Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 4 - Chương 25: Kính Du Mộng Dẫn Lối, Cạp Nong Gieo Điều Ác (4)




'Âu Dương Minh Nhật' trở về tẩm cung của mình, hắn vừa lập hậu không lâu sao cung điện vẫn lạnh lẽo như thế, tựa như trên thế gian này chỉ có mình hắn?

Hắn đã tìm được người mà mình hoài niệm bấy lâu, bao nhiêu năm sống ở nhân gian như khúc gỗ mục, như mớ tàn tro, nay mùa xuân của hắn đã trở về. Giờ khắc này nàng đang là người của hắn, trong rèm che ấm áp tình yêu của hắn hồi sinh, cháy rực rỡ khắp thế gian.

Nhưng hắn đau quá, đau đến ngạt thở, đón được người về rồi hắn lại không thể chạm vào người. Đã từng có rất nhiều đêm hắn nằm bên giường nàng, muốn đưa tay vén tóc mai, thều thào những lời trong tâm can. Nhưng đầu ngón tay truyền đến tia châm chích khiến hắn khó chịu cùng cực.

Cả người hắn đều dơ bẩn, sao dám chạm vào người nàng. Tim hắn bị thiêu đốt hun đỏ cả mắt. Hắn khát nàng đến mức nào, muốn đem người khảm vào tâm can, hòa cùng cốt tủy điên cuồng ngấu nghiến, thỏa mãn dục vọng bấy lâu. Trái tim hắn thuộc về nàng, cũng muốn thân xác thuộc về nàng, chỉ có nàng mới khiến hắn sống có niềm vui.

Hắn đã tìm được nàng rồi...

'Âu Dương Minh Nhật' xuống giường, hắn có thể thấy tia sáng chớp lóe rọi vào phòng. Hắn thấy như bị sét đánh trúng, cả người thống khổ điên cuồng, hỗn loạn hắn bi thương, mỗi khi muốn cùng nàng vui vẻ ân ái, hắn lại nhớ đến người kia. Nhớ những đêm thâu của họ, hắn hận đến nghiến răng.

Có lẽ hắn tức giận, tức giận vì đã cùng y ôm ấp ngày đêm, hối hận vì không mang tấm thân sạch sẽ chăm lo cho nàng! Mỗi lần nhìn thấy gương mặt người kia ngực hắn lại đau như bị người khác đục khoét tim gan, tất cả đều tại y mà đến tận bây giờ hắn không cảm nhận được hạnh phúc!

'Âu Dương Minh Nhật' vứt bỏ nhiều thứ thuộc về 'Thẩm Huyền Quân', nhưng không hiểu sao lại càng lúc càng bị ám ảnh, khắp nơi đều có hình bóng, hơi thở của y. Từ lúc hắn biết yêu là gì đã một lòng xem nàng là thê tử, chẳng cần nàng đền đáp, thậm chí bóng dáng, tên họ của hắn không để lại dấu vết gì trong đời nàng. Những thứ hắn muốn trao cho nàng, vô tri vô thức đều đem diễn kịch với người kia. Ý nghĩ u ám này cứ giày vò hắn không ngừng, cứ như hắn đang dành tặng nàng tình yêu sứt mẻ, chia đôi nơi người khác.

Hôm nay nàng còn muốn cùng mình dùng bữa dưới tán cây, 'Âu Dương Minh Nhật' thấy mình điên rồi, không chút hứng thú. Hắn luôn cho mình là người kiên trì, chấp niệm về nàng đã ăn vào máu. Đêm đêm đều tơ tưởng về nàng, bị nỗi nhớ chém cho người đầy thương tích vẫn không buông tay. Cớ sao giờ nàng đã ở cạnh bên, hắn vẫn thấy tim mình đang vẫy vùng ở nơi chân trời xa vắng.

Mưa lạnh rơi không ngớt, 'Âu Dương Minh Nhật' nửa mê nửa tỉnh rên rỉ, hắn mơ rất nhiều giấc mơ chồng chéo lên nhau, mờ nhạt, hỗn độn.

'Tùy Ngọc' bước vào không tiến động, sau lưng nàng là bầu trời đêm mưa ánh chớp lóa sáng. Nàng ngồi xuống giường, ẩn mình vào bóng tối sau bức rèm nhìn hắn. Mi mắt nàng run nhẹ ẩn giấu chua xót, kích động. Trong điện yên tĩnh đến cực điểm, ngoài trời mưa gió đập cửa khóc than, muốn chen vào reo rắc khí lạnh. Thâm cung to lớn như vậy nhưng lại không có ai cùng giải vây chuyện trong lòng, nàng và hắn đều lạnh lẽo ở chốn phồn hoa này.

Nàng cứ ngồi lặng lẽ cảm nhận tịch mịch trong đêm thâu, đến khi hắn giật mình tỉnh giấc nhìn thấy nàng, ánh sáng trời giông soi chiếu lên gương mặt hắn, để lộ rõ vẻ hoảng sợ trong đôi mắt kia.

Hắn ngửi thấy mùi hoa lên trên người nàng xâm nhập sâu vào trong xương cốt, tim dần đập ổn định: "Sao nàng lại đến đây?"

Dường như nhận ra lời nói của mình không đúng lắm, hắn ngượng ngùng cười ôm nàng nằm xuống: "Trời lạnh lắm đừng ra ngoài buổi đêm."

"Ta không sợ lạnh." Nàng sinh ra trong cổ mộ tu luyện thành người, âm khí cùng sự lạnh lẽo nuôi dưỡng nên cơ thể nàng. So với tiết trời ẩm ương này, nàng thấy trong tim hắn rét buốt hơn bất cứ điều gì trên đời.

Hắn ngẩn ra nghe tiếng gió sàn sạt, gò má mát lạnh. Hắn vội lau đi, vùi đầu vào tóc nàng: "Khuya rồi, chúng ta ngủ thôi."

Nàng dịu dàng bỗng nhiên ngưng tụ ý niệm trong tim thành một chút cười lành, nghiêng đầu nhìn thấy hắn đang nắm giữ thứ gì đó trong tay. Một con chuồn chuồn giấy mỏng manh, màu vẽ tô điểm cẩn thận nhìn y như thật. Nàng từng xem giấc mơ của hắn, đây là vật năm cũ hắn từng làm cho 'Thẩm Huyền Quân' chơi, mà cũng không phải, những thứ thuộc về y hắn đều đã vứt bỏ, món đồ này cũng có thể do ngẫu hứng muốn làm thôi. Nàng tự an ủi, người khác đều nhìn nàng ngưỡng mộ thánh quyến sâu nặng, chỉ có nàng biết ân tình này là làn khói ảo mộng hư vô.

Cứ ngỡ ngày đó nhìn xa xôi, vừa gặp đã thương, hắn chân thành tìm đến. Nhìn thấy bóng dáng của nàng lướt qua, trong mắt hắn mùa xuân đã trở lại. Nàng nhớ trong khoảnh khắc nào đó mình đã vô cùng xúc động, đưa tay về phía hắn.

Những chuyện thương tâm máu chảy đầm đìa này đáng lẽ nàng nên phủi sạch, tiếp tục nhìn đời bằng ánh mắt hờ hững. Sao phải để bản thân mình khổ tâm đến mức này?

****

Bên ngoài gió táp quật ngã vô số thân cây to lớn, sấm chớp lóe sáng cả một vùng trời. 'Thẩm Huyền Quân' ngồi ở một góc Hoán Y Cục giặt quần áo, quần áo còn rất nhiều nếu tới trước sáng mai đồ còn chưa giặt xong, sẽ bị quất roi một trận thê thảm.

Vết thương cũ trên người vẫn chưa lành. Y mặc quần áo mỏng manh chịu cơn mưa tạt, người đã lạnh cóng vẫn không chịu dừng động tác. Đừng nói là ngày đông lạnh giá, cả ngày nắng cháy da cũng không được chậm trễ.

Cung nhân trong cung đều không xem y là người, so với người bị trách phạt khổ sai hay phi tần bị đày vào lãnh cung còn thấp hèn hơn, là một kẻ chọc giận hoàng thượng đáng bị trút giận, giẫm đạp. Ít nhất lãnh cung từng là nơi cung điện, chẳng qua là không ai ngó ngàng tới, người bị trách phạt đày đến đó còn có nơi để ở. Lãnh cung vắng vẻ lạnh lẽo, điều tàn xiêu quẹo nhưng không bị đày đọa, 'Thẩm Huyền Quân' còn chẳng có nơi để về. Tới đêm tối cứ tìm nơi nào đó không có người lui tới, chợp mắt một lát, ngày ngủ được một đến hai canh giờ.

Có khi là nằm cuộn người trong một góc tường tránh gió, khi thì dựa vào giếng kế bên nơi y giặt đồ ngủ bừa, khi nằm trong một bụi cây nào đó lót chút cỏ tránh đất đai ẩm ướt dưới lưng. Sau ngày thành hôn đó, cái ngày lành được chọn làm ngày nên duyên của họ. Thời tiết lúc nào cũng mưa lạnh, đêm tối sương phủ dày. Chỉ có một mình y còn nán lại phòng giặt tới tận đêm với vô số quần áo, thân phận từ cao đến thấp đều mang y phục ném vào đây.

'Thẩm Huyền Quân' lặng lẽ như quỷ hồn, bận rộn đến không biết ngày hay đêm, có khi hoàng hồn đã thấy trời tối đen như mực, chiếc đèn lồng cũ nát phát ra ánh sáng mỏng manh. Có hôm đèn lồng bị gió thổi rách một lỗ, nến không sáng nổi.

Trong lòng y khao khát nhanh tay lấy xuống thắp một ngọn nến nhỏ dưới đất, cả người cố gắng thu lại, tay ôm lấy đầu gối nhìn ánh nến chao nghiêng. Mệt mỏi cả ngày, chỉ nhìn ánh sáng được một lát, nếu không phải gió lạnh thổi tắt nến thì cũng bị binh lính đi qua, quát lớn xua đuổi không cho bày biện. Đợi họ rời đi xong, 'Thẩm Huyền Quân' lại lén lút thắp lên lại.

Hôm nay mưa suốt không thắp được nến, mà có lẽ thấy y cứ tìm cách phá lồng đèn lấy nến, cung nhân không thắp đèn ở chỗ này nữa. Không tìm được nến y đành ủ rũ với mớ quần áo chất chồng kia thôi.

Tới canh tư quần áo cũng được giặt xong, 'Thẩm Huyền Quân' lạnh đến mức mất hết sinh khí, bây giờ mà còn đi tìm nơi ngủ thì trời sáng mất rồi. Nghĩ thế liền ngồi tại chỗ thiêm thiếp, bỗng y mơ thấy trước đây mình cũng từng đến nơi này, đêm hôm ít người, y trùm kín áo choàng che nhân dạng đến đây mang đồ ăn cho hắn. Khi đó Tưởng Hoàng mới được vào cung làm một thị vệ nhỏ nhoi, mỗi lần y đến hắn đều cực kỳ vui mừng. Hai người nương tựa nhau qua đêm dài, đêm có rét mấy hắn cũng không để y bị lạnh.

Trong mơ, 'Thẩm Huyền Quân' vô thức rơi lệ.

Đến khi phát hiện có ánh nến mỏng manh chiếu lên mặt, 'Thẩm Huyền Quân' hé mắt nhìn. Không nhớ rõ đã bao lâu không gặp hắn, y nhìn gương mặt kia không còn ôn hòa như trong kí ức. 'Thẩm Huyền Quân' nhớ đến bộ dạng của mình, người hơi co rút, không muốn hắn nhìn thấy.

'Âu Dương Minh Nhật' nhìn y một lúc lâu, trong lòng dâng lên vui sướng nho nhỏ: "Không có chỗ để ngủ sao? Để trẫm tìm cho ngươi một chỗ thoải mái nghỉ ngơi."

'Thẩm Huyền Quân' thấy người như bị kiến cắn, lòng ngứa ngáy để mặc chúng cắn vào da thịt, từng chút hủy đi da thịt bị nát rữa. Nơi này thật quá âm lãnh, y chính là ngọn cỏ bị giẫm nát nơi góc tường mặc kệ người ta muốn làm gì thì làm. Y không phân biệt trước mắt là mưa hay nước mắt cứ đi theo hắn, đến khi nhìn thấy căn nhà nhỏ lẻ loi nằm ở chỗ hoang tàn cạnh lãnh cung. Địa thế cực kỳ ẩm thấp, bên trong đã ngập nước. Qua ánh lồng đèn nhìn thấy mớ củi to chất chiếm hết căn phòng, chỉ chừa một lối đi nhỏ cho người chen vào trong lấy củi.

Suốt đường đi 'Thẩm Huyền Quân' đã lờ mờ đoán được hắn đưa mình đến đâu, có chỗ che gió mưa là tốt rồi. 'Thẩm Huyền Quân' không đợi hắn nói gì đã chui vào bên trong, phát hiện nơi góc phòng còn có một tấm vải mỏng, đã rách vài chỗ nhưng vẫn dùng được. Y thừa biết hắn chuẩn bị cho mình, liền lấy nó đắp lên.

'Thẩm Huyền Quân' muốn hỏi người nhà mình thế nào, vừa há miệng đã thấy đầu lưỡi tê cứng, giờ có nói gì cũng làm người ta chán ghét. Y càng hỏi đến, hắn càng thấy chướng mắt muốn giày vò nó hơn thôi.

'Âu Dương Minh Nhật' nhìn thấy y ngoan ngoãn hơi mất hứng, cơn thống khoái trong lòng hắn vơi bớt. Hắn vừa quay đi một lát bỗng nghe sau lưng có tiếng la hét, 'Thẩm Huyền Quân' nhìn thấy mấy con chuột đang bò ra, kêu chít chít, bọn chúng tha một thứ gì đó dính đầy bùn đất. 'Thẩm Huyền Quân' giãy giụa tạo tiếng động, bọn chúng chạy tán loạn, y cũng muốn bỏ chạy, sợ đến người co rúm.

Môi hắn nhếch lên nụ cười, kéo lại áo lông ấm áo trên người che ô rời đi.

'Âu Dương Minh Nhật' chẳng biết vì sao khoảnh khắc mưa lạnh tạt lên cổ, cảm giác run rẩy bò lên theo cột sống, hắn quay đầu nhìn quanh quẩn, không thấy bất thường.

'Âu Dương Minh Nhật' làm sao biết được, trong Kính Du Mộng một nhân bản khác của hắn đang ghim chặt ánh nhìn muốn ăn tươi nuốt sống. Ý hận ghim sâu trong xương kìm nén qua một thời gian dài, nuôi dưỡng sinh sôi đã to lớn đến bất cứ lúc nào cũng có thể nhe răng cắn chết hắn.

Nhìn mãi không thấy ai, 'Âu Dương Minh Nhật' xoay lưng đi.

Tưởng Hoàng lượn lờ trong Du Kính Mộng, bỗng thấy một cái đuôi bò cạp hiện ra trên đất, nhìn kỹ còn phát hiện lam quang u ám, âm lãnh bí ẩn. Con bò cạp đó lắc lư ngả đông ngả tây, hệt như không xương. Tưởng Hoàng biến sắc, hiểu rõ đây chính là mục đích hắn bước vào mộng, thứ quỷ ám bám riết lấy Thẩm Huyền Quân không tha.

Cỏ cây xung quanh như bị hút chất dinh dưỡng héo rũ dần. Tưởng Hoàng hít một hơi mở túi phúc Liêm Châu, hút con bò cạp vào trong. Cũng may món đồ này có thể hút được vật thể sống trong mộng, nếu không với bộ dạng này hắn chẳng xoay sở gì được.