Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 4 - Chương 27: Thái Tử Viêm U (1)




Trong điện thần nhang đèn đã được thắp, trong ngoài quét tước, lau dọn cẩn thận, vẩy nước hoa thơm nhưng không tục khí. Mỗi năm, hoàng thượng đến không ít lần, người canh miếu thờ thấy hắn từ xa đã nhanh chân bảo người lau dọn lui ra, để lại một mình hắn lẳng lặng ký gửi niềm nhớ thương.

Tưởng Hoàng ôn tĩnh quỳ giữa điện, trên vai đè nặng một cỗ tức khí nặng nề, uy nghiêm. Hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt tượng thần ẩn sau làn khói, vẫn là dáng vẻ đó muôn đời khoan ái từ bi. Đã bao lần Tưởng Hoàng ngẩn ngơ, nhiều năm trước, dưới ánh hoàng hôn, y quay lưng về phía chân trời mỉm cười với hắn. Kí ức sâu xa cùng năm tháng tươi ngọt mọng nước ngày xưa trở về, hắn nếm được mùi vị mãn nguyện, không muốn buông tay.

Hắn hít sâu nhìn ánh sáng kéo dài trong điện, bức tượng hờ hững nhìn lại hắn, bốn bề vắng lặng lạnh lẽo.

Ràng buộc người mình yêu ở cạnh là đúng hay sai? Tình cảm ấm lạnh nhiều năm trở thành xiềng xích, hắn là đang bù đắp hay không chịu buông tha cho y? Trong ngực có kinh lôi xuyên thẳng tim, không ngừng phủ nhận sai trái, thanh minh cho những việc mình làm.

Đến tận ngày hôm nay hắn vẫn chọn cách lừa dối, biết tận thâm tâm y căm hận, nhìn thấy mình là buồn nôn. Người từng dương quang như mặt trời, nay khô gầy yếu ớt, không ít lần thấy y lén bi thống vì mình ngày càng yếu nhược, vô dụng. Hắn lại như âm hồn bất tan, điên cuồng cắn xé, rút hết sức lực, sự sống của y. Từng ngày hạnh phúc nhỏ nhoi đều là trộm được, sống phập phồng lo sợ, không thời khắc nào an tâm chợp mắt.

Đây là cái giá hắn phải trả…

Động tác của Tưởng Hoàng trì hoãn chẳng khác nào một cái cây khô mục giữa trời đông, cố gắng hít thở. Đúng lúc này, ngoài cửa điện có tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, hắn nghe thấy âm thanh quét dọn lá khô bên ngoài, sắc mặt dần thu lại thương tâm.

Lúc Tưởng Hoàng mang những chiếc bánh thơm phức trở về, Thẩm Huyền Quân đã ăn no căng bụng, đang ngồi trong Tĩnh Nhật quán cạnh thau băng lạnh ăn trái cây. Giữa trưa nắng gắt, ánh mặt trời chiếu trên nền gạch sáng lóa mắt, trong dịch quán Thẩm Huyền Quân chọn căn phòng gần hồ có guồng quay nước, mở cửa sổ đón chút gió mát. Thấy Nguyên Dương ở trên giường ngủ không ngon, thỉnh thoảng trở người lau mồ hôi đẫm trán, y hơi lo lắng sai người lấy thêm băng làm mát phòng.

Cửa ngoài đóng kín, mành trúc đã bỏ xuống hết, rất nhiều chong chóng để cạnh thau băng gió lùa từng trận nóng lạnh. Có người quạt mát liên tục, người Thẩm Huyền Quân vẫn bết mồ hôi, quần áo mỏng dính sát da thịt, hơi nóng bao lấy người sắp đem y hấp chín. Đã rời hoàng thành đến nơi mát mẻ, trời hanh khô chẳng chiều lòng người chút nào. Y thở dài, xua tay bảo Tiểu Tây đi về phòng nghỉ.

Mành trúc bị người ta đột ngột kéo lên Thẩm Huyền Quân hơi chột dạ, không biết giấu băng bào vào đâu, đành giả vờ như không có gì, nhanh tay múc cho hắn một thìa dưa mật ướp lạnh: "Ngoài trời nóng lắm đệ ăn chút băng bào cho mát, ta chuẩn bị cho đệ đó."

Tưởng Hoàng thấy bát băng bào trên tay y to cỡ ba người ăn, tỏa hơi lạnh mát rượi, bất đắc dĩ cười. Ăn miếng dưa mật y đút, dưa vào miệng ngọt thanh, giải nhiệt rất tốt: "Ca ca ăn ít thôi, dùng đồ lạnh nhiều không tốt."

Thẩm Huyền Quân bị phát hiện, than thở: "Trời nóng quá, ở hành cung tuy mát mẻ đôi chút. Nhưng đến giữa trưa cả đại sảnh còn không dám ra, trốn trong tẩm cung đóng cửa kín mít. Hôm nay là sinh thần Nguyên Dương, không chơi được gì cả."

"Ca ca ăn xong đi ngủ một lát, đợi qua giờ ngọ cả nhà chúng ta lên thuyền chơi." Thuyền neo bên hồ hơi nước mát rượi, bóng cây xum xuê. Hắn biết trong người y không thoải mái, lúc nóng lúc lạnh, đi đi lại lại rất khó khăn mới đến dịch quán nghỉ ngơi tạm trước: "Tối nay đốt pháo hoa trên sông, ca ca sẽ thích."

Hắn nhét bánh vào tay Thẩm Huyền Quân, ý bảo không được tham đổ lạnh, bỏ bữa.

Thẩm Huyền Quân ngậm thìa, lén lút nhìn hắn: "Đợi qua giờ ngọ còn lâu lắm, hay đệ cho ta ăn thêm một bát nữa đi."

"Không được."

Thẩm Huyền Quân liếc xéo hắn, Tưởng Hoàng cười dịu dàng nhẹ nhàng cầm lấy tay của y, hôn lên: "Bát này nhiều lắm rồi ca ca không được tham ăn đâu. Hay là buổi chiều ăn thêm chè hạt sen cho mát."

Thẩm Huyền Quân đẩy đẩy hắn, coi như đã thỏa thuận xong, ngoan ngoãn cúi đầu ăn, thỉnh thoảng lại đút hắn.

Trong lúc y lơ đãng đặt bát xuống bàn, hắn nghiêng đầu ngậm môi mềm, ánh mắt say đắm rơi trên mặt y. Hắn hôn đến Thẩm Huyền Quân thở gấp, hơi giãy giụa, vai áo hơi lộ xuống. Môi hắn trượt xuống bả vai trắng nõn như tuyết, y vội vã chụp đầu hắn: "Không thấy con đang nằm trên giường sao?"

Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười, kề sát má nói: "Đã ngủ rồi có sao đâu?"

Tưởng Hoàng chỉ muốn hôn thôi, sức khỏe của y không tốt, hắn luôn kiêng kị không làm loạn. Thẩm Huyền Quân lườm hắn, cả hai cùng nằm xuống, hơi người làm không khí nóng hơn song y vẫn thích nằm dựa ngực hắn, mệt mỏi đường xa kéo y vào giấc ngủ.

***

Vốn có thể quạt cho ngủ thẳng đến chiều, nhưng chưa qua bao lâu Tưởng Hoàng đã ngồi dậy sai người thay băng mới. Hắn còn có việc phải làm, chuyện của Uyển Nghi chưa giải quyết cặn kẽ.

Hắn vừa ra khỏi phòng Thẩm Huyền Quân tỉnh dậy, nhìn quanh quẩn trong phòng không thấy ai. Y mệt mỏi hé cửa sổ nhìn sắc trời, tiêu cự có chút mơ hồ. Dưới lầu thưa người, không ai có kiên nhẫn đội nắng đi lại vào lúc này. Người trong dịch quán chỉ để lại một nửa phòng y gọi vào hầu hạ, nửa còn lại rút đi tránh làm ồn. Lúc y định thu lại tầm mắt đi rót nước uống, bỗng thấy có một bóng người thân quen lướt qua, ngẩng đầu nhìn y.

Tim Thẩm Huyền Quân đập mạnh, dáng vẻ đó cưc kỳ quen thuộc xâm nhập vào tâm trí, mang chút ngọt ngào xen lẫn đau đớn, càng đau lòng càng không thể quên. Người đó luôn đến trong giấc mơ, y không thấy rõ mặt vẫn vì hắn rơi lệ. Lòng Thẩm Huyền Quân rạo rực tình ý, có gì đó đê mê thúc giục, y bật dậy đi xuống lầu.

Mỗi bước chân đều thấy người bóng dáng đó thoắt ẩn thoắt hiện, khơi gợi bao nỗi rung động sâu thẳm. Khi y ra khỏi dịch quán, người kia đã biến mất không thấy đâu. Trong dịch quán dành cho quan lại tuần hành có hơn ba trăm người, Thẩm Huyền Quân gấp gáp, thành khẩn gọi người tìm kiếm, nhớ lại ánh nhìn hàm xúc ban nãy, người tê dại.

Người đó là ai, tại sao y vĩnh viễn không tưởng tượng ra được dung mạo ấy?

Thẩm Huyền Quân chán nản nhìn bốn phía, mồ hôi chảy ròng ròng, sức lực của y cũng theo đó chảy ra, mệt nhọc thở phì phò. Không có chỗ dựa y quay cuồng bước đi loạn xạ, trời đất đảo lộn trong đáy mắt, y gấp đến độ nhảy dựng lục tung dịch quán tìm người.

Người trong dịch quán chỉ vừa lơ là một chút, bị Thẩm Huyền Quân thần trí không ổn định nhào tới hỏi lung tung, họ sợ đến tay chân bủn rủn, luôn miệng bảo: "Công tử về phòng nghỉ ngơi, thuộc hạ sẽ tìm người đó cho người."

Thẩm Huyền Quân không an tâm, cổ họng phát ra âm thanh cực nhỏ, ngốc nghếch níu tay áo người trong dịch quán: "Phải tìm được người cho ta."

Tiếng vâng dạ ồ ạt vang lên, họ còn đang cực lo sợ, nếu hoàng thượng thấy công tử nắm tay họ không buông, họ còn để công tử chạy lung tung giữa trời nắng gắt đến mặt mày đỏ bừng, đầu óc choáng váng, bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém.

Thẩm Huyền Quân cúi đầu rên rỉ để người khác đưa về phòng, lòng ngực y nóng bừng liên tục quay đầu ngóng nhìn. Y ở trong phòng chờ đợi, thời gian kéo dài vô tận cô tịch đến mức chẳng nghe thấy âm thanh gì, vĩnh viễn không thoát khỏi thế gian lặng thinh, cô độc.

Y không chịu nổi nữa lần mò bức tường đá mà đi, từng bước nặng nề. Lửa nóng trong người dần đông thành băng tuyết, lén lút tìm kiếm một hồi, tầm nhìn đổi khác. Vừa bước chân ra khỏi cũng viện, đáng lẽ vẫn còn ở trong dịch quán rộng lớn nhiều phòng ốc, chớp mắt đã đến một nơi xa lạ…

Thẩm Huyền Quân vừa đi vừa thấp thỏm, cứ như có ai đó đang nhìn chỉ trỏ không ngừng, ánh nhìn kỳ thị, xa lánh. Y lang thang đến bến sông, cỏ lau lưa thưa trong gió, hoa hạnh nở đầy trời, ráng hồng chiếu trên mặt y.

Người Thẩm Huyền Quân đầy mồ hôi, bỗng bị gió sông thổi ớn lạnh, mệt mỏi thở hổn hển. Xa xa truyền đến tiếng bàn tán, hai chữ 'Bạch Thần' lọt vào tai y.

Thẩm Huyền Quân mờ mịt nhìn về phía tiếng nói, giọng điệu người đó kể lể nhàm chán: "Ngày xưa y thành danh rồi tuyệt tích trong một đêm, ta nghe nói y phò tá hoàng thượng tiền triều. Giờ triều đại thay đổi, vị ở ngôi cao đó đâu phải họ Tần? Còn có người hỏi y đang ở nơi nào sao, ai cần đến y nữa chứ? Biết đâu đã trốn ở nơi nào đó rồi."

Thẩm Huyền Quân nghe rõ những lời gièm pha đó, vẫn không giận. Từng người thi nhau nói, âm thanh nhao nhao như ve sầu mùa hè. Y định quay lưng đi, thình lình nghe một giọng nói bình thản chen vào: "Nhà Tần sụp đổ không phải do thiên tai mà là nhân hoạ, Bạch Thần không phải mang trong người dòng máu nhơ nhuốc, là ma quỷ hiện hình đó sao? Ta nghe nói sư phụ đã tráo y với chủ nhân Viêm U thật sự, khi xưa độ hóa trên biển, phải dựa vào người khác khai quang mới thành thần được. Làm trái ý trời, phải chịu trừng phạt mà thôi."

Y đứng sững lại, như bị sét đánh chết trân tại chỗ, tận sâu trong tâm can rất muốn thét lên không phải. Song đôi mắt y đỏ ngầu lên oán hận như lũ thác bị ngăn bởi đê điều, không ngừng vỗ ầm ầm. Bóng đao ánh kiếm thi nhau nổ sáng choang, đất trời rung chuyển.

Thẩm Huyền Quân thấy hoa mắt, dần dà chỉ thấy những mảng quá khứ mờ đục. Y thấy chính mình ở trên tế đàn, tứ chi chảy máu, huyết sắc trôi theo rãnh hòa cùng sông nguồn, vô số tiếng lầm bầm cầu nguyện. Trái ngược với vạn người huyên náo, y không hề vùng vẫy, song đôi mắt mở to kinh hoàng nhìn lên trời, là trách móc, là không cam tâm, hay chẳng còn quyến luyến gì?

Máu nhuộm khắp nơi, linh lực của y cũng theo đó ồ ạt chui ra khỏi cơ thể, khi bị rút sống gân thần tiên trong người. Tay chân y đều không đau, chỉ có nơi ngực nhói lên như trái tim bị móc ra, y suy kiệt tinh thần, chán ghét nhân thế biết bao. Sinh mệnh của y dần tản đi, trôi vào hư vô, trong giây khắc tuyệt vọng loáng thoáng nghe có người căm hơn kêu lên: "Quả nhiên, quả nhiên là dòng máu tạp chất, không phải gân thần tiên."

Thẩm Huyền Quân không tin trăn trối nhìn trời, chẳng còn chút sức lực nào vẫy vùng. Linh lực trong không khí tán đi nhanh chóng, hòa cùng cây cỏ, bỗng chốc cây cối xung quanh mục nát héo khô, mùi máu tanh hòa cùng quỷ khí mục nát khiến người ta buồn nôn.

"Gớm chết đi được, động vào người y rồi có khi nào ta cũng biến thành quỷ hay không?"

Có một khoảng lặng im lìm khiến người ta ngạt thở, rất nhanh vạn người nháo lên như ong vỡ tổ, rũ bỏ xiêm y dính máu. Lau vệt dơ bẩn dính trên người, gào rú oán trách, sỉ vả bằng nhiều lời lẽ thô tục.



Thẩm Huyền Quân giật tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm cuộn người dựa một chiếc chân đèn lớn ngủ. Hóa ra vừa rồi là nằm mơ, bị con Yêu Nong đáng hận kia quấy nhiễu, y vuốt ngực an ủi chính mình bình tâm.

Trăng non đang lên, điện thờ càng tăng lên mấy phần tĩnh mịch, uy nghiêm. Đèn trong điện đều là Bạch Ngọc, khói hương tĩnh khí, minh triệt thanh tẩy. Y ngờ nghệch nhìn lên tượng thần khổng lồ, xa lạ, nụ cười kia lại gây ấn tượng sâu nặng. Người y khẽ run, đây là mình sao? Tỉnh lại ở đây quá quái dị rồi, y cắn răng cả người đổ mồ hôi lạnh giàn giụa.

Thẩm Huyền Quân rất muốn bỏ chạy, nhưng chân đã cứng đờ, y nhìn chằm chằm pho tượng được đẽo gọt tinh tế, tỉ mỉ kia. Từng vết tạc lên pho tượng này, hệt như chuyển lên người y, lốc từng mảng da thịt đau không kêu nổi thành tiếng. Lúc ngôi vua còn của họ Tần, hoàng thượng đã dở tượng thở rồi, phủ đệ không còn, quyền hành bị tước bỏ, từ lâu y đã quên mình là ai…

Đèn đuốc trong điện đồng loạt tắt đi.

Thẩm Huyền Quân không chịu nổi ôm bụng đang đau quặn lên, đột nhiên có người đỡ lấy y. Thẩm Huyền Quân vội giãy ra, lạnh lùng quát: "Tránh ra."

Y cuốn quýt chạy thật xa, áp sát người vào chân tường mượn lực chống đỡ từng trận bủn rủn dưới gan bàn chân truyền lên.

Nhưng người đến mang theo một bầy đom đóm tỏa sáng, bước chân nhẹ như giẫm trên hư không bước đến bên cạnh y. Viền mắt Thẩm Huyền Quân đỏ lên, ngập tràn phẫn uất.

Chỉ còn cách một sải tay người đó đứng lại, không nói một lời, hai người đứng đối diện nhau lại như cách thế, bất lực không chạm vào nhau.

Ngày còn trẻ tuổi quyền thế khuynh thành, cái gì cũng không sợ, nay tình cảm thuở xưa cứ như chập chùng trên dây. Cảm giác yên tâm tin tưởng ngày đó không còn, ở trong vòng tay người mình yêu vẫn thấy cô độc. Y không có danh phận, tiền tài, càng chẳng có nổi chút sức lực chống đỡ hiểm nguy, cứ cảm thấy khiêng cưỡng, sợ ngày nào đó Tưởng Hoàng nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường chán ghét!

Thẩm Huyền Quân biết mình đã thay đổi rồi, dần lãnh đạm xa cách với hắn. Tình ý của Tưởng Hoàng, y không thể nào đáp trả nguyên vẹn như ngày trước, đêm đêm mơ mộng xuân day dưa không dứt với người khác. Mỗi lần âu yếm đang vui vẻ bỗng như rơi xuống vực, nỗi sợ hãi vô hình bất ngờ ập đến, nhắc nhở y đang làm những việc dơ bẩn, hoang đường trong mộng. Tịch mịch lâu ngày, trở nên ham muốn ái tình vụng trộm.

"Vô Diện… ngươi là Vô Diện đúng không?" Cả Thẩm Huyền Quân cũng không biết mình sao lại đau lòng đến thế, lần trước gặp mặt y không giấu nổi niềm mong mỏi đợi chờ. Rất muốn ở bên hắn, đi theo hắn rong ruổi những nơi xa lạ chỉ có hai người. Nhưng rồi hắn quay đi, tan biến không chút lưu luyến, y như bị có băng tuyết dội xuống đầu không rõ tại sao, chẳng biết vì sao lại giận đến thế, lại tuyệt vọng đến thế…

Trong cơn đau quằn quại ấy, Thẩm Huyền Quân tự hỏi mình là ai, có Tưởng Hoàng bên cạnh, họ còn có với nhau một đứa con. Thề nguyền thuở ấy đã thành toàn, mãn nguyện khiến người người ghen tỵ đỏ mắt, y còn tham lam muốn gì nữa chứ? Y cứ sống một cách mơ hồ, lúc thì mải miết theo những cuộc vui bên cạnh Tưởng Hoàng, lúc thì thấy lòng lạnh giá cười chẳng nổi, co quắp trong ác mộng đọa đày.

Người kia vẫn cô đơn đứng đó, không đành lòng nhìn y, giọng nói của hắn xuyên qua tầng tầng gió cuốn, mơ hồ truyền đến: "Có phải gần đây lại ngủ không ngon không? Mấy nay thời tiết oi bức hắn có cho người mang băng đến đầy đủ cho ngươi không?"

Đất trời đã ngủ yên, chỉ còn hai người đứng lặng trong bóng tối, ánh sáng đom đóm lập lòe. Cổ họng Thẩm Huyền Quân nóng lên, âm thanh trong cổ họng nức nở theo gió.