Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 101




Chử Dạng nghiêng đầu, đến thời gian cô không do dự xuống đài. 

Sau đó là lãnh đạo lên phát biểu, lúc này tiếng thổn thức rất nhanh kết thúc. 

Nhưng diễn đàn trường vô cùng náo nhiệt. 

[?]

[Có! Bạn! Trai!]

[Tôi đặc biệt tới đây vì đàn chị kết quả lại nói với tôi đàn chị đã có đối tượng?]

[Tôi tự bế.]

[Con bà nó, lần sau chụp áp phích có thể để em gái độc thân tới chụp không.]

[Sớm đoán được đàn chị đã có bạn trai nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.]

[Tại sao trước khi đến đây không ai nói với tôi đàn chị đã có bạn trai! Sớm biết tôi đã đăng kí trường bên cạnh.]

[Đàn chị không phải của tôi, tôi chỉ có thể ký thác hi vọng vào các đàn em.]

[Chờ đàn em phải mất một năm nữa, không bằng tìm bạn cùng lớp, phù sa không chảy ruộng ngoài.] 

Ngoài sinh viên mới ở buổi khai giảng các đàn anh đàn chị đọc cũng biết chuyện gì. 

Các đàn anh đàn chị rất quan tâm, an ủi mối tình còn chưa bắt đầu đã kết thúc của các đàn em.

[Các đàn em đừng thất vọng, mặc dù trường chúng ta ít sinh viên nữ nhưng nam sinh có rất nhiều.]

Các đàn em lựa chọn từ chối. 

[Không cần.]

[Yêu nữ.]

[Tôi là thẳng.]

[Tôi còn thẳng hơn cả thép, đàn anh tuyệt vọng đi.]

[Chẳng qua chỉ là bạn trai, còn chưa kết hôn, chúng ta vẫn còn cơ hội.]

[Chờ sau khi chia tay vui vẻ.]

Các đàn anh lục lại bài đăng cũ. 

Mặc dù nói là bài cũ nhưng vẫn rất nóng, căn bản là quanh quẩn ở trang thứ nhất và thứ hai, lâu lâu lại có người đẩy lên. 

[Có bản lĩnh đào góc tường hãy tới kế viện nhận ba.]

Các đàn anh khinh thường lôi lại chiến thư. 

Bạn trai đàn chị không phải đàn anh đàn em của trường nào khác. 

Mà là đàn anh cùng trường mới lên hotsearch. 

Nhậm chức trưởng ty sở thông tin của Bộ ngoại giao, trước đây là phó ty của Bộ ngoại giao, Từ Nam Diệp đảm nhiệm chức trưởng ty phát ngôn viên của Bộ ngoại giao.

Người này sau khi tốt nghiệp là niềm tự hào lớn của Thanh Hoa.

Cũng là trưởng ty trẻ tuổi nhất trong Bộ ngoại giao. 

Người đàn ông trên trang web, phông đằng sau là màu xanh, mặc âu phục màu đen, trên sống mũi có đeo gọng kính, mặt mũi tuấn tú, khí chất cao quý, giống như cây tùng cao ngất trên đỉnh núi cao, ung dung lại ôn hòa. 

Trang web của Bộ ngoại giao mới cập nhật, tìm kiếm đã bùng nổ. 

Sau đó Thanh Hoa cập nhật cũng bùng nổ lần nữa. 

Hai người đã lên trang web với quan hệ là bạn trai bạn bạn gái. 

“…”

Các đàn em lựa chọn thừa nhận. 

[Tôi thua, chúc đàn chị đàn anh trăm năm hạnh phúc.]

[?]

[Chuyện gì vậy?]

[Đàn chị làm áp phích cũng ra vòng, tại sao không ai biết bọn họ là một đôi.]

[Con mẹ nó tìm kiếm hàng đầu.]

[Có phải trường chúng ta lại lên hotsearch không?]

[Tôi nghi ngờ trường chúng ta mua tìm kiếm.]

[Chúng ta có bị nghi ngờ là làm quá không? Ba ngày đều lên hotsearch.]

[Cho đến bây giờ chưa có trường đại học nào lên hotsearch thường xuyên như vậy.]

Các đàn anh hời hợt giải thích. 

[Đàn anh là nhân viên công chức, còn dám chỉ trích cuộc sống riêng tư của người ta? Không sợ bị điều tra sao?]

Nghĩ vậy cũng có lý, các đàn em quyết định bưng bít bí mật này, để tránh ngày nào đó bị nhà nước ghé thăm. 

Tháng mười năm đó, một kỳ thi khác nổi tiếng không kém gì kì thi tuyển sinh. 

Cả nước thi công chức. 

Trước đây MFA* cho phép người dự thi công chức trên cả nước không giới hạn.

(*)MFA: hệ thống bảo mật. 

Tại cuộc họp báo thường kỳ của Bộ ngoại giao, sau khi trả lời các vấn đề nóng của quốc tế, trưởng ty mới nhậm chức sắp xếp lại tài liệu trong tay, đang chuẩn bị rời khỏi phòng phỏng vấn. 

Mấy máy quay trước mặt anh đều đóng lại. 

Anh đưa tài liệu trong tay cho thư ký bên cạnh, cho tay vào túi quần móc ra thứ gì đó, cúi đầu táy máy ngón tay, kết quả lại bị mấy phóng viên chặn lại. 

Bình thường sau cuộc họp báo, phỏng vấn là nhu cầu riêng của giới truyền thông, các câu hỏi cũng không quan trọng.

Từ Nam Diệp dừng lại, mỉm cười với phóng viên. 

“Còn có vấn đề gì không?”

Phóng viên hỏi anh về tình huống của kì thi công chức. 

Cũng từng trải qua kì thi công chức, Từ Nam Diệp cũng không có gì lạ với kì thi này. 

Người đàn ông lịch sự mỉm cười: “Bộ ngoại giao vô cùng hoan nghênh các nhân tài trẻ tuổi tới báo thi.”

Phóng viên không nhịn được hỏi anh: “Nhiều bạn trên mạng rất lo lắng đến lúc kiểm tra có yêu cầu về ngoại hình, cho hỏi yêu cầu về ngoại hình có cao không?”

Từ Nam Diệp mỉm cười, giọng điệu có chút không biết làm sao: “Sao biết?” 

Phóng viên nửa đùa nửa thật: “Vì bọn họ nói ngài kéo giá trị nhan sắc của toàn bộ Bộ ngoại giao.” 

Từ Nam Diệp ngẩn người, sau đó lại mỉm cười. 

Ah theo thói quen đỡ mắt kính, giọng điệu trong trẻo mang chút hài hước: “Xin mọi người tự tin với bản thân một chút, yên tâm dự thi.”

Video phỏng vấn này vừa đăng lên, số người dự thi năm nay của Bộ ngoại giao đã đột phá 15000.

[A a a tôi đã đăng kí dự thi Bộ ngoại giao nhưng thi Bộ ngoại giao thật khó.]

[Mấy năm nay, người trúng tuyển Bộ ngoại giao hình như đều không có nữ sinh.]

[Học viện ngoại giao cho biết toàn bộ nữ sinh năm nay đều đăng kí.]

[Tôi hận năm đó không đăng kí đúng chuyên ngành, chuyên ngành này kém Bộ ngoại giao một trăm lẻ tám ngàn dặm.]

[? Mấy người thực sự muốn đi vào Bộ ngoại giao làm sao, tất cả bình tĩnh một chút, nhìn ngón tay Từ trưởng ty.]

Từ trường ty chỉ đỡ mắt kính, động tác này cũng thành thói quen của nhiều người đeo kính. 

Trừ gương mặt đó của Từ trưởng ty, những người khác đều chú ý tới bàn tay cắt tỉa gọn gàng, đốt ngón tay thon dài, ở ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương. 

Không có trang trí, chỉ có một vòng đơn giản. 

[???]

[?]

[Từ khi nào nhiều thêm một chiếc nhẫn vậy?]

[Ngón áp út đeo nhẫn.]

[Lúc làm việc anh ấy không mang theo nhưng video phỏng vấn này là sau khi kết thúc họp báo, tôi đoán là vừa đeo lên.]

Ngoại trừ những nghề có võ trang như cảnh sát, quân nhân lúc thi hành nhiệm vụ đeo nhẫn trên tay có thể sẽ tạo thành sai lầm nhưng nghề như quan ngoại giao cũng không có quy định không cho phép đeo đồ trang sức. 

Nhưng để đảm bảm tính nghiêm túc và công bằng nên phần lớn nhân viên công chức khi làm việc đều có thói quen tháo đồ trang sức. 

Đàn ông sau khi kết thúc công việc, phản ứng đầu tiên là đeo nhẫn lên. 

Có thể thấy anh đeo nhẫn ở nơi kín đáo, hẳn là thường xuyên cũng đeo nhẫn. 

[Mẹ nó, đã kết hôn rồi?]

[Tôi thất tình rồi.]

[Còn chưa thi đã thất tình.]

[Nếu không có màn phỏng vấn này, con mẹ nó không biết bao lâu tôi mới biết người đàn ông mình yêu đã có gia đình.]

[Ba mươi đã kết hôn rồi?]

[Đất nước có nói đề xướng kết hôn muộn đâu?]

[Lầu trên đừng nghĩ nhiều, đàn em cùng trường, quen biết lâu rồi, các người không đuổi kịp đâu.]

[Đối tượng kết hôn đoán chừng chính là đàn em kia.]

Người khác không dám soi mói đời tư của nhân viên công chức, kết quả nhân viên công chức lại vô tình tiết lộ toàn bộ. 

Chử Dạng nhìn hotsearch này khó tin là không phải Từ Nam Diệp cố ý. 

Nhưng Từ Nam Diệp thật sự vô tội, anh thật sự chờ sau khi họp báo kết thúc mới lấy nhẫn ra. 

Ai ngờ còn bị phỏng vấn. 

Còn động tác đẩy kính chỉ là thói quen mà thôi. 

Chử Dạng không biết làm sao: “Làm sao bây giờ? Em vốn định dùng thiệp mời làm bọn họ bất ngờ.”

Cô cố ý không nói vì muốn cho bạn bè trong trường bất ngờ. 

Ngày đó tốt nghiệp Thư Mạt và Tống Lâm Ấu còn giục cô kết hôn, nói muốn uống rượu mừng. 

“Sớm muộn mà thôi”, Từ Nam Diệp thản nhiên: “Hiệu quả sẽ không thay đổi.” 

Từ Nam Diệp nói không sai, hiệu quả thật sự không thay đổi. 

Chử Dạng vừa gửi thiệp mời đã chứng minh toàn bộ suy đoán của anh. 

Hoa khôi Chử Dạng của kế viện kết hôn với đàn anh Từ của viện ngoại ngữ. 

[@kế viện, @ngoại ngữ mau gửi kẹo mừng!]

[Đây không phải liên nghị mà là kết hôn rồi hahaha.]

[Mẹ nó, thực sự đã kết hôn?]

[Mẹ kiếp, cơ hội của anh em kế viện một chút cũng bị mất! Tôi giết đàn anh Từ!]

[Đàn anh Từ bị đàn em cùng trường cướp đi!]

[Ô ô ô mặc dù tôi vô cùng buồn nhưng tôi vẫn là nhan cẩu rưng rưng chúc phúc.]

[Cho dù là nhan cẩu tôi vẫn không biết nên chua ai? Chua Chử Dạng gả cho đàn anh Từ hay là đàn anhTừ cưới Chử Dạng?]

[Lầu trên tôi dạy bạn, chua thôi chưa đủ.]

[Bây giờ tôi không muốn làm gì cả, tôi muốn hình kết hôn, muốn liếm màn hình.]

[Ảnh cười +1]

[Tôi muốn xem vợ chồng thần tiên kết hôn là như thế nào.]

[Tìm kiếm nóng lên cho tôi!]

[Xin chúc mừng, trường lại sắp lên hotsearch trước thời hạn.]

Đáng tiếc, vì gia đình nhà trai và tính chất công việc của anh, hôn lễ không được công khai với truyền thông. 

Đám cưới có hoành tráng tới mấy cũng không chụp được. 

Có một điểm tốt của không công khai hôn lễ đó là hiện trường có hoành tráng như nào người ngoài cũng không biết. 

Ví dụ như Từ Bắc Dã khóc trong hôn lễ của anh hai. 

“Anh cả và anh hai đều đã kết hôn, con mẹ nó tôi ngay cả bạn gái cũng không có, tôi thảm quá đi mà.” 

Ba Từ: “…”

Ví dụ như Sùng Chính Nhã đã kết hôn nhưng vẫn xin làm phù rể, còn uống say ôm tay Từ Nam Diệp không buông. 

“Tôi vừa tìm được bài đăng trước kia, đồng văn của chúng ta còn chưa bị xóa đâu! Lần sau tôi sẽ in cho anh xem, coi như là quà tân hôn!”

Từ Nam Diệp: “…”

Ví dụ khác như hai người bạn cùng phòng của Chử Dạng.

“Cẩu giàu sang! Chử Dạng! Nhớ năm đó chúng ta mua đồ ăn sáng cho cậu!” 

Chử Dạng: “…” 

Một vị dụ khác vì uống rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn của đàn em Tuệ Hạnh đỏ bừng cuối cùng say khướt ngã trong lòng Trầm học trưởng. 

Mặt của Trầm học trưởng còn đỏ hơn đàn em Tuệ say rượu. 

Ví dụ nữa không tham gia hôn lễ nhưng vẫn không thiếu tiền mừng là Cố Thanh Thức. 

Những người không thể dự đám cưới cũng mong ngóng cùng một khung hình. 

Tháng mười hai năm đó, cuối cùng bọn họ cũng đợi được. 

Cuối năm, Bộ ngoại giao đúng hạn mở tiệc mừng. 

Mấy năm nay, Từ trưởng ty vẫn tham gia tiệc rượu một mình cuối cùng cũng đưa theo trưởng ty phu nhân đến. 

Hai người đứng trước ống kính, cả hai đều mặc đồ may riêng, trên ngực cái quốc huy lấp ánh. 

Người đàn ông lịch sự ưu nhã, người phụ nữ tinh xảo xinh đẹp. 

Tin tức ngay sau đó được cập nhật. 

#Thanh Hoa và #MFA đều lên hotsearch. 

[? Đây là hotsearch thần tiên gì vậy?]

[Là đàn em, ban đầu đã thua, thua ở chỗ báo sai trường.]

[Kỳ thi tuyển sinh năm sau, nhất định tôi sẽ thi Thanh Hoa.]

[A a a.]

[Trưởng ty và trưởng ty phu nhân hãy nhận cái dập đầu này của tôi.]

[Ô ô ô tôi yêu Bộ ngoại giao.]

[Bộ mặt quốc gia có uy lực quá!]

[Không hổ là bộ mặt lớn!]

[Bộ ngoại giao chúng ta là ngành thần tiên gì vậy?]

Ở sảnh tiệc vợ chồng trưởng ty còn không biết chuyện gì xảy ra. 

Chử Dạng uống rượu do đồng nghiệp Từ Nam Diệp mời, nhiều đồng nghiệp như vậy, cô cũng không uống bao nhiêu, phần lớn đều là Từ Nam Diệp uống giúp cô. 

Nhiệt độ điều hòa trong phòng quá cao, sau khi uống nhiều rượu dễ nóng lên. 

Từ Nam Diệp cúi đầu ghé vào tai cô: “Có muốn ra ngoài hóng gió không?” 

Chử Dạng đồng ý. 

Rời khỏi phòng tiệc linh đình, Từ Nam Diệp dựa vào lan can ngoài phòng, đối mặt với gió lạnh. 

Người đàn ông uể oải, trên mặt lộ rõ vẻ say. 

“Dạng Dạng”, anh vẫy tay về phía cô: “Tới đây.” 

Chử Dạng biết điều đi tới. 

Từ Nam Diệp xoay người, lưng dựa vào lan can, chân dài vắt chéo, giọng điệu trầm thấp: “Vừa nãy lo lắng sao?” 

Chử Dạng gật đầu nói: “Cũng may là còn anh ở bên cạnh em.”

“Anh đang đợi em”, Từ Nam Diệp chậm rãi nói,  sương trắng lượn lờ bay lên, ce mắt kính Từ Nam Diệp nhưng không che kín được lưu luyến trong mắt anh: “Sẽ luôn như vậy.” 

“Cái này sẽ là bao lâu?” 

“Vĩnh viễn.”

“Vĩnh viễn là bao lâu?” 

“Anh yêu em lâu như vậy.” 

Chử Dạng cảm thấy câu trả lời này quá trừu tượng rồi, có điều cô hỏi cũng rất trừu tượng.

“Anh, anh yêu em nhiều như nào?” 

Ngăn cách tiếng cười nói bên trong phòng, trong đêm đông yên tĩnh, trừ ánh sao còn có tiếng còi xe nơi xa, còn sót lại cũng chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của cô. 

Từ Nam Diệp khẽ nói: “Tiếng còi đêm.” 

Chử Dạng không hiểu chớp mắt: “Có ý gì?” 

“Trước khi gặp em, có lúc nửa đêm, trong phòng tối om, bên cạnh không có ai, thế giới giống như bị ngăn cách, anh ở nơi tối đen đó không nhìn thấy ánh sáng, không nghe thấy âm thanh, giống như bị vây ở một nơi kín gió, ngay cả hít thở cũng khó khăn.” 

“Lúc đó anh chợt nghe tiếng còi yếu ớt, từ xa đến gần, bốn phía cũng bắt đầu sáng lên, anh không còn cô độc một mình, bởi vì sau tiếng còn này, anh không còn cô đơn nữa.” 

“Tiếng còi yếu ớt nhưng anh lại nghe thấy tiếng của nó, nó mang cho anh hi vọng, xua tan bóng tối quanh anh.” 

“Và anh yêu em như tiếng còi đêm.” 

Đời người ngắn ngủi, chỉ có em mang ánh sáng nhỏ đi về phía anh, cứu lấy anh. 

Mong mọi người có thể nghe tiếng còi đêm kia. 

Bao gồm cả bạn.

Chúc bạn hạnh phúc. 

(Kết thúc)