Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính - Chương 37




Cơ thể của Bạch Cẩm Thành đột nhiên di chuyển ra một quãng khiến cho cha của hắn sửng sốt. Cách tránh này rất kỳ lạ, cứ như bị người ta kéo chứ không phải là bản thân tự di chuyển.

Có điều ông ta không rảnh rỗi mà suy đoán, càng tức giận hơn. "Mày dám tránh hả, hôm nay tao phải đập chết mày!"

Nét mặt mẹ hắn vô cùng bình thản nhấp trà, thậm chí khoé môi còn hơi nhếch lên.

Không biết là cha Bạch Cẩm Thành kiếm từ đâu một thanh gỗ mỏng dẹt, ánh mắt tàn độc, ông ta không chút do dự mà đưa lên quật vào lưng của hắn. Cơ thể bé nhỏ phải chịu đựng đòn roi một cách bị động, hơn nữa lực đánh lại chẳng nhẹ chút nào.

Lạc Viêm Chi hoảng hốt, không ngờ rằng bản thân chẳng giúp được gì, trái lại đẩy Bạch Cẩm Thành vào chỗ chết. Cậu luống cuống tay chân, chỉ biết trơ mắt mà nhìn hắn chịu cảnh bạo lực.

Biểu cảm trên mặt Bạch Cẩm Thành vẫn không thay đổi gì nhiều, hắn hơi nhíu mày lại, nhắm mắt hứng chịu cơn đau khắp cơ thể.

Đã quá quen với những chuyện này sẽ khiến cho đáy lòng của còn người dần khép lại. Bạch Cẩm Thành chính là như vậy, bởi vì đã khép lòng, thế nên sẽ không buồn không giận.

"Mày còn trơ mặt như vậy hả?!" Ông ta nổi sùng lên.

Đúng là nói chuyện vô lý, hắn còn chưa ngẩng đầu, từ đầu tới cuối đều chỉ im lặng hứng chịu!

Lạc Viêm Chi tức đến mức đỏ hết mặt mày, cậu không thể giúp được gì, chỉ đành ôm chầm hắn từ phía sau.

"Không sao, không sao." Cậu nhỏ giọng an ủi, cũng chẳng biết là an ủi hắn hay là tự an ủi bản thân nữa.

Xúc cảm ấm áp từ sau lưng truyền tới tận trong tim, Bạch Cẩm Thành cứng người để mặc cho cậu ôm, toàn bộ suy nghĩ đều đặt lên người Lạc Viêm Chi.

Cũng chẳng biết tại sao hắn lại không vùng ra, còn cảm thấy rằng cái ôm này rất dễ chịu. Tựa như từ trong sâu thẳm trái tim, hắn không muốn né tránh cậu.

Cha của Bạch Cẩm Thành trút giận xong liền bỏ đi, để lại một bãi thức ăn giữa sàn nhà. Mẹ hắn liếc mắt một cái, lạnh lùng bỏ vào bên trong.

Hổ dữ không ăn thịt con, hai người này không xứng đang có được cái danh "cha mẹ". Làm gì có cha mẹ nào lại hành hạ đứa con mà mình vất vả sinh ra như vậy chứ!



Bạch Cẩm Thành bị đánh cho nằm im, phải mất một lúc sau mới cựa quậy được. Hắn thở hổn hển, đau đến mức mồ hôi ứa ra khắp cơ thể. Trán Bạch Cẩm Thành bị tóc loà xoà che phân nửa khuôn mặt, thế nên Lạc Viêm Chi không biết hiện tại hắn đang mang biểu cảm như thế nào.

Có điều, chắc chắn là đau đớn lắm.

Lạc Viêm Chi đỡ hắn tựa vào người mình, tư thế này người ngoài nhìn vào sẽ rất kỳ quặc bởi vì cậu đang tàng hình.

"Em cảm thấy thế nào rồi?" Cậu cúi đầu vén một lọn tóc đâm vào mắt hắn.


"Anh nói anh là anh trai của tôi trong tương lai?" Giọng hắn khàn khàn, âm cuối còn mơ hồ không rõ.

"Đúng vậy." Lạc Viêm Chi gật đầu.

Cậu kiên nhẫn chờ nghe Bạch Cẩm Thành sẽ nói gì tiếp theo, tay xoa nhẹ những vết bầm. Cơ thể gầy yếu thở phập phồng này còn kém hơn lúc cậu nhặt được hắn nữa.

Chờ vài giây, hắn lại hỏi tiếp, "Vậy tôi của tương lai là người như thế nào?"

"Cái này à…" Lạc Viêm Chi ngẫm nghĩ một lúc, cân nhắc xem nên nói như thế nào. "Em của tương lai là một chàng trai được người người ngưỡng mộ, sức mạnh vô biên. Người yêu em cũng rất nhiều."

Lạc Viêm Chi cố gắng miêu tả tương lai xán lạn của hắn, khoé môi cong lên như đang nghĩ tới cái gì vui vẻ lắm. "Em sẽ ở đỉnh cao của nhân loại."

Đây chính là tương lai huy hoàng của nam chính mà cậu yêu thích.

"Yêu sao…" Bạch Cẩm Thành nói nhỏ, vô thức nhìn vào Lạc Viêm Chi. Gương mặt của người này vô cùng xinh đẹp, lúc cười lại càng đẹp hơn. Hắn chưa từng gặp người nào đẹp như thế này bao giờ cả.

Người xinh đẹp thế này lại đang an ủi một kẻ xấu xí như hắn, đúng là chói mắt. Chói mắt như vậy càng khiến cho hắn muốn buộc chặt lại.

Lạc Viêm Chi sẽ không thể ngờ rằng đứa bé mà cậu đang ôm trong lòng đang dần nảy sinh những suy nghĩ vặn vẹo. Cậu chỉ cau này lo lắng vết bầm tím, chảy máu của hắn.


"Em có thuốc hay cái gì đó không?"

"Có." Bạch Cẩm Thành gật đầu, tay chỉ vào một hộp gỗ gần đó.

"Để anh bôi cho em." Lạc Viêm Chi vội với lấy, sau đó mới chợt nhận ra bản thân không thể chạm vào đồ vật khác được, thế nên đành thu tay lại.

Cậu vô cùng buồn bực với cái thiết lập quái quỷ này, hại cậu làm cái gì cũng không xong.

"Em tự làm được không?"

Bạch Cẩm Thành vốn còn muốn nói không cần, thế nhưng khi nhìn vào mắt của Lạc Viêm Chi, hắn lại vô thức gật đầu.

Bình thường những trận đòn thế này hắn luôn nhịn đau mặc kệ, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ bôi thuốc lên vết thương cả, bây giờ liền cảm thấy hơi xa lạ.

Dưới tầm mắt của Lạc Viêm Chi, Bạch Cẩm Thành chậm rãi xoa lên những chỗ bầm tím có mới có cũ. Động tác có hơi trúc trắc vụng về vì đau.


"Nếu đau thì cứ việc kêu lên." Lạc Viêm Chi ngồi một bên nhíu mày an ủi.

"Sao mà ác độc như vậy cơ chứ!" Cậu nhỏ giọng oán thán, những gì trong tiểu thuyết đúng là lừa người. Gì mà cha mẹ yêu thương cơ chứ, tất cả chỉ là lừa gạt!

Ngay từ đầu tâm lý của Bạch Cẩm Thành đã phải chịu tổn thương nặng nề rồi.

Bạch Cẩm Thành nghe hết những lời mà cậu càm ràm, hắn lại chẳng cảm giác được bản thân đau lòng hay cái gì cả. Chỉ là có người tình nguyện oán giận vì mình, cũng có phần hưởng thụ.

"Giờ em làm gì?" Nhìn thấy hắn đã hoàn thành, cậu bèn hỏi.

"Dọn dẹp." Hắn đáp rất gọn, cơ thể lắc lư mà đứng dậy.


"Bị như vậy còn dọn cái gì cơ chứ!" Lạc Viêm Chi lập tức muốn ngăn cản.

Hắn lời ít ý nhiều mà trả lời cậu, "Không dọn, sẽ bị đánh."

Nghe hắn nói mà sững người, sau đó Lạc Viêm Chi không lên tiếng nữa. Đúng vậy, dựa theo tính cách của người đàn ông kia thì chắc chắn sẽ tìm được lỗi nào đó của Bạch Cẩm Thành mà trút giận.

Thân hình bé nhỏ lụi cụi làm việc một cách cam chịu như thế quả thật cậu không nhìn nổi nữa. Qua ba năm Bạch Cẩm Thành đã phát triển thành công, trở thành một tên đẹp mã bám người. Hình ảnh đó khiến cậu suýt chút nữa quên mất lúc trước hắn như thế nào.

Lạc Viêm Chi nhắm mắt quay đầu muốn đi ra chỗ nào đó bớt ngột ngạt, rồi đột nhiên khựng bước. Cậu dừng lại đột ngột như vậy khiến cho Bạch Cẩm Thành chú ý.

"Làm sao thế?" Hắn tùy ý hỏi một câu.

Có điều cậu cứ như pho tượng đứng im không nghe thấy vậy. Bạch Cẩm Thành liền lặp lại một lần nữa, "Anh cảm thấy không khoẻ à?"

"À không có gì đâu, anh ra bên ngoài một lát." Sắc mặt Lạc Viêm Chi không tốt lắm, cậu gượng cười rồi nhanh chân chạy ra bên ngoài.

Tới một chỗ khuất tầm nhìn, Lạc Viêm Chi mới nhẹ nhàng thở ra. Cậu cau mày đưa tay xoa bóp vị trí tim của mình, ban nãy đột nhiên chỗ này nhói lên khó chịu. Nếu như không phải cậu gồng hết sức để đứng thẳng thì đã nằm lăn ra một cách mất hình tượng rồi.

Không dừng lại đó, cánh tay Lạc Viêm Chi bỗng trở nên mơ hồ như ảo ảnh, tuy chỉ trong chớp mắt thế nhưng cậu vẫn phát hiện ra. Cánh tay hơi trong suốt khiến cậu trở nên hoảng hốt.

Lại dị tượng gì nữa đây, nãy giờ đã quá đủ rồi đó!