Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 102




Còn nhớ dì giúp việc của vợ chồng nhà họ Từ chứ? 

Bà vẫn luôn làm công việc này. 

Hơn nữa vẫn rất dễ dàng. 

Mợ chủ trẻ tuổi chọn tiếp tục đi học cho nên công việc thường ngày vẫn là ở trường, đến cuối tuần mới về nhà. 

Còn tiên sinh chỉ cần không tăng ca thì thường ngày sẽ về nhà. 

Cứ bảy giờ anh sẽ về nhà, về nhà là có thể ăn cơm dì nấu. Tốc độ ăn cơm của tiên sinh không tính là nhanh vì trong lúc ăn cơm có thói quen cầm ipad trong tay, vừa đọc tin tức vừa ăn. 

Bàn ăn hình vuông đủ cho tám người ngồi nhưng bây giờ chỉ có một mình tiên sinh dùng cơm. 

Người đàn ông thẳng lưng, đầu hơi rũ xuống, phong thái ưu nhã, ung dung thong thả nhưng vẻ mặt lại không tập trung.

Ban đầu dì còn cho là mình làm thức ăn không hợp khẩu vị tiên sinh.

Vì để vừa ý ông chủ, dì nói xa nói gần hỏi tiên sinh có phải không thích thức ăn không. 

Lúc ấy tiên sinh đang phơi nắng ở ban công, dựa lưng vào ghế đọc sách, tóc ngắn mềm mại bị ánh mặt trời nhuộm sang màu hạt dẻ. 

Anh miễn cương nâng mí mắt lên, con ngươi màu hổ phách vì đón ánh nắng nên vẫn chưa kịp thích nghi. 

Giọng người đàn ông ôn hòa: “Không có món nào đặc biệt thích ăn.” 

Trong lòng dì nói, chỉ có thể dùng trực giác nhạy bén quan sát món tiên sinh thích. 

“Cuối tuần này”, tiên sinh đột nhiên nói một câu: “Dì đi xếp hàng mua một ít sườn về.” 

Dì gật đầu. 

Bình thường từ thứ hai đến thứ sáu, tiên sinh sẽ không can thiệp vào thức ăn mà dì mua. 

Dù sao dì mua cái gì, anh sẽ ăn cái đó. 

Cuối tuần này dì xếp hàng đi mua thịt, gần đây giá thịt heo tăng nên sườn cũng đắt, mặc dù là dùng tiền của tiên sinh nhưng dì sống giản dị hơn nửa đời người nên vẫn thấy đau lòng tiền thức ăn. 

Trưa hôm nay, mợ chủ về nhà ăn cơm. 

Mặc dù bàn ăn chỉ có thêm một người nhưng vì mợ chủ luôn ríu rít nói chuyện nên phòng ăn cũng trở nên náo nhiệt. 

Tiên sinh cũng không cầm thêm ipad, bình thường anh dùng cách này để đọc tin tức nhưng có lẽ vì mợ chủ ở bên cạnh nói chuyện nên có lẽ không xem nổi. 

Mợ chủ nói rất hăng say, cơm nóng trong tay cũng đã lạnh nhưng cô vẫn còn nói. 

“Đàn anh”, mợ chủ có chút không vui gọi anh: “Anh ăn cơm hay nghe em nói?” 

“Nghe”, tiên sinh nhàn nhạt nói: “Em nói bạn cùng phòng Thư Mạt ngày hôm qua không trở về kí túc xá, em nghi cô ấy có bạn trai.”

Mợ chủ biết anh nghe nhưng vẫn dặn dò anh: “Chú ý vào ý chính.” 

Mợ chủ lại thao thao bất tuyệt kể lại chuyện vụn vặt ở trường. 

Tiên sinh gắp một miếng sườn lên, mợ chủ vội vàng kêu: “Ai, anh ăn nhiều sườn vậy, để lại cho em nữa chứ.” 

Tiên sinh không nghe mợ chủ, gắp sườn vào trong miệng. 

Mợ chủ thở phì phò, cũng đưa đũa liên tiếp gắp mấy miếng sườn vào trong bát, cuối cùng còn đắc ý nhìn tiên sinh. 

Tiên sinh nói: “Chỉ để em ăn, anh không thể ăn sao?”

Mợ chủ chơi xấu: “Em thích ăn sườn xào, anh dặn dì là để cho em ăn mà.”

“Không phải cho em”, tiên sinh nhướng mày, giọng điệu ôn hòa: “Anh cũng thích ăn sườn xào.” 

Mợ chủ im lặng không nói, chuyên tâm ăn sườn trong chén. 

Một đĩa sườn xào chua ngọt, tiên sinh đáng thương chỉ ăn được mấy miếng, còn phần lớn đều vào bụng của mợ chủ. 

Tiên sinh chưa ăn được nhiều sườn mà mình thích nhưng anh không giống như không vui. 

Trong mắt còn hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhìn mợ chủ cướp hết sườn. 

Dì ở bên cạnh âm thầm ghi chú lại. 

“Tiên sinh thích ăn sườn.”

Cho nên ngày thường đi làm, mợ chủ không ở nhà ăn cơm, dì lại cố ý tiêu nhiều tiền mua sườn về làm. 

Tiên sinh lại lấy ipad ra đọc tin tức. 

Món gì anh cũng ăn nhưng không ăn nhiều, cuối tuần rõ ràng rất thích sườn nhưng nay lại không được xem trọng bằng đĩa súp lơ. 

Cuối cùng cơm nước xong xuôi, đĩa sườn vẫn còn lại hơn nửa. 

Dì hỏi tiên sinh: “Tiên sinh, sườn hôm nay không hợp khẩu vị sao?” 

Tiên sinh ngẩn người, khẽ cười: “Không có, ăn rất ngon.” 

“Vậy tại sao ngài…” 

Tiên sinh rũ thấp mi mắt xuống, lẩm bẩm nói: “Không có người cướp cùng tôi, cũng không có khẩu vị gì.” 

Dì bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng sửa lại lưu ý nhỏ. 

“Tiên sinh thích ăn sườn cùng mợ chủ.” 

Sau đó tiên sinh nói cuối tuần dì làm cánh gà cho cô. 

Mợ chủ ăn hơn nửa, tiên sinh đáng thương chỉ ăn có hai miếng. 

Ghi chú nhỏ đổi đi đổi lại, cuối cùng dì cũng tìm được khẩu vị thật sự của tiên sinh. 

“Lúc ăn cơm cùng mợ chủ, cái gì tiên sinh cũng thích ăn.” 

Lại là một ngày cuối tuần trời tạnh. 

Tiên sinh và mợ chủ đều nghỉ ở nhà. 

Mợ chủ ở phòng khách xem ti vi, ghế sô pha trong nhà rất lớn, mợ chủ coi ghế sô pha thành giường, nằm ở đó, trong tay còn có túi khoai tây chiên. 

Tiên sinh thì đọc sách ở thư phòng. 

Dì ngồi ở phòng khách, mợ chủ thì xem ti vi, ban đầu còn rất hứng thú, sau đó không biết vì sao lại nằm trên sô pha thở dài. 

Ngay cả miếng khoai tây chiên cũng không ăn. 

Mợ chủ lại ôm ghế sô pha lộn mấy vòng. 

Sau đó dì thấy mợ chủ đi dép đi vòng quanh phòng khách mấy vòng. 

Lý do của mợ chủ là: “Không thể ngồi lâu, phải đi lại nhiều.” 

Dì nhớ ra trước mợ chủ có mua máy chạy bộ trên mạng về, bây giờ vẫn còn bị niêm phong trong nhà kho. 

Có điều bà vẫn phải lựa chọn bảo vệ lòng tự ái của mợ chủ. 

Mợ chủ đi quanh ghế sô pha máy vòng, lại đi quanh ti vi mấy vòng, cuối cùng đi vòng qua cửa phòng mấy vòng. 

Cô dừng lại trước cửa thư phòng, trái ba vòng, phải ba vòng, xoay mông mấy cái. 

Cuối cùng giơ tay ra, lắc lư trước cửa phòng mấy cái. 

Dì âm thầm ghi lại ghi chú nhỏ. 

“Mợ chủ thích tập thể dục trước cửa thư phòng.” 

Phòng khách đã quét dọn xong, lúc này dì đi tới thư phòng. 

Mợ chủ vui vẻ nói: “Để cháu tới, để cháu mở cửa.” 

Sau đó mợ chủ mở cửa phòng, gọi vào bên trong: “Anh, dì muốn vào quét dọn.” 

Tiên sinh ôn hòa nói: “Ừ, vào đi.” 

Dì cầm chổi lau nhà muốn đi vào. 

Mợ chủ đột nhiên nói: “Dì, cháu giúp dì quét dọn được chứ?” 

Dì có chút khó xử: “Nhưng đây là công việc của tôi.” 

“Không sao, dì đi làm việc khác, nơi này để cho con.” 

Dì vẫn không quá nguyện ý, để cho người thuê giúp bà dọn vệ sinh, bà luôn cảm thấy vi phạm đạo đức nghề nghiệp. 

Nhưng mợ chủ đã cướp lấy cây lau nhà trong tay bà vui vẻ tiến vào. 

“Không sao, coi như là rèn luyện thân thể.” 

Dì lại ghi vào ghi chú nhỏ. 

“Mợ chủ thích lau nhà thay việc tập thể dục.” 

Cửa phòng còn chưa bị khóa, dì nghe thấy tiếng tiên sinh cười trêu chọc mợ chủ. 

“Tại sao em lại lau quanh chỗ anh? Giá sách bên cạnh không phải lau sao?” 

Dì than thở, xem ra đợi sau khi mợ chủ đi ra, bà vẫn phải vào lau một lần nữa. 

Có điều bà lại ghi vào ghi chú nhỏ. 

“Mợ chủ chỉ thích lau nhà quanh tiên sinh.” 

Mợ chủ lau nhà có chút mệt lại trả cây lau nhà cho dì, còn cô trở về phòng ngủ. 

Dì đang lau đồ trong nhà. 

Lúc này cửa thư phòng đột nhiên mở ra. 

Tiên sinh đi ra phòng khách, vốn định đi uống nước. 

Anh cầm ly nước, nhìn bốn phía phòng khách, cuối cùng hỏi dì: “Dạng Dạng đâu?” 

“Ở phòng ngủ”, dì nói: “Hình như mợ chủ hơi mệt.” 

Tiên sinh gật đầu một cái, không vội trở về thư phòng mà ngồi trên ghế sô pha mợ chủ vừa ngồi. 

Không khí yên tĩnh, đồng hồ trên tường không ngừng kêu tích tắc.

Tiên sinh nhỏ tiếng hỏi: “Cô ấy ngủ chưa?”

“Không biết”, dì nhìn xung quanh: “Đã vào nửa tiếng rồi, có lẽ đã ngủ rồi.” 

Tiên sinh mím môi trở về thư phòng. 

Không qua bao lâu, tiên sinh lại đi ra, lần này không phải đi uống nước mà trực tiếp đi vào phòng ngủ. 

Dì cũng không hỏi tiên sinh muốn làm gì, ngược lại tiên sinh lại tự giải thích. 

Người đàn ông điềm đạm nói: “Tôi có một ít việc muốn tìm cô ấy.” 

Sau đó cửa phòng ngủ mở ra, mợ chủ nghi ngờ hỏi: “Ai? Sao anh lại vào?”

Tiên sinh đứng ở cửa phòng ngủ, anh nói: “Máy tính xảy ra chút vấn đề.” 

Mợ chủ học tin học, cô rất ghét mấy người không chuyên hiểu nhầm cô thành sửa máy tính. 

Nhưng tiên sinh là ngoại lệ. 

Mợ chủ đứng dậy: “Vấn đề gì?”

“Em qua đây xem.” 

Mợ chủ đi theo tiên sinh sang thư phòng. 

Không tới hai phút lại đi ra, trong miệng lẩm bẩm: “Dây điện bị đụng rơi khi nào?”

Lại không qua bao lâu, tiên sinh nói máy tính của anh bị xanh. 

Anh lại gọi mợ chủ tới thư phòng, lúc này mợ chủ cũng cau: “Anh viết mấy cái văn kiện cũng bị xanh máy? Cái máy tính rác này sớm ném đi mua cái mới đi.” 

Tiên sinh nói xong, nói ra lại đổi. 

Mặc dù từ phòng ngủ đến thư phòng cách không xa nhưng mợ chủ vẫn cảm thấy phiền. 

Tiên sinh cho cô một chủ ý. 

“Em ngủ ở thư phòng, có vấn đề anh lập tức gọi em.” 

Mợ chủ nói như vậy cũng được. 

Dì âm thầm ghi lại ghi chú nhỏ. 

“Máy tính của tiên sinh không tốt lắm.” 

Cuối tuần, dì lại phát hiện ghi chú của mình không có ích lắm. 

Tiên sinh và mợ chủ cả ngày ở trong phòng ngủ, hai người dường như không đi ra. 

Mợ chủ không thích lau nhà, máy tính của tiên sinh đột nhiên rất tốt. 

Dì không thể làm gì khác là xé ghi chú nhỏ. 

Thật là kỳ lạ.