Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 4 - Chương 26: Con Tim Y Rơi Nơi Đâu?




Tưởng Hoàng từ trong mộng chui ra, người tròng trành liên tục nôn khan, phổi hắn như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn, đến khi phun ra một ngụm máu tươi nóng hôi hổi mới thấy người nhẹ nhõm dần. Bóng đêm vẫn còn bao trùm, gió đêm than thở bên bức tường hồng, Phương Dao giúp hắn thu dọn trận pháp, đỡ người về phòng.

Tưởng Hoàng đứng trước cửa phòng không vội vào, xua tay bảo Phương Dao rời đi. Hắn quay lưng dựa vào cửa, những thứ trong mộng đeo đẳng chưa biến mất.

Phương Dao nói không sai, không thể cho y uống thuốc mất trí được nữa, thai khí ngày càng tệ, thuốc thang luôn hại gan. Dự tính ban đầu của hắn là y uống thuốc mất trí một thời gian, dùng nhiều đồ bổ cầm cự, đến khi hắn tìm được cách khác xóa sạch mảng ký ức đó. Điều ngoài dự liệu là y lại mang thai vào lúc mấu chốt này…

Trong bụng có sinh mệnh mới, dinh dưỡng và khí lực không đủ dẫn đến suy nhược, tệ hơn là hôn mê. Hắn dùng thuốc thành công, một phần do tiềm thức của y tự bảo vệ chính mình, phong bế mọi thứ làm khổ chủ sống không bằng chết. Một khi thần trí mụ mị, phòng tuyến yếu dần, những ác mộng trong quá khứ sẽ tái hiện nhiều hơn, dày đặc hơn, như lũ phá đê ồ ạt xông tới.

Đáng báo động hơn nữa, nọc độc Yêu Nong tiêm mộng quỷ vào tâm trí y, hư thật đan xen, hắn sợ y không chịu đựng nổi phát điên mất.

Đang trầm ngâm cửa phòng hơi hé ra, kinh sợ lóe lên trong mắt hắn.

Thẩm Huyền Quân đã tỉnh được một lát, thấy cái bóng hắn in trên cửa hồi lâu không động đậy. Biết trong lòng hắn đầy tâm sự, có thể xuất phát từ trong giấc mộng của y. Thẩm Huyền Quân lê thân nặng nề ra đây, âm thầm nhìn về phía ngực hắn, hệt như một đứa trẻ làm sai cúi đầu.

Thẩm Huyền Quân rất lo lắng không biết hắn vào mộng mình nhìn thấy những gì, càng nghĩ càng mệt nhọc. Y không muốn giấu giếm hắn nữa, những chuyện mập mờ trong quá khứ cứ lộ rõ tỏ tường đi, Tiên Du cũng được, Thẩm Huyền Quân cũng thế, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.

Thấy Thẩm Huyền Quân hơi lảo đảo hắn gần như ngừng thở ôm lấy người y giữ chặt trong ngực, kề sát đầu y vào vai hắn: "Sao lại ra mở cửa gió thổi lạnh lắm, muốn ra ngoài phải đem theo lò sưởi cầm tay." Hắn vỗ mu bàn tay nhỏ giọng: "Ngoan, vào phòng ngủ lại thôi."

Được hắn ôm ấp thân mật, y hơi xấu hổ. Trước kia đâu phải chưa từng quấn quýt ngày đêm, trong hoàng cung này hắn có tất cả mọi thứ mình muốn, năm sơn hà trong tay. Đối với y vẫn kính cẩn yêu thương như cũ, giọng điệu của hắn luôn khơi gợi ký ức ngủ say, khoảng thời gian ở trong Thẩm phủ hay nơi rừng lê an tịnh, cứ như chưa từng xa cách. Dường như năm tháng không hề lấy của họ điều gì, ngược lại tình nồng thắm thiết.

Chính vì thế Thẩm Huyền Quân càng sợ sệt muốn biết chuyện trong mộng bại lộ, nếu hắn biết được giữa họ sao có thể không xa cách? Tim y nhảy dựng trên đống gai nhọn, máu chảy rỉ từng hồi, đau đớn âm ỉ kéo dài chẳng bao giờ nguôi. Rốt cuộc, vẫn kìm nén sự ích kỷ trong lòng, hỏi: "Đệ đã nhìn thấy gì?"

Sắc mặt hắn tự nhiên như không có gì: "Ta bắt được một con bò cạp rất đáng ngờ. Có thể liên quan đến Yêu Nong.

Yêu Nong? Yêu Nong giỏi nhất là luyện ra độc khơi gợi dục vọng của con người, mị tình hư ảnh, dâm đãng ti tiện. Răng hàm y cứng lại, không nói được lời nào.

"Chuyện này ngày mai hãy nói, ca ca không ngủ đứa bé sẽ mệt theo đấy."

Y không lên tiếng nương theo hắn quay về giường, chui vào chăn đệm ấm cúng hưởng thụ cảm giác cùng người mình yêu ở cạnh nhau, song lòng vẫn trống rỗng.

Từ lúc Thẩm Huyền Quân mang thai lại quay về nơi này an tĩnh nghỉ dưỡng, trong phòng đặc rất nhiều hoa tươi át đi mùi thuốc, cả khu vườn Ý Ánh như phát ra mùi hương u nhã tươi mát, thủy khí bên hồ hòa quyện theo từng làn gió xua tan mệt mỏi. Y dựa vào người hắn gần hơn, xác định mình không ngửi nhầm, trên người hắn thoang thoảng mùi máu, y hít thở không thông, hắn nhập trận xong có lẽ bị thương rồi. Bàn tay y mon men xoa ngực hắn, an ủi đôi chút. Tưởng Hoàng không biết, nghĩ là y không ngủ được nắm lấy bàn tay nhét vào trong ngực áo trung y của mình, cười nho nhỏ: “Đã khuya lắm rồi ca ca không chịu ngủ đứa bé sẽ kháng nghị đó.”

Hắn cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng, Thẩm Huyền Quân nhắm mắt lại tựa sát ngực dần dần chìm vào lặng thinh.



Ác mộng đến thường vô thanh vô thức, trong giây lát lơ đãng đã rơi vào vòng xoáy vô biên.

Mùa xuân đã đến nở đỏ cả một vùng trời, càng tắm mưa xuân càng nở ra huy hoàng lộng lẫy. Trong tiết trời mơ màng, đất trời nhuộm sắc xuân tình ướt át, mê người. Không ít đôi tình nhân giương ô đi dạo ngắm mưa, hái hoa, đắm chìm trong mộng ảo. Mưa xuân đẹp trong lòng người khác, riêng Thẩm Huyền Quân ngày càng ghét mưa hơn. Quần áo y chưa giặt xong, vừa ngủ gật một lát đã bị mưa lất phất làm ướt, quản sự biết được không xé xác y mới lạ.

Gần đây không biết tại sao, trong người Thẩm Huyền Quân hơi khó chịu, nặng nề lạ thường. Thỉnh thoảng còn đau bụng, đau âm ỉ không giống như độc dược tái phát. Y rất muốn xóa cảm giác đau dai dẳng này, phủi bỏ, chán ghét nó. Hai ngày trước thấy hắn ôm ấp người khác đi ngang qua, sự thật tỏ tường trước mặt, chỉ có thể giả mù mắt điếc tai ngơ. Phải chăng y còn tưởng niệm thời gian hạnh phúc trước kia, mới thấy đau đớn không thôi? Tóc đã kết tình cảm lại mỏng hơn giấy, thiêu đốt thành tro theo gió cuốn bay rồi, ai đủ sức góp nhặt chứ?

Thẩm Huyền Quân không muốn tin, mơ mơ hồ hồ gạt bỏ cơn đau này, nhưng càng cố quên, chỉ là một chút nhói lên cũng làm y hoảng hốt, kinh hãi.

Không thể không thừa nhận, y không buông bỏ được, rơi xuống vực băng vạn trượng vẫn không buông tay. Tình yêu đó trong đã lên men theo thời gian, ngày càng nồng đậm, còn với hắn là một hồi nhơ nhuốc, nhục nhã không muốn nhắc đến.

Sắc mặt Thẩm Huyền Quân trầm xuống, đưa tay sờ chiếc nhẫn trước ngực, vào thời điểm khó khăn, chỉ có nó bầu bạn cùng y. Gió thổi vào tai u u nghe buốt tận óc, ngón tay y gầy gò xám xịt, không đeo vừa chiếc nhẫn nữa. Có lần đang giặt quần áo, không thấy nó đâu, y như phát điên náo loạn khắp nơi? Y sợ đến ngẩn ngơ, không có nó y làm sao gượng tiếp đây.

Hai má Thẩm Huyền Quân tiều tụy lõm xuống, hai mắt thâm đen, như một u hồ chịu hình pháp, giãy giụa điên cuồng.

Là ở đâu, lúc y xách nước bên giếng đã làm rơi?

Hay lúc sáng xay đậu nành, giã gạo làm rơi kẹt đâu đó hỏng rồi?

Ở đâu, ở đâu chứ?

Thẩm Huyền Quân tự dưng mất hết lí trí, điên điên dại dại làm loạn, quản sự thấy y chạy đông chạy tây tưởng y muốn bỏ chạy, lập tức sai người lôi lại quăng y dưới đất.

Quản sự nắm tóc y lôi ngược, gằn giọng: "Người nổi điên cái gì?"

Lão rất giận dữ bắt động thủ, giáng cho y mấy bạt tay, càng đánh càng khoái trí sung sức, sáng nay mới bị trừ bổng lộc, lão đang muốn tìm người trút giận đây. Hai thái giám giữ chặt y ấn xuống không cho giãy giụa, họ chưa từng thấy quản sự tức giận như thế, tự mình đánh chưa đủ, đạp lên ngực y nói: "Các ngươi ra tay đi, để lại một hơi thở, hoàng thượng muốn y sống."

Những lời như thế lọt vào tai đều khiến y như bị mũi dùi đâm thủng, người y gầy yếu không chịu được khí lực cực lớn của bọn họ, có máu bay văng lên góc áo của thái giám, thể xác và tình thần của y đều mệt mỏi.

Trong cái không khí đầy mùi máu hòa quyện cùng hương hoa, mùi đất ẩm, làm hơi thở y không thông suốt, cả người đau nhức, tầm mắt lờ mờ nhìn thấy một mảng đỏ thắm, có phải đỗ quyên đang nở hay không?

Sao có thể, không thể nào…

Cổ họng Thẩm Huyền Quân bị người ta bóp mạnh, như muốn lất mạng y ngay lập tức, y khó khăn lắm mới bừng mở mắt, dùng tay gỡ từng ngón tay đang bám trên cổ mình ra. Tưởg Hoàng hài lòng lôi y ngồi dậy, khắp người y bầm dập lại còn sốt cao, hắn không mang thuốc đến lỡ y không qua khỏi, hắn còn thú vui nào nữa.

Thấy Thẩm Huyền Quân còn chưa tỉnh hẳn, Tưởng Hoàng vung tay tát thật mạnh, hồn vía lơ lửng của y nhập lại xác.

***

Sắc Trời còn chưa sáng Tưởng Hoàng đã đi rồi, Thẩm Huyền Quân ngồi bên giường điều chỉnh tâm trạng. Thấy má hơi đau, Thẩm Huyền Quân sờ mặt mình… ngưng đọng giây lát, y thở dài. Lại đến nữa rồi, hai má của y sưng húp.

Lúc mở cửa phòng nắng mai vừa vặn lọt vào chiếu lên gương mặt nhợt nhạt, quầng thâm trên mắt hơi dọa người.

Tiểu Tây sợ y chưa thức đang rón rén ngoài cửa, vẻ mặt vui mừng lạ thường, y biết nha đầu này còn tung tăng yêu đời lắm, chắc là bị thị vệ nào đó ghẹo. Thấy y đứng trước cửa ôm mặt, nàng ta sợ hoảng hồn, sắp khóc thành tiếng.

Thẩm Huyền Quân phải tiêu tốn rất nhiều thời gian giải thích do hôm qua phát sinh chút chuyện, Tưởng Hoàng bóp má y để lại dấu tay thôi. Nàng ta sụt sùi một hồi, chọn cách tin tưởng.

Sáng ăn cháo khoai sọ, Thẩm Huyền Quân thấy hơi ngấy không ngon miệng lắm, thấy Tiểu Tây vừa lau dọn vừa hát không nhịn được hỏi: "Ngươi làm gì mà vui như sắp bay lên trời thế?"

"Người không nhớ sao, hôm nay là sinh thần của thái tử." Nói xong biết mình lỡ lời, vội vàng bịt miệng, công tử mất trí đương nhiên không nhớ được rồi. Sáng hôm qua nàng ra khỏi vườn mới biết đấy chứ, khắp nơi trong cung đang cẩn trọng chọn trò vui, chuẩn bị quà cáp, bận đến đầu bù tóc rối. Khu vườn Ý Ánh này trước kia công tử không thích bước ra ngoài, người người tránh xa không dám đắc tội, vắng vẻ đến lá rơi còn nghe. Thời thế thay đổi rồi, riêng việc tĩnh lặng vẫn bảo toàn như cũ, hoàng thượng muốn công tử nghỉ ngơi thật tốt, không ai được làm phiền. Lính canh đứng ở ngoài khu vườn, đề phòng công tử thấy khó chịu: "Bên ngoài vườn đang náo nhiệt lắm."

Thẩm Huyền Quân sửng sốt buông thìa, đúng là y không nhớ, đứa bé sinh lúc nào y chẳng nhớ nổi… hôm nay là ngày quan trọng, y lấy đâu ra quà cáp đây?

Tiểu Tây cũng hiểu được, gãi đầu: "Hay là người nấu chút đồ ngọt cho thái tử đi."

Với tài cán của mình, thật không có hy vọng lắm.

Tiểu Tây lại nói: "Ngự thiện phòng vừa đưa tới rất nhiều quả ngọt rất tươi, làm băng bào cũng tốt."

Nhớ đến hương khí ngọt mát y cũng thèm, từ khi y mang thai hắn không cho dùng đồ lạnh nữa, suốt ngày toàn uống thuốc dùng canh sâm, đầu lưỡi toàn thấy vị đắng: "Cũng tốt."

Tiểu Tây nhờ lính canh ở ngoài vườn mang băng tới, món này cần có người sức khỏe tốt giúp bào băng thật mịn. Từ khi công tử mang thai người được xếp canh vườn nhiều hơn, đề phòng chuyện không may, Tiểu Tây bớt vất vả hẳn. Hai người ở dưới bếp lột hoa quả xong, lính canh vừa vặn mang băng bào đến.

Mượn cớ muốn thử mùi vị có tốt không, Thẩm Huyền Quân trộn trước một bát, chưa kịp ăn đã nghe tiếng hắn xa xa vọng tới, y nhăn mặt nhét bát vào tay Tiểu Tây, coi như không biết gì. Tiểu Tây hiểu rất nhanh, mang vật chứng chạy nhanh ra ngoài.

Tưởng Hoàng không nhận ra mình vừa cản trở Thẩm Huyền Quân ăn món ngon, ngồi xuống cạnh y. Trong nháy mắt hơi thở mang theo hơi lạnh sắc bén đau đớn, ánh mắt lưu chuyển lên người y rất đau lòng, gân guốc nổi lên hết.

Thẩm Huyền Quân ôm má mình trong lòng trăm ngàn ý nghĩ đan xen: "Đêm qua ta nằm mơ thấy mình bị người khác đánh."

Nguyên nhân dẫn đến việc ấy, y không nhớ nổi.

Hắn hơi lúng túng vòng tay qua ôm lấy người y, mắt hắn toàn tơ máu chứng tỏ đêm qua ngủ không ngon, ngực phát run dữ dội: "Cứ núp trong mộng giở trò ma quỷ, ta sắp điên lên rồi."

Nghe trong giọng nói của hắn có sự căm hận thấu xương, Thẩm Huyền Quân nhận được niềm an ủi lớn, để hắn xoa vết thương trên mặt mình.

Tưởng Hoàng che giấu đám mây mù trong lòng, càng che giấu càng bị luồng khí đen nặng đó vây kín, đè bất động khốn khổ thở dốc. Thẩm Huyền Quân nhận ra từ sắc mặt xám tro của hắn, mềm mỏng xoa dịu: "Ta không sao mà."

Dừng một lát, Thẩm Huyền Quân liếc mắt mỉm cười: "Sao đệ không nhắc ta hôm nay là sinh thần của Nguyên Dương hả?"

Tưởng Hoàng gượng cười đầy trìu mến, tay không quên giúp y lăn vết thương đang sưng tấy lên kia: "Mấy ngày qua ca ca đều ăn ngủ không ngon, ta chỉ muốn ca an tâm nghỉ ngơi. Mọi thứ để ta chuẩn bị được rồi."

Thẩm Huyền Quân không thích thế, nhưng không có cách khác đành dựa người hắn giận dỗi.

Hắn mang đến một công trình kiến trúc gỗ thu nhỏ rất đẹp, y nhận ra đây là đài tế thiên, tất cả đều làm rất tỉ mỉ, đình đài cao vót nghiêm trang, bậc thang dẫn đến đài cao, thảm đỏ trải dài bất tận. Thú linh canh giữ bốn phía, cờ sa rợp trời, không có chút sai sót nào. Thẩm Huyền Quân đón lấy nhìn cây lê cạnh đài không rõ dụng ý lắm, nhưng tán lá làm bằng vải tơ tằm mềm mại, quả kết chi chít, mỗi lần gió thổi lại rung rinh y như thật, y rất thích.

Nghịch công trình đài tế trong tay, y tấm tắc khen: "Đẹp lắm, Nguyên Dương nhất định sẽ thích."

Sinh thần Nguyên Dương là chuyện vui, Thẩm Huyền Quân dẹp phiền não sang một bên, để hắn nắm bàn tay mình ủ ấm.

Bỗng y có một ý nghĩ, lém lỉnh: "Nếu như có thể nhìn thấy ngôi nhà nhỏ ở rừng lê thì tốt quá."

Miệng thì nói 'nếu như' trong bụng y đã thầm tính toán phải nằng nặc đòi hắn làm cho y một cái. Thẩm Huyền Quân nghiêng đầu, hôn lên trán y: " Được, làm cả vườn Ý Ánh của chúng ta."

****

Nguyên Dương thấy không thoải mái, lén nhìn y không ít lần. Mắt thâm quầng hai má lại sưng tấy lên, nhiều ý nghĩ dấy lên trong lòng nó, là cãi nhau bị phụ hoàng phạt? Hay kẻ nào ganh ghét ghen tuông gây chuyện, các phi tần trong hoàng cung này ai dám làm vậy?

Phụ thân có giải thích, nó vẫn nghi ngờ người không muốn nó buồn nên mới nói thế, hôm nay là sinh thần của nó, người không muốn nó không vui mới cam chịu như thế!

Đội ngũ làm lễ dài dằng dặc kéo nhau đi trên đường, tiếng chuông bạc leng keng vang khắp ngõ ngách. Bách tính biết đây là đội ngũ từ hoàng cung bước ra, tuy ăn mặc giản dị song lại có khí thế kinh người. Kể từ bốn năm trước, ngày nay hàng năm trong cung lại có đại lễ, con đường từ Thiên Môn dẫn đến đền đài Bạch Thần có người phong tỏa, binh lính canh giữ nghiêm ngặt.

Hôm nay là ngày sinh thần của thái tử, có rất nhiều phúc lợi được ban thưởng.

Rất nhiều người muốn xem bái lễ, đợi từ rất sớm, cứ ở hai bên đường kính cẩn nhìn theo. Không ai quấy nhiễu thiên thời, đồng loạt quỳ mọp bên đường, vừa lo vừa sợ.

Phương Dao chủ trì buổi lễ, nhân gian điều biết tuy hắn là tướng quân, chức vị không phải cao trên vạn người, thua một người. Nhưng là tâm phúc của Hoàng Thượng, việc quan trọng đều do hắn làm. Nhiều năm qua hắn vẫn một mình, không có hồng nhan bên cạnh. Lại có nhiều người lớn tuổi bảo, năm xưa hắn từng thành thân, một lúc rước hai vị quận chúa về phủ. Hạnh phúc chưa bao lâu, quận chúa Nhan Kiều bạo bệnh qua đời, vài năm sau quận chúa Huyền Vân cũng không khỏe, muốn về bộ lạc an nghỉ, hắn thành toàn, đến nay không cưới thêm ai.

Lúc này, hắn cưỡi ngựa làm thủ lĩnh đội ngũ cúng bái, theo sau có rất nhiều người cưỡi ngựa hộ tống các xe đồ lễ. Trong xe ngựa toàn tế phẩm thượng hạng, riêng cỗ xe cuối Thẩm Huyền Quân ở bên trong màn hé cửa ra nhìn, biển người vây kín dọa người hai bên đường làm y thấy khó thở. Y hạ màn tránh bị người khác nhìn thấy mình, nói với hắn: "Có cần làm lớn thế không, sinh thần mà như lễ tế trời vậy."

Nguyên Dương bị mấy lời này làm tỉnh lại, ôm cánh tay y.

"Đông quá, vốn là muốn cả nhà chúng ta ra ngoài dạo một lát thôi." Tuy nói vua là thiên tử, song y thấy người phàm tự đem mình thờ cúng, sẽ tổn thọ. Nguyên Dương không phải vua một nước, lại còn quá nhỏ, không nhận nổi lễ này đâu. May là đây chỉ là lễ trong hành cung ra, nếu xuất phát từ kinh thành, y không dám tưởng tượng sẽ náo động đến mức nào.

Tưởng Hoàng để Thẩm Huyền Quân xem mình là cái đệm dựa vào, tay nhẹ nhàng xoa bụng chưa có dấu hiệu gì của y, lảng sang việc khác: "Ca ca muốn ăn gì?"

Thẩm Huyền Quân ngửi thấy mùi thơm ở bên đường, lại vén màn chỉ vào một tửu lâu, vui vẻ nói: "Ở đó đi."

Thị vệ giúp họ dẹp đường chuẩn bị chỗ ngồi thoáng mát, không ai quấy rầy, đồ ăn bày lên cẩn thận mười phần, đảm bảo không có bất thường.

Thẩm Huyền Quân nghĩ sáng nay không có khẩu vị, muốn ăn qua loa thôi. Nhưng khi ngửi thấy mùi gà nướng trong vại sành, bụng y kêu cồn cào, nhân lúc hắn đi qua ba con phố mua bánh hạt dẻ, y gọi nửa con to ụ lén lút ăn.

Nguyên Dương nhìn đồ ăn phụ thân gắp vào bát mình thành một núi to, cúi đầu ngoan ngoãn ăn, nếu người không muốn nói, nó không cứng đầu hỏi xoáy khiến người đau lòng.

Phương Dao không ngăn được y, chỉ đành nhắc nhở: "Hoàng thượng trước khi đi có mượn bếp nấu súp cho người, phải ăn đấy."

Thẩm Huyền Quân bày ra vẻ mặt trẻ ngoan bận cắn cánh gà, gật gật. Gà nướng vại này cực thơm, mùi vị quen thuộc, giống như y đã từng ăn rất nhiều lần, nửa con ăn không thấy đủ. Y nhìn đồ ăn trên bàn hối tiếc nghịch đũa…

Phương Dao nhíu mày có chút bất lực: "Gọi thêm nửa con đi."