Sau ba ngày nghỉ ngơi lấy lại sức từ việc huấn luyện quân sự, Thiên Y rất tự giác phát huy tinh thần hiếu học của mình, đề cao chí hướng tri thức là sức mạnh, buổi sáng sáu giờ cô đã tự động rời giường. Kiểm tra qua thời khóa biểu ngày hôm nay, cô có một khóa học lịch sử thực vật học, trưa đi khu nông trường thực nghiệm, chiều có tiết sinh hoạt đầu tuần thứ hai trong tháng, một ngày khá là bận rộn.
Dưới phòng ăn, mọi người đã thức dậy từ sớm, Thiên Y vậy mà lại là người tới cuối cùng nhưng cũng sẽ không có ai trách cô, ai biểu mọi người coi cô là hòn ngọc quý đem trên tay nâng niu mà chi, Thiên Y vào bàn ngồi, chào hỏi mọi người liền tập trung ăn uống.
"Em định đi học sớm như vậy? Mới về nhà em có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, phía trường học đã có anh lo rồi mà." Aki nhìn thấy balo được đặt ở trên sofa trong phòng khách, quay đầu thắc mắc hỏi.
"Nghỉ nhiều quá không tốt đâu anh ba, kiến thức sẽ thiếu hụt nhiều lắm." Cô lắc đầu cự tuyệt ý tốt của anh Aki. Sau đợt vừa rồi cô sâu sắc nhận ra việc sức khỏe của mình kém dường nào, vừa về nằm giường là hôm sau đã sốt cao, hại cô phải nằm mơ mấy cái ác mộng liền.
"Nhưng cháu đã thật sự khỏe hẳn chưa, hay là học nửa buổi rồi về đi." Ông Thoman nhìn trái nhìn phải, chỗ nào cũng thấy cháu gái nhà mình sức khỏe cực kỳ kém, vẫn còn lo lắng mà ra sức khuyên nhủ. Cháu của ông vốn không cần đi học làm gì, nhà đã giàu sẵn, lại có anh em bên nội nó làm ăn kinh doanh, mình thì làm trong quân đội, tiền có, địa vị cũng có, Thiên Y chỉ cần làm một tiểu thư đài các, hiểu biết lễ nghĩa đã đủ rồi, cần gì phải tự làm khó bản thân.
Thiên Y bất đắc dĩ nhìn ông nội và anh ba, nhìn sang anh hai thì thấy anh cũng nhìn mình như vậy, vội vội vàng vàng xách miếng sandwich còn phân nửa bỏ vào miệng, xách theo chai nước, chạy vội ra phòng khách xách ba lô mà chạy vọt ra cửa.
Cả nhà phải sửng sốt trước loạt hành động của cô, ông Thoman càng ngạc nhiên hơn khi lần đầu thấy cháu gái nhà mình hành xử lỗ mảng như vậy, lát sau mới chợt nhận ra, nói với theo: "Con bé này, muốn đi học thì đi, đâu ai cấm đâu mà chạy nhanh như vậy làm gì, nhớ kêu quản gia cho xe đưa cháu đi học, mới khỏe lại đừng có cậy mạnh."
Chỉ nghe từ xa vọng lại tiếng ậm ờ, kiểu này là đang cố gắng nuốt miếng bánh và vừa trả lời lại đây mà, mọi người, bao gồm cả người hầu phải phì cười trước sự đáng yêu của vị tiểu thư nhỏ.
Bảy giờ mười lăm phút sáng, tại cổng trường đại học Harmes, giờ còn khá là sớm, tám giờ mới bắt đầu tiết học đầu tiên, cô còn dư khá nhiều thời gian.
"Hừm, hay là đi đến ký túc xá trước nhỉ? Sẵn tiện quen bạn cùng phòng mới." Nghĩ rồi làm liền luôn là tác phong của cô, đôi chân chuyển hướng sang con đường dẫn tới ký túc xá phía sau trường học, phía trước con đường dẫn đến ký túc xá có một trạm xe bay lớn, vì thời gian chỉ còn bốn mươi lăm phút nên Thiên Y liền quẹt thẻ trả hai mươi đồng tiền liên bang để đi xe riêng đến thẳng cổng biệt thự.
Do sự khác biệt về cấp bậc đầu vào nên ký túc dành cho một trăm thứ hạng đầu được xây ở một vị trí địa lý rất là phong thủy, khu vực này nhìn thoáng mát hơn nhiều so với các khu vực ký túc xá khác nên nếu là đi xe công cộng đến khu ký túc xá của mình thì còn phải cuốc bộ cả đoạn đường dài để mà vào trong, thật là mất thời gian.
Xe chạy rất nhanh, do bay trên không mà, còn xe công cộng chỉ được chạy trên mặt đất vì phải ra vào các trạm khác nhau trong toàn bộ khuôn viên trường đại học, chỉ mất khoảng mười phút là tới nơi. Quẹt thẻ xác nhận danh tính bản thân, liếc mắt thấy trên thanh điện tử cạnh cửa hiện ra hai mã số ID khác nhau, cô liền tự hiểu là bạn cùng nhà mới đã tới nhận phòng.
Điều đầu tiên sau khi bước chân vào nhà là cảm giác không gian trong ngôi nhà đầy đủ hơn trước, không còn lộ vẻ khá là trống trải nữa. Cạnh kệ để giày còn tinh tế đặt một bình cây tằm xuân đang khoe sắc hồng, không những ở chỗ này mà những chỗ khác cũng có những bình cây khác nhau được đặt khá là tinh tế, nhìn qua tổng thể ngôi nhà như được tắm mình trong không khí của rừng xanh.
Bịch, bịch, bịch, có tiếng bước chân dồn dập từ trên lầu một vọng xuống, một người con gái mang khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, cùng làn da trắng như búng ra sữa vội vàng chạy nhanh xuống lao ra cửa, vô tình xẹt ngang qua người Thiên Y.
Thiên Y: "..." Nhìn người bạn mới này, cái nhìn ban đầu để lại một ấn tượng là cô bạn này đang rất vội vã, chắc là sắp trễ giờ học nên cô ấy đi hơi vội mà quên mang theo chìa khóa để mở cửa (chìa khóa ở cửa ký túc xá được tích hợp trong thẻ sinh viên, trên mặt thẻ có một mã số được mã hóa chính là chìa khóa). Nhìn cô ấy định chạy ngược về phòng tìm thẻ sinh viên để mở cửa thì Thiên Y đã kịp thời ngăn lại.
"Chào bạn, mình là bạn cùng phòng của cậu, có vẻ cậu quên thẻ sinh viên của mình rồi, bây giờ mà chạy lên phòng tìm có khi lại mất thời gian, giờ cũng sắp trễ giờ học rồi, bên ngoài vẫn còn xe đang đậu, nếu bạn thấy tiện thì tụi mình cùng đi." Cô bạn bị Thiên Y kéo lại ngơ ngác ngước đầu lên nhìn, miệng trả lời theo quán tính, may mà trường có các xe công nghệ tiên tiến, đủ cấp bậc, hai người chỉ cần hai mươi phút đã tới khu vực sảnh chính của các tòa nhà.
"Cảm ơn bạn nhiều nha, mình học ở khoa thiết kế thời trang, bạn học khoa nào vậy? À cứ gọi mình Nguyệt Ly, mình cũng là người phương Đông như bạn ấy, vui quá được ở chung với đồng hương." Mi mắt Thiên Y nhảy một cái, không ngờ cô bạn cùng phòng mình lại có gốc gác là người phương Đông.
"Mình bên khoa thực vật, lát trưa tụi mình hẹn nhau ở căn tin trường ăn trưa đi, tụi mình thêm số liên lạc của nhau đi."
Ting, ting...
[Đã kết bạn thành công với "Tôi là nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất mọi thời đại".]
[Đã kết bạn thành công với Tiểu Y.]
Thiên Y và Nguyện Ly hai mắt nhìn nhau, như đã hẹn trước, hai người cảm thấy hơi xấu hổ mà quay lưng đi.
"À, không ngờ cô lại đặt tên gợi nhớ của mình là Tiểu Y ấy, tiểu Y Y..." Giọng nói của tiểu Lãnh bất ngờ vang lên, cố ý kéo dài hơi tên của cô, mắt híp lại đầy thích thú. Riêng Thiên Y lại cảm thấy cuộc sống này không còn gì để luyến tiếc, ở nhà toàn bị gọi là tiểu Y nên theo thói quen, qua cuộc sống mới cô cũng tự đặt tên gợi nhớ là tiểu Y.
Còn Nguyệt Ly, cô nghĩ vậy là xong rồi, bạn mới sẽ nghĩ mình là một người thích khoác lác đi.
Thiên Y vào lớp sau khi tiếng chuông reo tới giờ vào học, trước cửa lớp học còn vô tình đụng phải lão sư đang lên lớp, bị ánh mắt của lão sư nhìn khắp người, cô biết mình đã vô tình lọt vào sự chú ý của thầy ấy.
"Em tên gì, khóa nào, đến trễ một phút hơn tôi." Lão sư Raymond (người bảo vệ luôn đưa ra những lời khuyên đúng đắn) như mọi ngày, thường thường đứng trước cửa lớp học năm phút canh chừng những bạn học viên đi trễ để đưa vào danh sách cần chú ý, vừa vặn đứng chưa đầy năm phút đã bắt được một con cá lọt lưới.
"Dạ em là Thiên Y, là tân sinh viên năm nay, thuộc hệ thực vật học, chuyên ngành thực vật địa cầu cổ, lão sư cho em xin lỗi, đây sẽ là lần cuối cùng, em còn lạ nước lạ cái với trường học nên không rành đường lắm." Thấy Thiên Y cực kì thành khẩn xin lỗi, tâm trạng bực bội của lão sư Raymond mới dịu đi một chút, lại học ngành hot của trường, chọn chuyên khoa khó nhất thì Raymond quyết định chỉ cảnh cáo nhẹ, dù sao ngành học này đã được toàn dân kính nể và tôn trọng những ai chịu khó theo học, chiến tranh nhiều thập kỉ dẫn đến nhiều thứ về hành tinh mẹ bị đứt quãng, những người như Thiên Y đáng được trường học chú trọng bồi dưỡng dù cho sau này có làm ra được thành tựu đáng kinh ngạc nào hay không.
"Thôi được rồi, em vào lớp đi, lần sau không có được tái phạm nữa." Raymond nói xong dẫn đầu vào lớp trước, Thiên Y nhanh chóng tìm chỗ ngồi, dãy ghế đầu đã bị chiếm dụng hết, chỉ còn bàn cuối lớp, cô thở dài ngao ngán, đành phải đi xuống đó dọn sách vở ra.
Mọi người trong lớp thấy hết náo nhiệt để xem, mọi ánh mắt tập trung vào bục giảng, chăm chú nghe lão sư nói.
"Chào các em tân sinh viên năm nay, tôi là lão sư Raymond, trường chúng ta sẽ không có lão sư chịu trách nhiệm cho một lớp học vì vậy việc giảng dạy về các quy tắc của trường sẽ do tôi đảm nhận vào buổi đầu dạy học này, các em truy cập vào trang web của khoa mình theo học, tìm kiếm "Cẩm nang cho tân sinh viên khóa xxx" để biết thêm thông tin, trên đó ghi rất rõ và chi tiết, nếu còn không hiểu thì các em có thể đến tòa nhà hội học sinh để giải đáp thắc mắc. Bây giờ, lấy sách vở ra học bài mới."
"Ồ." Từng tiếng than vãn vang lên khắp lớp học, ai nấy đều sửng sốt trước hành động và lời nói của lão sư. Có người còn không tin tưởng được, bình thường sau lễ khai giảng thì tiết đầu tiên lên lớp sẽ được các lão sư chỉ bảo một vài quy tắc ở trường học, nhưng rõ ràng đối với lão sư Raymond thì cảm thấy việc giảng giải quy tắc vào tiết dạy học của mình thì đúng là lãng phí.
Không đợi các con nai vàng ngơ ngác kịp phản bác, lão sư Raymond đã bắt đầu nói về lý thuyết của lịch sử thực vật học đại cương, tay nhanh chóng ghi chép trên bảng, Raymond khác với các lão sư khác, ông thích viết bằng phấn lên bảng hơn là trình chiếu bảng điện tử, tốc độ tay của ông rất nhanh, mới mấy phút đã sắp viết đầy mặt bảng. Nhiều học viên ở dưới hoảng hốt trước những ký tự vừa mọc lên ở trên bảng, kịp hồi thần lại, luống cuống tay chân chuẩn bị đồ đạc ghi chép.
Hai tiếng trôi qua nhanh chóng, chuông báo hiệu giờ học của buổi sáng kết thúc, bàn tau đang viết hí hoáy trên bảng chợt dừng lại, miệng lão sư như chẹp chẹp vài tiếng, tiếc rẻ sao thời gian trôi qua quá nhanh.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi, tan học." Lão sư Raymond xoay người ra khỏi lớp trước sự chứng kiến của hàng trăm học viên, à không, phải gọi là hàng trăm con nai vàng ngơ ngác.
"Ơ, vậy là xong rồi hả, tôi còn chưa kịp ghi cái gì cả, tập tôi..." Một nam sinh A vì quá hụt hẫng mà lên tiếng.
"Tôi còn chưa kịp ghi những khái niệm đầu giờ học mà lão sư đã chuyển sang khái niệm khác rồi." Một nữ sinh B tiếc nuối nói và sau đó càng có nhiều tiếng than vãn vang lên, làm cho các học viên tan học ở các lớp khác đi ngang qua tưởng có chuyện gì cứ ngó vô nhìn.
"Ôi trời, lão sư của thời đại này thật là ngưu bức mà!" Tiểu Lãnh đột nhiên xuất hiện lơ lửng trước mặt Thiên Y cảm thán nhìn vào vở bài tập của cô.
"Nhưng cô còn ngưu bức hơn ông lão sư đó nhiều." Trên vở bài tập của Thiên Y đã tràn đầy chi chít chữ viết, nhiều màu sắc, nhiều mũi tên đánh dấu, nhìn sơ qua thì đủ biết người viết có tâm và sự lý giải thế nào về bài học.