Khởi Nguyên Vô Tận

Chương 16: Cuối cùng cũng được về nhà rồi!




Trời tờ mờ sáng, hạ du con sông đầy hoa thơm cỏ lạ, hương thơm bay phấp phới, cây cối xanh tươi, cành lá um tùm, mọc dày đặc trên các cành cây, mọi thứ tỏa ra sinh cơ bừng bừng. Nhưng cảnh đẹp này không kéo dài, hạ du con sông là ranh giới cuối cùng của vùng đất này, sau nó là một vùng bán sa mạc - nơi được quân đội đánh dấu chấm hỏi. Vùng này thường xuyên có gió lốc, bão cát, bão đá, ban ngày nhiệt độ nóng bức như núi lửa, đêm tới nhiệt độ hạ xuống tới mức đôi khi có một vài vùng xuất hiện bão tuyết. Bên cạnh đó còn tồn tại những sinh vật cực kỳ nguy hiểm không biết trước đang sống ở đây, nơi này vẫn chưa được liên bang khai thông hết, có gì trong dải đất này thì còn là một ẩn số chờ con người tới khám phá.

"Vù, vù, vù..." Không khí trong sa mạc bao giờ cũng làm người ta cảm thấy chán ghét và bực bội. Trong không khí xen lẫn hạt cát bị gió thổi bay vào mắt, mũi, miệng, tư vị phải nói là khó có thể tả thành lời.

Trời nóng oi bức, chói chang treo trên đỉnh đầu, ai cũng bị hun chín đỏ mặt, nước đã không biết uống hết từ bao giờ. Bọn họ đã bị lạc trong sa mạc cằn cỗi này, la bàn liên tục xoay mòng mòng trên mặt đồng hồ, không thể nào xác định được phương hướng.

"Tiểu Lãnh, em tìm con đường ra khỏi nơi này nhanh nhất có thể đi." Ý thức Thiên Y xuất hiện bên trong không gian của tiểu Lãnh, vẻ mặt mệt mỏi nói, liếc mắt lên nhìn xung quanh, nhưng...

Thiên Y nhìn phòng khách trống rỗng, cô gọi thêm vài tiếng, không có tiếng đáp lại, nhíu mày nhìn khoảng không, lầm bầm nói: "Hừm, tiểu Lãnh đâu mất rồi?"

Cô thử nhắm mắt lại cảm nhận khí tức của tiểu Lãnh một lần nữa nhưng toàn bộ không gian này ngoại trừ cô ra thì không còn gì khác, có một số chỗ không thể nào dùng ý niệm truyền tới, chỉ có riêng thần thức mình đi cảm nhận, nhưng giờ không phải là lúc làm việc này, để lại một lời nhắn trên mặt bàn, sau đó nhờ hệ thống hòm thư lưu trữ lại rồi rời đi.

Quay lại hiện thực bên ngoài, trạng thái của mọi người đã bết bát đến cực điểm, người ai cũng nhớp nháp mồ hôi, cát bụi hầu như bao phủ hết cả người, nhiệt độ ngày càng tăng cao, nóng như đổ lửa xuống người, xung quanh là biển cát và đá, việc tìm một ốc đảo nhỏ nhoi giữa sa mạc cằn cỗi này là không thể nào, chỉ mong tìm được một hang động thôi.

"Rừm... Rừm..." Một tiếng động lạ đặc biệt truyền vào tai mọi người, tiếng ồn càng lúc càng lớn, đang từ xa tiến gần về phía bọn họ, như đã luyện tập từ rất nhiều lần, tiểu đội rất quy tắc tự gom lại với nhau thành vòng tròn, người yếu sẽ được ưu tiên bảo vệ ở bên trong vòng tròn, trên mặt ai nấy cũng đề cao cảnh giác nhìn xung quanh.

"Ôi chúa ơi, đó... đó là cái quái gì thế?" Một người đột nhiên la lên, tay chỉ về một phương hướng, hai mắt trợn to lên như không thể tin vào mắt mình. Mọi người theo hướng tay chỉ nhìn lại cũng phải giật mình thon thót, nhìn từ xa như thấy một làn sóng cát bụi đang phun trào tiến nhanh về phía này.

Sắc mặt mọi người trở nên nghiêm trọng, Hanna ra lệnh mọi người kéo nhau chạy đi: "Nhanh, ban đầu chúng ta có đi ngang qua một khu vực có chứa nhiều đá, hãy tiến nhanh về phía đó." Dưới sự chỉ huy của Hanna, ai cũng dùng hết sức lực của mình bỏ ra mà chạy nhanh về phía trước, nguy cơ sinh tử đang ở rất gần, một người không nhịn được quay đầu lại nhìn, không nhìn thì thôi, một khi nhìn thì còn hoảng sợ hơn, bụi cát đó đã tiến gần hơn so với ban đầu, nếu nhìn kĩ sẽ thấy trong dải bụi cát đó có chi chít hàng nghìn con vật nhìn giống như con sâu, hơn cả ngàn con làm cho da đầu người ta phải tê dại, tay chân bủn rủn.



"Đây... đây là sâu hả?" Anh ta hoảng sợ không kiềm được phát ra tiếng nói.

"Ai mà biết đó là con gì, chạy nhanh nữa lên, chúng ta gần vào khu vực đá sa mạc rồi, chỉ cần tìm được hang động hay hầm trú ẩn là qua được kiếp nạn này." Người chạy bên cạnh không nhịn được quay sang gõ vào đầu tên kia một cái, hối húc bạn mình chạy nhanh hơn.

Chạy vào được khoảng một cây số, tốc độ của những con sâu này dường như bị cản trở, không còn chạy nhanh vù vù như ngoài kia, mọi người thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian đó tìm kiếm nơi ẩn núp. Dường như may mắn không mỉm cười ngày hôm nay, đã qua nửa tiếng mà vẫn chưa tìm được một nơi ẩn núp nào đủ an toàn cho cả tiểu đội, sâu trùng đã ngày càng tiến gần, lúc này Hanna là chỉ huy ánh mắt đầy kiên định, nói với mọi người: "Chia ra đi, tìm một nơi chứa được tất cả mọi người thì khó, chia ra tốp ba người và tốp hai người, dựa theo số thứ tự lúc tập trận mà đánh số, còn Thiên Y đi với chị."

Hanna phân công việc xong kéo tay Thiên Y và phó lính hậu cần chạy về một phiến đá đủ để che cho ba người ở bên trái. Dưới phiến đá có một hốc nhỏ, không gian hơi chật chội, đường vào chỉ lọt một người, ưu tiên cho Thiên Y xuống trước rồi tới phó lính, Hanna núp ngay cửa đá quan sát tình hình bên ngoài, kịp thời ra lệnh cho các nhóm khác.

Sóng côn trùng đã đi ngang qua chỗ bọn họ đứng ban nãy, ai cũng phải hít vào một hơi thật dài khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đất đá bị san bằng không còn một thứ gì, còn kinh khủng hơn cảnh tượng một vòi rồng oanh tạc.

"Có lẽ phải mất thời gian rất lâu đợt sâu này mới kết thúc, chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức." Phó lính với ánh mắt quan sát tinh tế và có trực giác nhạy bén với con số đưa ra phán đoán về thời gian.

Hanna cũng đồng tình với lời nói của cậu ấy, phóng mắt nhìn ra xa, một con kên kên chưa kịp cất cánh trốn đi đã bị con sâu vươn người đột ngột phóng to ra ngậm lấy, qua quan sát, đàn sâu này dường như không có mắt, chúng cảm nhận thế giới bên ngoài qua tiếng động. Chỉ cần mọi người giữ im lặng, không gây tiếng động quá lớn thì có thể qua được kiếp nạn này.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mặt trời đỏ rực như lửa cuối cùng cũng buông rèm lặn xuống phía xa chân trời, nhường chỗ cho ban đêm đen lui tới. Mọi người lục tục bò ra khỏi vị trí ban đầu, ai nấy cũng cố gắng duỗi ngưỡi, nhiều tiếng rắc rắc vang lên, trong đêm đen nghe tới đặc biệt rợn người.

"Ôi, phải khom người nằm sấp trong hang đá đó lưng tôi sắp trẹo mất rồi, ui, đau."

"Tôi có khác cậu chắc, tôi cảm giác tay chân không còn là của mình nữa này."

Hannah nhìn mọi người đã hoạt động giãn gân cốt xong liền bảo mọi người tập hợp lại: "Được rồi, chỉ cần kiên trì đi qua khu vực này là tới điểm tiếp tế rồi."

Ở một góc khuất trong bóng tối, Thiên Y bỗng nhíu mày, dường như cô cảm nhận được tiểu Lãnh đã trở về không gian, thử truyền vài ý niệm vào hệ thống Al nhưng không có ai đáp lại, làm cô rất lo lắng, muốn vào kiểm tra nhưng tình hình hiện tại không cho phép.

Phó tiểu đội hậu cần tên là Rein xem xét lại vấn đề lương thực cùng một số dụng cụ khác thì thở phào nhẹ nhõm, may mắn đủ để chống chọi 2 ngày. Dù cho nguy hiểm không biết trước được đang rình rập trong sa mạc, cuộc hành trình vẫn tiếp tục, trong đó không biết tiểu đổi đã phải trải qua bao nhiêu sự hung hiểm tới từ kẻ thù trong sa mạc, suýt chút nữa là mất đi đồng đội, khuôn mặt ai nấy giờ như phủ một tấm màng đen, trở nên không cảm xúc.

Có lẽ cảm động trước nghị lực phi thường mưu cầu sự sống của tiểu đội, thần Arthur - vị thần mang đến ánh sáng hy vọng của nhân loại - đã giúp tiểu đội về nhà trong an toàn suốt phần đường còn lại. Đúng vậy, vào buổi trưa nóng nực trên bãi cát sa mạc, Thiên Y dường như nghe được tiếng động cơ bay phía xa, cố nhíu mày đứng yên lắng nghe tiếng động phát ra từ hướng nào, Hannah và Rein, ngay cả Riddle - người có khả năng bơi lội tuyệt đỉnh - cũng nghe được, trong mắt bốn người có một ánh sáng nhanh chóng lướt qua. Nhìn vào mắt nhau, hiển nhiên là bọn họ không gặp phải ảo giác, mừng rỡ đi về hướng phát ra động cơ.

"Brừ..." Tiếng trực thăng ồn ào từ xa bay tới, muốn làm thủng màng tai của người khác, nhưng tiếng động đó lại làm cho tiểu đội mừng tới phát khóc, đặc biệt là anh trai da đen cao to, ôm đồng bạn vui vẻ khóc ròng.



Trực thăng đã bay tới phía trên bọn họ và đáp xuống, Hannah và Rein vội đứng chào tiêu chuẩn, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì ba bóng người lướt nhanh qua người bọn họ.

Hannah và Rein: "..."

Ừm, nhân vật chính của chúng ta đâu nhỉ? Thiên Y giờ phút này đang bận câu thông với tiểu Lãnh, lúc nghe được tiếng động cơ là lúc tiểu Lãnh truyền tin cho cô.

"Em đi đâu vậy, chị tìm em hoài không được, có biết chị lo lắng lắm không?" Thiên Y vừa gặp được tiểu Lãnh liền mở miệng mắng. Tiểu Lãnh đuối lý, biết lần này mình gây ra lỗi lầm nên đành im lặng chịu đựng bị la rầy, khi nghe câu cuối của tiểu thư thì càng hối hận cuối đầu xuống nhiều hơn.

Thiên Y: "..."

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của tiểu Lãnh cùng cái đầu sắp dán luôn vào ngực, câu nói đến miệng đành nuốt xuống, giơ tay xoa đầu tiểu Lãnh.

"Thôi nói chị nghe, đã xảy ra chuyện gì?"

"Cái này... lúc đó em nhận được thư thông báo khẩn cấp từ tổng bộ ở Cung Tịch Hà, mọi Al phải nhanh chóng đến đó gấp. Em đi gấp quá quên nói với chị, em xin lỗi, lần sau sẽ không có như vậy nữa đâu." Tiểu Lãnh khoa tay múa chân giải thích, cố gắng dùng từ ngữ dễ hiểu, ngắn gọn xúc tích, giảm nhẹ cảm giác áy náy tội lỗi của mình.

Nghe qua có vẻ không phải là chuyện gì nguy cấp, cô thật sợ chuyện ở khu rừng bị màn sương máu bao phủ tái diễn, lúc đó vì muốn sử dụng khả năng tiên đoán trước tương lai mà hệ thống Al của tiểu Lãnh rơi vào trạng thái chết máy lâm sàng, nếu là công nghệ Al cũ thì đã sớm trở thành một đống sắt vụn.

Thiên Y muốn nói thêm vài lời thì ngoài kia cô cảm nhận được có ba bóng người đang lao nhanh tới trước mặt mình, vội vàng biến mất trong không gian. Ngước mặt lên nhìn thì cô phải sửng sốt đến nỗi quên cả phản ứng, ba người đó là anh em sinh đôi Ryan và Aki, còn có cả ông nội nữa.

"Ôi trời ơi, cháu gái bảo bối của ông, cháu có bị thương ở đâu không, có đói, có khát, có cảm thấy chóng mặt hay bị gì không? Nếu biết trước có sự tình này xảy ra thì ông đã không cho cháu đi cái gì gọi là huấn luyện quân sự rồi, là ông sai, nào nào, lại đây cho ông xem một cái, xoay một vòng." Ông Thoman nói loắng thoắng một tràng dài, cùng lúc xoay Thiên Y đến long trời lở đất. Hai anh em sinh đôi bị vứt bỏ ở một bên khóe miệng trừu rút nhìn ông nội nhà mình, nếu bọn họ mà không làm gì đó thì có khả năng em gái của họ sẽ ngất xỉu ngay tại đương trường và phải nhanh chóng bay đi cấp cứu mất.

Nhận thức được em gái của mình không có vẻ gì là bệnh tật hay bị thương, chỉ là do thiếu chất nên gầy đi một chút mà thôi, Ryan và Aki liếc nhìn nhau, một tả hữu, một song hữu hộ pháp cho Thiên Y thoát khỏi bàn tay và lời nói âu yếm yêu thương của ông nội.

"Ông ơi, bình tĩnh, tiểu Y không bị làm sao cả, chỉ là hơi gầy một chút xíu mà thôi, ông không cần lo lắng." Aki kéo bàn tay của ông nội nhà mình lại, vội vàng nói. Ryan thì kéo Thiên Y về phía sau mình, đề phòng nhìn ông nội nhà mình đột nhiên nhiệt tình yêu thương quá độ mà phóng lên.

"Những người khác còn đang chờ đợi ông, ở đây để tiểu Y cho anh em tụi con lo là được rồi." Ryan cũng góp vào một câu để giúp ông nhà mình bình tĩnh hơn.



Ông Thoman nghe hai cháu trai nhà mình nói vậy, lại nhìn tổng thể cháu gái nhà mình, híp cặp mắt phượng nhìn kĩ, rõ ràng đã bị lời nói của Ryan làm cho bình tĩnh hơn. Điều đó càng làm ông hài lòng về đứa cháu trai lớn này của mình, bình tĩnh, ổn trọng, có thể sắp tới nên giao một vài việc quan trọng trong gia tộc cho tên này nắm giữ được rồi, lúc đó ông sẽ càng có nhiều thời gian để chăm sóc cho cháu gái của mình nhiều hơn.

Nếu như Thiên Y và Ryan nghe được tiếng lòng này của ông cụ Thoman thì chắc chắn hai người sẽ bất tỉnh ngay tại chỗ, một người vì ông mình không muốn quản việc nhà nữa mà giao thêm nhiều việc cho mình, còn một người vì tình yêu thương của trưởng bối vô bờ bến đến nỗi không có gì phanh gấp lại được làm cho hoảng sợ.

Cựu tướng quân Thoman của chúng ta cuối cùng cũng chú ý tới việc chính sự, quay đầu nhìn lại mười người của tiểu đội có thực lực yếu kém nhất bảng xếp hạng thực lực quân đội này. Thực ra trong quân đội ai nấy cũng đều biết tiểu đội có thực lực mạnh nhất không phải là tiểu đội được xếp hạng nhất trên bảng xếp hạng mà là tiểu đội của Hannah, so với các tiểu đội khác thì đội này có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn, kinh nghiệm sinh tồn cùng thực lực của các cá nhân như là Rein, Hannah, Riddle... có thành tích không kém. Chỉ có một số ít là không có thiên phú nổi trội, nhưng nghiễm nhiên qua các trận đấu huấn luyện quân sự sinh tồn nơi hoang dã, các thiên phú được cho là tầm thường này có lẽ một ngày nào đó tinh tế gặp chiến tranh, chúng sẽ phát huy sức mạnh vượt trên cả sự tưởng tượng của mọi người.

Nhưng vì sao tiểu đội Hannah lại luôn xếp chót bảng thì là vì thần xui xẻo đã nguyền rủa bọn họ nha, đáng lẽ là tiểu đội có thể về đích nhanh nhất nhưng không hiểu vì sao, lần nào tập luyện cũng y như rằng có muôn vàn sự xui xẻo ập đến. Vấn đề này cựu tướng quân cũng cực kỳ đau đầu, lệnh cho nhiều tổ đội trinh sát điều tra mà cũng không tìm ra được nguyên nhân, nếu như cứ tiếp tục thì có lẽ ông nên phân tán những người trong tiểu đội này sang các tiểu đội khác.

Phía xa hình như còn đang bàn luận sôi nổi gì đó, ông Thoman lại gần quan sát thì nghe được một việc.

"Ý, lần này mọi người không có thương tích gì quá lớn, ôi vị thần anh hùng Arthur của chúng ta ơi, sao các cậu có thể bình an, không bị thương nặng sau ngần ấy nguy hiểm vậy?" Một vị quân y trẻ tuổi có vẻ quen biết với người bệnh này bật thốt lên tiếng lòng của mình.

"Cái này á hả, có thể là do Thiên Y nha, cô ấy rất giỏi đó, thiên phú của cô ấy là hệ mộc biến dị, nhờ cô ấy cảm nhận được các tình huống của mẹ thiên nhiên mà tụi này có thể thoát chết trong gang tấc đấy." Người bạn của vị quân y đó hào hứng nói, còn không quên khoe khoang các chiến tích trước đây của tiểu đội của mình, người bạn ghé nhỏ vào tai vị quân y đó nói rằng: "Tụi này đang cố gắng thuyết phục cô ấy gia nhập...: Nhưng lời nói chỉ đi được một nữa thì bị ông Thoman quát đến nỗi làm cho hai người sững cả người.

"Không được, sao tôi có thể tiếp tục cho cháu gái bảo bối của tôi dính vào nguy hiểm nữa." Ông Thoman đi tới nghe được lời của anh ta, bực tức nói.

"Này vị quân y này nếu đã khám xong rồi thì mau đi xem những người khac đi, còn cậu, nhanh chóng từ bỏ suy nghĩa đó đi. Mọi người chuẩn bị nhanh lên, chúng ta về khu tập trung." Ông cụ Thoman quay đầu ra lệnh cho mọi người, đồng thời liếc ngang liếc dọc cả mười người, chỉ cần có một người có ý đồ gì với cháu gái nhà mình là ông sẽ hạ lệnh phán quyết ngay tức khắc.

Thiên Y và anh em sinh đôi Ryan, Aki: "..." Thiên Y xấu hổ sờ mũi, ông nội thật là, nói những lời đó làm cô phải xấu hổ chết đi được, vội vàng nhắm mắt nhắm mũi đi theo sau lưng anh họ nhà mình lên trực thăng. Tiểu đội Hanna bị quát thì cũng biết điều ngậm miệng lại, dù sao ai cũng biết Thiên Y không thích hợp sinh tồn trong quân đội, sức khỏe của cô không đảm bảo cùng các kỹ năng chiến đấu khác đều không đạt chuẩn của quân đội, Thiên Y chỉ thích hợp làm các công việc ở hậu cần mà thôi.