Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính - Chương 36




Sau khi cơ thể mất đi ý thức, linh hồn của Lạc Viêm Chi cũng dần hoà vào người của Bạch Cẩm Thành. Cậu vừa mở mắt ra đã phát hiện bản thân đang đứng trong một căn nhà.

Căn nhà nhỏ bằng gỗ liêu xiêu, thế nhưng bên trong lại đầy đủ vật dụng cần thiết. Lạc Viêm Chi nhíu mày nhìn xung quanh, sau đó tò mò chạm vào chiếc bát gỗ điêu khắc cẩn thận trên bàn.

Xuyên qua.

Lạc Viêm Chi sửng sốt nhìn tay của mình, tiếp đó lại thử chạm vào một vật cạnh đó.

Vẫn xuyên qua.

Đây rốt cuộc là chỗ nào?

Lạc Viêm Chi đi ra bên ngoài, lần này cảnh sắc càng trở nên mờ ảo hơn, có thứ còn không thể hình dung rõ đó là cái gì. Cứ như giấc mơ vậy.

Giấc mơ! Đúng rồi, có khả năng cao là giấc mơ của Bạch Cẩm Thành. Thế nhưng Bạch Cẩm Thành đang ở đâu?

Bởi vì cảnh sắc quá mơ hồ, Lạc Viêm Chi không thể tiến xa hơn được nữa. Cậu chán nản ngồi thụp xuống, suy nghĩ thêm cách ra ngoài.

Cậu không cảm nhận được Thần Mị trên người mình, có lẽ khi vào đây đã không thể sử dụng được nó. Vậy bây giờ phải làm cách nào để có thể thoát ra cơ chứ, đúng là phiền não mà!

Đột nhiên trên tay Lạc Viêm Chi có một vật gì đó chọc vào liên tục, cậu nhíu mày ngẩng đầu.

Đầu tiên là một cặp mắt tròn xoe đang chăm chú nhìn Lạc Viêm Chi, tiếp đó là cả khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu. Một lớn một bé cứ thế nhìn nhau chằm chằm.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc, cuối cùng đứa bé mở lời trước, "Anh là ai?"

Đến cả giọng nói cũng rất đáng yêu. Có điều từ giọng nói tới bộ dáng đều là của Bạch Cẩm Thành mà. Cho dù hắn có hoá bé đi thì vẫn có thể nhìn ra, đứa bé đáng yêu này chính là Bạch Cẩm Thành!

Lạc Viêm Chi kinh ngạc nên chưa kịp đáp lại câu hỏi của hắn, thế nên hắn lại hỏi lại lần nữa. "Anh là ai?"

Bị nhìn như vậy cậu có hơi không biết phải trả lời như thế nào, nên lừa dối hay nên nói thật. Cuối cùng Lạc Viêm Chi vẫn ho nhẹ đáp lại, "Anh là anh trai của em."

Nhìn ra vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, Lạc Viêm Chi chỉ đành làm ngơ. Cậu nặn ra một nụ cười hiền lành nhất có thể, vươn tay ra muốn xoa đầu hắn.



Có điều Bạch Cẩm Thành trong mơ này không thân thiện như bên ngoài, mặt hắn nhăn lại lập tức né tránh móng vuốt của cậu.

"Sao tôi có thể tin được anh chứ?" Bạch Cẩm Thành nghiêm mặt, dáng vẻ như ông cụ non khiến Lạc Viêm Chi rất muốn cười.

Nam chính lúc này còn chưa bị bỏ rơi, vẫn đang mang dáng vẻ ngây thơ của một đứa nhóc. Chỉ tiếc là…

Lạc Viêm Chi thở dài, chỉ tiếc là cuộc đời không thể nào bằng phẳng yên ổn được.

"Cẩm Thành đâu rồi, lại đây!" Đột nhiên một giọng hét vang dội đập vào tai của Lạc Viêm Chi khiến cậu giật mình.

Vội vàng quay đầu lại nhìn âm thanh đấy, sau đó cậu mới kịp hốt hoảng. Thế này thì toi rồi, đột ngột ở trong vườn của người ta như vậy, có thể bị nghi ngờ là ăn trộm hay không?


Lạc Viêm Chi vội vàng muốn tìm nơi lẩn tránh, thế nhưng cái nơi oái oăm mờ ảo này quả thật khiến cho người khác không còn đường đi.

"Thực ra tôi…" Cậu đưa tay lên gượng cười giải thích.

"Nhanh lên!" Người kia cứ như không nhìn thấy cậu vậy, gương mặt đanh lên đáng sợ.

Bạch Cẩm Thành nhíu mày liếc cậu, sau đó liền chạy lại chỗ người đàn ông đang tức giận. Người đàn ông này tựa như là bố của hắn, một vài đường nét của cả hai khá tương đồng nhau.

Nhìn dáng vẻ chạy lại của hắn tựa như đã quen rồi, Lạc Viêm Chi cũng thử tiến gần. Cậu muốn xác nhận lại suy đoán trong lòng mình.

Bất chợt người đàn ông kia đưa tay tát mạnh vào má của Bạch Cẩm Thành, lực tát không hề nhẹ khiến hắn đứng không vững mà ngã ra sau. Gương mặt Bạch Cẩm Thành không biểu cảm cúi đầu một cách cam chịu.

"Con xin lỗi." Hắn nhỏ giọng.

Người đàn ông kia sau khi tát xong còn phủi tay cứ như chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu lắm. Biểu cảm ghét bỏ đều thu vào trong mắt của Lạc Viêm Chi.

Cậu vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Ngạc nhiên là bởi vì cái tình tiết này hoàn toàn khác với những gì tiểu thuyết đã viết. Trong tiểu thuyết, tuy là Bạch Cẩm Thành bị ghét bỏ vì cha mẹ đều thành Đoạ Phần, thế nhưng trước đó cha mẹ hắn vô cùng yêu thương hắn. Tác giả chưa hề viết rằng Bạch Cẩm Thành gặp phải cảnh bạo hành này.

Lạc Viêm Chi tức giận chắn trước mặt hắn, trừng mắt nhìn vào người đàn ông kia. Người nọ cúi đầu, giơ chân đạp cái nữa vào cơ thể của Bạch Cẩm Thành.


Hoàn toàn xuyên qua người cậu.

Bị dị tượng này làm cho kinh ngạc, bây giờ Lạc Viêm Chi mới hiểu ra. Hình như ở thế giới ký ức này, chỉ có Bạch Cẩm Thành mới nhìn thấy được cậu.

Cho nên cậu không cần phải sợ việc đột nhập trái phép, đồng thời cũng chẳng giúp gì được cho Bạch Cẩm Thành cả.

"Đi vào nấu ăn đi, mẹ của mày lại chạy đi đâu chơi rồi." Cha của Bạch Cẩm Thành hất cằm ra hiệu cho hắn, sau đó liền bỏ đi.

Chờ cho người đàn ông kia đi xa, Lạc Viêm Chi mới cẩn thận đỡ hắn đứng dậy. "Em có làm sao không?"

"Rốt cuộc anh là ai?" Sao Bạch Cẩm Thành lại không nhìn thấy dị biến kia chứ, thế nên gương mặt nhỏ nhắn lại càng thêm đề phòng.

Lạc Viêm Chi gãi má, thật sự không biết phải giải thích sao cho hắn hiểu. Cậu thở ra một hơi, cúi đầu.

"Anh đúng thật là anh của em, thế nhưng trong tương lai hai chúng ta mới gặp nhau. Anh không biết phải nói sao để em tin, nhưng quả thật sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau."

"Anh tên gì?" Bạch Cẩm Thành hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Lạc Viêm Chi." Cậu cười híp mắt.

Bạch Cẩm Thành lẩm bẩm trong miệng cái tên này, cho tới khi nó khắc sâu vào trong lòng.

Hắn vẫn còn bé, vậy nên không biết lý giải cảm xúc kỳ lạ này như thế nào. Hắn chỉ biết dù mới gặp người này chưa được bao lâu, thế nhưng phòng bị trong lòng đã dần dần đổ vỡ.


Thật sự thân thuộc tới mức khó tin.

"Tại sao anh lại tới đây?" Hắn nhìn thẳng vào mắt của cậu.

"Anh cũng muốn biết." Lạc Viêm Chi nhún vai mỉm cười.

Nụ cười này của cậu khiến hắn bất giác ngơ ngẩn, Bạch Cẩm Thành lắc đầu đẩy đi những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, như lẩn tránh mà đi vào bên trong.


Lạc Viêm Chi cứ như du hồn mà đi theo, nhìn hắn vụng về nấu ăn. Cậu cũng muốn giúp lắm, thế nhưng mà trình độ lại có hạn. Cái trình độ của cậu dù luyện đi luyện lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng bỏ vào miệng mà thôi.

Cậu chợt nhớ tới ba năm này, hình như ngày nào cũng là Bạch Cẩm Thành xuống bếp trổ tài nấu nướng. Cậu bị hắn chiều hư, khẩu vị cũng ngày càng tăng cao. Bây giờ chỉ có thể ăn đồ ăn hắn nấu mới có thể thoả mãn.

Nhưng mà đó là Bạch Cẩm Thành của tương lai, bây giờ lại chính là một bé con đúng nghĩa.

Quả nhiên, sau khi cha mẹ hắn nếm thử, lập tức mắng chửi xối xả.

"Đồ vô dụng như mày, còn làm được trò trống gì trên đời nữa không hả?!"

Bọn họ còn không tự nghĩ xem bắt một đứa bé sáu bảy tuổi nấu ăn là hợp lý hay không. Chỉ chăm chăm quát tháo nặng nề.

"Vô dụng, sao bọn tao lại sinh ra cái thứ như mày cơ chứ!"

Lạc Viêm Chi ở bên cạnh thật sự chịu hết nổi, cậu rất muốn bản thân có thể chạm vào bọn họ, chửi cho bọn họ một trận. Bé con của cậu không phải là người phải chịu sỉ nhục như thế.

Còn nhân tính nữa không chứ, đứa bé nhỏ như vậy cũng có thể hành hạ được!

Lạc Viêm Chi sốt ruột lượn qua lượn lại quanh Bạch Cẩm Thành, môi mím lại thành một đường. Cuối cùng vẫn không thể làm gì được, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn hứng một chiếc bát đập vào mặt. Máu chảy đầm đìa.

Bạch Cẩm Thành hình như không quan tâm việc này, trái lại để ý tới biểu cảm của Lạc Viêm Chi hơn. Có người vì mình mà lo lắng như vậy khiến cho hắn cảm thấy có một chút ấm áp trong lòng.

Hiện tại Bạch Cẩm Thành như một con thú hoang vậy, chỉ biết đánh giá người khác dựa vào bản năng. Bản năng cho hắn biết Lạc Viêm Chi sẽ không bao giờ hại mình.

Cha hắn vẫn tiếp tục đánh, đem tất cả tức giận trút vào người Bạch Cẩm Thành.

"Khốn nạn!" Cậu nghiến răng nghiến lợi chửi thề.

Mẹ hắn thì đứng bên dửng dưng nhìn Bạch Cẩm Thành bị đánh, dáng vẻ bất cần này càng khiến cậu sôi máu.

Nháy mắt nhìn thấy Bạch Cẩm Thành suýt bị đá một quả nữa, Lạc Viêm Chi lập tức chạy lại ôm lấy cơ thể của hắn rồi kéo hắn ra.