đêm tối đó.

Giống như một cơn gió mát thổi qua hồ lục bình, không dấu vết nhưng lại làm cho người ta không quên nổi.

"Tôi cũng ghen tị với cậu." Chỉ là dù Lục Hướng Nam cũng không nghĩ Tống Tu Dịch sẽ đem nguyên lời này trả lại cho cậu. Y nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ lặng sóng.—— tôi ghen tị với cậu, có thể ở bên cạnh em ấy, làm bạn với em ấy đến một giây sinh mệnh cuối cùng.

Rất nhiều năm sau, Lục Hướng Nam mới hiểu được câu nói kia của Tống Tu Dịch có nghĩa là gì.

Không thể nói rõ đáy lòng cậu mang cảm giác gì, có lẽ là có chút khổ sở, hay có chút buồn cười nhỉ? Rõ ràng đã được nắm giữ cả cuộc đời Vệ Thành Trạch, thế mà chỉ ngắn ngủi mấy giờ như vậy đã không thể chịu nổi.

Chiếm hữu dục đậm đặc đến mức có thể thiêu sống người ta vậy. Người giống như vậy, trên thế giới này chắc cũng chỉ có mình Vệ Thành Trạch chịu nổi?

Nghĩ đến khuôn mặt ngậm cười của người kia, Lục Hướng Nam nhịn không được kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười hơi chua sót.

Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể sau chuyện kia mà vẫn vươn tay với cậu như trước, nói với cậu rằng: "Mình tha thứ cho cậu."

Cứ như một tia nắng chiếu xuống đáy vực vậy, ôn nhu ấm áp làm người ta say mê.

Lục Hướng Nam cũng từng nghĩ tới, nếu không gặp được Vệ Thành Trạch, mình bây giờ sẽ mang bộ dạng thế nào.

Có lẽ cậu sẽ tiếp tục trà trộn tại những nơi hỗn loạn kia, sống cuộc sống nhàm chán mà bình tĩnh giống như lúc trước. Sau đó khi tới tuổi, sẽ bị cha mẹ tha đi sắp đặt ở chỗ cậu cần ở, trở thành một con búp bê đủ tư cách, cứ như vậy dựa theo ý nghĩ của bọn họ, đi hết tuổi đời của chính mình.

Nhân sinh như một con rối gỗ bị thao túng, không có tự do, không có ánh sáng, không có —— Vệ Thành Trạch.

Chỉ cần suy nghĩ đến một tương lai như vậy, Lục Hướng Nam sẽ sợ hãi đến cả người phát run.

Cậu bỗng cảm thấy vô cùng may mắn, được gặp Vệ Thành Trạch trong ngày mưa hôm ấy, tìm được một chốn để an thân. Cũng thật may mắn, mình thích một người như vậy.

—— cho dù đối phương chưa từng cho cậu bất cứ hồi đáp tương ứng nào.Lục Hướng Nam tỏ tình với Vệ Thành Trạch hai lần, một lần là khi đột ngột nhận ra phần tình cảm không thỏa đáng kia của bản thân. Mà lần còn lại, chĩnh là lúc cậu nghĩ mình sẽ chết.

Mỗi lần, trước khi cậu nói những lời đó, cũng đều đã biết câu trả lời của Vệ Thành Trạch. Nhưng cảm giác muốn chính miệng mình nói ra tâm tình của bản thân với người kia lại không hề vì vậy mà giảm bớt.

Dũng khí như vậy thì cũng chỉ có người trong cái tuổi kia như cậu sẽ có. Nếu đổi lại là bây giờ...... Nếu đổi lại là bây giờ, chắc cậu sẽ chẳng thể dễ dàng nói được chữ "Thích" này ra miệng đâu nhỉ?

Lục Hướng Nam bỗng có chút ngây người.

Nếu Vệ Thành Trạch bây giờ ở ngay tại đây, ngay trước mặt cậu——

"Mình thích cậu."

Thậm chí không cần bất cứ câu tự hỏi nào, câu nói kia cứ tự nhiên như vậy mà thoát ra. Mang theo chút tiếng vang rồi lại tiêu tán trong căn phòng không lớn.

Xuất thần mà ngồi một lát, Lục Hướng Nam mới như đột nhiên hồi phục lại tinh thần. Che ánh mắt lại, phát ra tiếng cười có chút khàn khàn.

Quả nhiên, chỉ cần đối phương là Vệ Thành Trạch thì việc nói ra những lời này lại trở nên dễ dàng đến vậy. Dù để cậu nói một nghìn lần, một vạn lần, cậu cũng đồng ý.

Nhưng Vệ Thành Trạch, đã cự tuyệt cả cơ hội này của cậu.

Dù tận lúc đi tới thời khắc cuối cùng, thứ Vệ Thành Trạch cho cậu cũng chỉ là một nụ hôn không có bất cứ biểu đạt nào.

Nhưng cậu, lại đem nụ hôn đó, ghi nhớ cả đời.

Căn nhà hai người từng ở bị cha mẹ Lục Hướng Nam mua lại, bố trí thành bộ dạng y hệt năm đó. Nhưng trên cái giường mới kia không có hơi thở thuộc về Vệ Thành Trạch. Cả căn nhà vừa lạnh vừa trống trải đến mức đáng sợ.

Tất cả những đồ vật thuộc về Vệ Thành Trạch đều đã bị cha mẹ hắn mang về. Lục Hướng Nam từng gặp bọn họ một lần, hai người mang bộ dạng ba bốn mươi tuổi, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt tràn đầy bi thương không thể che dấu được.

Lục Hướng Nam không bước lên nói chuyện với bọn họ —— cậu thậm chí còn không dám đối mặt với ánh mắt của hai người, chỉ sợ hai người sẽ dùng ánh mắt đỏ quạch ấy nhìn cậu, hỏi cậu:

"Tại sao người chết không phải mày?"

Rõ ràng hai người ở cùng một chỗ, tại sao mày sống, mà Vệ Thành Trạch lại chết đi?

—— tại sao người chết không phải là cậu chứ?

Nhắm mắt lại, cuộn mình trên một góc sáng sủa trên giường, Lục Hướng Nam chỉ cảm thấy tim mình đau như muốn rách ra vậy.

Cuộc đời của cậu còn rất dài, còn có thể gặp được rất nhiều người đủ loại hình. Nhưng trong những người đó, ai có thể vào lúc cậu không thể chịu đựng nổi, vươn tay xoa đầu cậu, nói cho cậu rằng cậu cũng có quyền chọn cuộc sống cho riêng mình? Ai có thể vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, vẫn như trước nhớ tới tâm tình của cậu, vì hắn mà miêu tả ra một tương lai tốt đẹp đến không thật như vậy chứ?

Vệ Thành Trạch nói, cậu sẽ tìm được một người nguyện ý bao dung tất cả những khuyết điểm của cậu, cùng cậu hạnh phúc nắm tay đi hết cả đời này. Chỉ là......"Với mình, người mà mình muốn nắm tay đi hết cuộc đời này ——"

"Chỉ có mình cậu mà thôi."

Ly: Tội thằng bé, Haiz

————————————————————————————

Phiên ngoại Tống Tu Dịch

Ly: Cảm giác đây là phiên ngoại của nguyên chủ Tống Tu Dịch chứ k phải công quân.... hmmmmm. Nên tui sẽ không dùng xưng y của công quân đâu

Nhìn tro cốt của Vệ Thành Trạch bị chôn xuống đất lạnh, bia mộ cũng đã được dựng xong, Tống Tu Dịch bỗng như tỉnh lại từ một giấc mơ dài, có chút hoảng hốt không thể nói rõ.

Có chút trợn mắt ngẩng đầu nhìn không trung âm trầm, Tống Tu Dịch một lúc lâu mà vẫn chưa thể hồi thần kịp.

Hắn...... Thích học sinh của chính mình? Còn xảy ra quan hệ với đối phương? Thậm chí còn muốn chung sống cùng người kia đến hết đời?

Nếu trước kia có ai nói như vậy với Tống Tu Dịch, hắn chắc chắn sẽ ném thẳng cái bảng đen vào mặt người đó. Nhưng bây giờ, cảm giác chua xót trong ngực kia lại thực rõ ràng mà nói cho hắn.

Tất cả những thứ lúc trước đều không phải là mộng cảnh của hắn, mà là một chuyện thực sự đã xảy ra.

Nhưng dù trí nhớ khi ở cùng Vệ Thành Trạch rõ ràng như vậy, ngay cả chuyện nhỏ nhất hắn cũng có thể nhớ đến nhất thanh nhị sở. Hắn vẫn có một cảm giác không chân thật. Thật giống như người làm ra chuyện này chỉ là một linh hồn xa lạ đang mượn dùng thân thể hắn mà thôi.Cảm giác này, tận đến khi Tống Tu Dịch rời khỏi nghĩa trang để về nhà thì mới dần rút đi.

Đồ dùng theo cặp, quần áo thuộc về một người khác, đống sách chắc chắn mình sẽ không xem chồng trên bàn —— mỗi một cái góc trong nhà đều tràn ngập hơi thở của một người khác.

Những chiếc cốc mang hoa văn hài hước đặt cạnh nhau, thân thiết như hợp thành một thể.

Tống Tu Dịch nhớ rõ, lúc trước Vệ Thành Trạch bảo cốc của hắn quá đơn điệu, cố ý mua thứ này ở một gian hàng cạnh trường cho hắn.

Hắn nhận ra ông lão chủ gian hàng này, là ông nội của một học sinh lớp bên cạnh. Hắn giúp đối phương xin học bổng, còn thuận miệng nói vài câu với Vệ Thành Trạch.

Trong tủ lạnh có đặt nửa con gà, chỉ cần để nó vào lò nướng một giờ là đã có thể xong một món ăn.

Vệ Thành Trạch không thích đồ tanh nhưng lại không có chút lực kháng cự gì với thịt gà. Nên hắn (TTD) vẫn luôn nghiên cứu thêm món mới để nấu cho hắn (VTT) ăn.

"Gầy quá." Tống Tu Dịch còn nhớ rõ lúc mình nói lời này, đầu ngón tay véo nhẹ phần thịt mềm trên eo hắn, "Cũng quá nhẹ." Luôn có thể bị hắn dễ dàng ôm lấy như vậy.

Nhưng thân thể thoạt nhìn như vô cùng gầy yếu kia, lại có sức lực kinh người đến vậy.Nhớ lúc đối phương không khống chế tốt lực mà làm mình bị trật khớp, khóe môi Tống Tu Dịch không tự chủ được cong lên vài phần.

Thật không biết đứa trẻ kia lấy khí lực ấy từ đâu ra.

Trên giá để giáy là hai đôi dép bông đi trong nhà in hoa, lúc trước khi Tống Tu Dịch mang chúng về còn bị Vệ Thành Trạch nghi ngờ về mắt thẩm mỹ của bản thân, nhưng cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn đổi dẹp, bộ dáng thích không chịu được.

"Người mua khác nhau thì tất nhiên ý nghĩa cũng khác hẳn ấy." Thiếu niên kia đã nói như vậy, hai chân nhẹ nhàng vung vẩy, "Nên dù xấu thế nào thì em cũng nhịn!"

Trên bàn học trước cửa sổ là giáo án còn chưa xong, trên trang giấy sạch sẽ kia, thỉnh thoảng sẽ có mấy chữ phê bình hoặc chú giải không giống nhau.

"Lần trước lúc nghe anh giảng, chỗ này vẫn chưa hiểu lắm " Dựa vào lưng Tống Tu Dịch, Vệ Thành Trạch trực tiếp nắm bàn tay cầm bút của hắn, gạch một đường ngang dưới hàng chữ "Lúc tan học em cũng có hỏi một chút, người không hiểu giống em có khá nhiều đấy."

Chiếc chăn đơn trên giường là chiếc màu lam đậm mà hắn thích nhất, lúc hai người chọn lại không thể thống nhất được ý kiến. Cuối cùng mới nhận ra, những gì bọn họ suy nghĩ, đều chỉ là sở thích của đối phương.

Mà đối mặt với kiên trì của Vệ Thành Trạch, người thỏa hiệp lại luôn luôn là hắn.

Dù bây giờ, Tống Tu Dịch cũng có thể nhớ lại rõ ràng biểu tình mang theo chút tự đắc của Vệ Thành Trạch sau khi có được kết quả mình muốn.

Có chút kiêu ngạo, lại có chút ngọt ngào, đáng yêu làm người ta nhịn không được muốn đưa tay xoa đầu hắn một cái thật mạnh.

Sau đó hắn cũng đã làm như vậy.

Sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng đảo qua lòng bàn tay, làm tim người ta cũng không nhịn được mà trở nên mềm mại.

Thiếu niên như đang hưởng thụ mà nheo mắt lại, giống như một bé mèo lười biếng.

—— kết quả là tối đó, bé mèo kia liền đuổi hắn xuống giường.

Nghĩ đến đây, Tống Tu Dịch nhịn không được cười khẽ ra tiếng, trái tim giống như mật đường mà tan chảy, mềm mại đến không chịu nổi.

Những hồi ức này cứ từng chút một, từng giọt từng giọt, cứ như đang rơi trên mặt nước, ngày càng rõ ràng.

Cảm giác hoảng hốt mơ màng chậm rãi rút đi. Thứ con lại là cơn đau nhức nhối từ trái tim truyền đến.

Từng chút từng chút một, giống như lăng trì vậy, từng dao từng dao như muốn xé nát tim hắn.

Thân thể có chút bất ổn mà hơi nghiêng, sắc mặt Tống Tu Dịch trắng như giấy. Hắn đưa tay đè ngực, môi hơi rung nhưng lại không nghe được chút thanh âm nào. Thật giống như ngay cả thanh âm, cũng bị thứ bi thống mãnh liệt kia cướp đi vậy.

Hắn bỗng nhiên nghĩ nếu ngày xảy ra động đất kia, Vệ Thành Trạch bảo hắn phải nghỉ ngơi, đi xếp hàng thay hắn mua sách số lượng giới hạn —— cứ như thế, thật giống như hắn đã biết ngày đó sẽ xảy ra chuyện gì vậy.

Mà nếu quả thật là như vậy, Vệ Thành Trạch tại sao...... Không ở lại đây với hắn chứ?

Tống Tu Dịch thậm chí không thể nhớ được khi mình nghe thấy tin kia, như lên cơn điên mà chạy về phía trường học, lại chỉ nhìn thấy một đống phế tích, tột cùng là tâm tình gì.

Có người kéo hắn lại, lại bị hắn hung hăng đẩy ra.

Những tảng đá sập xuống vì động đất hết sức lỏng lẻo, chỉ cần giẫm lên một cái là đã sụp ngay, những về trầy da và bầm tím trên người truyền đến đau đớn nóng rát.

Hắn giống như lại nhớ tới khi vừa xong việc lại nhận được điện thoại của Lục Hướng Nam, nói chỗ bọn họ đứng đang xảy ra hoả hoạn. Vệ Thành Trạch vì trận nổ mà bị thương, ngay cả đầu óc cũng không thể tự hỏi được.

"Vợ và học sinh của tôi đều ở bên trong!" Nắm lấy cổ áo người đang ngăn cản mình, biểu hiện của Tống Tu Dịch giờ chẳng khác gì những người thân đang cản trở việc cứu viện mà hắn phỉ nhổ nhất.

Cái gì mà tiến lên, cái gì mà bằng vào sức lực của một người mà ngăn hiện trường hoả hoạn đang hỗn loạn, hắn chẳng qua chỉ muốn...... Nhìn thấy người kia mà thôi.

Hắn đã một lần đoạt được người kia trở lại, nhưng mà ngay lúc này đây, cảm xúc trào ra trong lòng hắn chỉ là khủng hoảng không thể ngăn lại khi biết mình sắp mất đi người quan trọng nhất.

Không có công cụ, hắn dùng hai tay đào móc, đầu ngón tay bị đá con và vụn thủy tinh vỡ cắt qua, máu tươi trào ra rơi xuống đá tạo thành một dấu vết chói mắt.

Cuối cùng vẫn là một giáo viên cùng trường dùng một bàn tay đánh tỉnh hắn: "Cậu muốn hại chết người phía dưới à?!"

Một câu giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, làm hắn bình tĩnh lại trong nháy mắt.

"Tôi nên...... Làm như thế nào bây giờ?" Gắt gao địa nắm lấy hòn đá trong tay, thanh âm của hắn thô ráp như cát sỏi đang ma sát với nhau.

Đột ngột hồi phục lại tinh thần, Tống Tu Dịch thở phì phò từng ngụm một, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.

Chỉ là những ký ức, cảm giác tuyệt vọng tràn trề ấy lại hiện về. Hắn thậm chí không thể nhớ được rõ ràng, mình tột cùng đã tiếp nhận Lục Hướng Nam không còn ý thức như thế nào, lại nhìn Vệ Thành Trạch bị phủ vải trắng nâng đi như thế nào.

Trái tim khắc ấy như bị đào ra, ngực chỉ còn lại một chỗ trống thật lớn, cứ như không còn bất cứ thứ gì tồn tại nơi đó nữa.

"Cứu...... Cứu cứu cậu ấy......" Thiếu niên ý thức mơ hồ gắt gao nắm lấy tay áo hắn, nước mắt không ngừng trào ra. Cậu như đem tất cả hy vọng, đều đặt lên người hắn, "Cứu cậu ấy......"

Nhưng hắn lại chỉ có thể đứng đó, nhìn người mình yêu nhất bị nâng đi, từng chút một mà rời khỏi tầm mắt mình.

"Cậu ấy nói, Cậu ấy sẽ chờ thầy, " lời nói của Lục Hướng Nam thong thả mà rõ ràng không rớt một chữ rơi vào tai hắn, làm hai mắt hắn không tự chủ được trợn to lên, "Nên...... Đừng quá sốt ruột."

Giống như bị thứ gì đó đập trúng vậy, ngực bủn rủn đến lợi hại. Rồi sau đó, lại là cơn đau đến tinh tế.

Người kia, lúc nào cũng thế, trong lòng lúc nào cũng khắc khắc nghĩ đến người khác, không biết tự lo cho mình chút nào cả. Hắn biết rõ ràng, mình từ trước đến giờ chưa từng nhẫn tâm từ chối yêu cầu của hắn.

"Thật sự..... quá đáng." Chậm rãi nhắm mắt lại, bên môi hiện ra một nụ cười chua sót.

Ngay cả quyền lựa chọn cũng không cho hắn, thật sự quá đáng.

Ngồi xuống sô pha, Tống Tu Dịch ngửa đầu nhìn trần nhà phía trên. Không biết tại sao lại nhớ đến ngày Vệ Thành Trạch ngồi ở ngay đây, cười cùng hắn nói chuyện tương lai.

"Lại nói...... Lúc em được ba bốn mươi tuổi, anh chắc cũng phải thành lão già bảy tám mươi rồi ấy nhỉ?" Giọng thiếu niên mang theo trêu chọc cùng giảo hoạt, tràn ngập sức sống. Ánh mắt trong cặp mắt đen tuyền tràn đầy khao khát và mong đợi với tương lai, sinh động mà tươi mới.

Nhưng bây giờ, hắn lại chỉ có thể ở trong ngôi nhà không một bóng người này, trầm luân trong những hồi ức không thể có lại.

Tống Tu Dịch thậm chí không dám thẳng thắn nói với cha mẹ Vệ Thành Trạch về quan hệ của mình với hắn. Hắn lo một khi làm vậy, ngay cả tang lễ của đối phương y cũng không thể tới.

Đây là thứ tình cảm không được chấp nhận, không thể chúc phúc, không được thừa nhận. Nhưng bọn họ lại ruồng bỏ cả thế giới, gắt gao đan hai tay lại với nhau.

Trên thế giới này, có thể gặp được một người phù hợp với mình như vậy lại là một chuyện may mắn và tốt đẹp đến mức nào, mà cũng là một chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào.

"Thầy à, thầy đang......phạm tội đó nha" Bên tai giống như nghe thấy ai đó đang nhẹ giọng nỉ non, Tống Tu Dịch kéo khóe miệng, muốn cười nhưng lại làm chất lỏng ấm áp từ khóe mắt chảy xuống. Rơi xuống quần đen dưới chân, không lưu lại một dấu vết

Suy nghĩ của tác giả: bởi vì có điểm tạp, cho nên đổi mới hơi chút chậm điểm, thật có lỗi QWQVì thế, hôm nay cũng không như thế nào ngược, ta quả nhiên trở nên mềm lòng 【 thở dài 】