Không Dám Quay Đầu

Chương 14: Rất phiền phức




Vân Trọng Cẩn có nét hoảng hốt trên gương mặt khi nhìn thấy Thư Vân Môn, lại có chút kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại bị bóp nát đang nằm im trên mặt đất, thầm liếc qua bàn tay Thư Vân Môn.

Y không nhanh không chậm, tiến tới nhặt điện thoại trước tiên, đáy lòng quả thực có chút luyến tiếc:

“Khó khăn lắm mới cài được GPS vào cục gạch này. Bây giờ hỏng rồi…làm sao để sửa được? Thật nhọc lòng mà!”

Đây là điện thoại của Tử Từ, hay nói chính xác là chiếc điện thoại đã ở bên Tử Từ thời còn là sinh viên. So với những dòng hiện tại, đây chẳng khác cục gạch, thậm chí đến con nít cũng không thèm dùng.

Nhưng Tử Từ lại quen thuộc với mình nó, có sao cũng nhất định không chịu thay. Đến người làm bạn như hắn chỉ còn cách bất lực chấp nhận.

Thư Vân Môn gầy yếu hơn trước, nhưng so dáng vẻ cùng Vân Trọng Cẩn không khác biệt bao nhiêu, cao, gầy, còn khá trắng.

Vân Trọng Cẩn xuất hiện, điều đầu tiên Thư Vân Môn nhìn đến chính là biểu hiện của Tử Từ: thẫn thờ, có chút lo lắng, lại có chút sợ hãi, đôi mắt sưng lên vì khóc nay lại dáo dác như muốn tránh né.

__Bọn họ thân cận đến vậy sao?

__Sao họ dám?

Nhưng Vân Trọng Cẩn không tiến tới ngay bên Tử Từ mà tỏ ra tiếc thương chiếc điện thoại, làm máu nóng trong não Thư Vân Môn nổi dậy.

Hắn buông tay Tử Từ, sải bước thật đều, nhanh chóng vung tay, một quyền dứt khoát.

BỐP.



Vân Trọng Cẩn bị đấm, loạng choạng lùi về phía sau, cũng có thể do bất ngờ khi vừa lùi được vài bước liền ngã phịch xuống đất, một tay chống lên đứng dậy, một tay lau đi vết máu trên khóe miệng.

BỐP!

Thư Vân Môn túm lấy cổ áo y, một cú lại một cú giáng xuống.

Vân Trọng Cẩn không đánh lại, vô lực chịu hết tất cả. Một người nghiến răng mà đánh, một người nhắm mắt mà chịu.

Đến khi trên mặt Vân Trọng Cẩn bầm dập vết máu loang lổ, ngón tay Thư Vân Môn run lên vì đau đớn đến kiệt sức, hai người mới buông nhau ra. Thư Vân Môn ngồi bệt xuống nền đất, thở hồng hộc.

Vân Trọng Cẩn lại không giống vậy. Y đứng dậy, mắt trái bị đánh tới sưng húp, nhìn không rõ, đầu óc va đập loạng choạng, tay chân vô lực vẫn kiên nhẫn tiến về phía giường của Tử Từ đang run cầm cập.

Thư Vân Môn thấy vậy liền đứng chắn phía trước:

“Muốn làm gì?”

Không đợi Vân Trọng Cẩn trả lời, giọng điệu ủy khuất phía sau vang lên:

“Vân Cẩn…”

Thư Vân Môn sững người trong chốc lát, đôi mắt tối sầm mang theo từng tia phẫn nộ.

Cô gái mang theo ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, giọng nói trầm thấp đặc biệt dễ nghe luôn sóng vai bên cạnh gọi hai chữ ‘Vân Vân’ thật nhẹ.

Bây giờ, cô gọi hắn như người khác: anh Vân.

Còn ‘Vân Vân’ ngày đó hắn chê quá nữ tính liền bị cô thay bằng ‘Vân Cẩn’.

Y tiến tới, ngồi bên mép giường, đánh giá cô từ trên xuống dưới:

“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”

“Rất mệt!”

“Ngoài ra không có chuyện gì khác? Không đau ở đâu chứ?”



Tử Từ cúi thật thấp, lắc đầu.

Vân Trọng Cẩn cũng đáp lại bằng cái đầu cúi xuống, cụng vào Tử Từ:

“Vậy sao?”

Nói rồi liền nhìn sang Thư Vân Môn đang liên tục thay đổi sắc mặt đằng sau.

Thư Vân Môn nghiến răng, gằn xuống từng chữ:

“Tôi có thể làm gì cô ta? Cô ta đối với tôi như thế nào, cậu cùng cô ta đối với tôi ra sao, bản thân các người không tự biết? Cho dù tôi có làm gì, đấy cũng là các người xứng được nhận.”

Tử Từ nghe vậy, choàng tay ôm lấy cánh tay Vân Trọng Cẩn, nước mắt lại lăn trên đôi má sưng:

“Xin lỗi…xin lỗi…”

Vân Trọng Cẩn không nhìn hắn, yên ổn lấy ra trong túi lọ nước nhỏ đưa cho Tử Từ:

“Không cần để ý. Sắc mặt cậu không được tốt, uống cái này đi.”

Y mở nắp, Tử Từ một hơi uống cạn. Thao tác thuần thục rõ ràng tái thiết vô số lần.

Uống xong, Tử Từ đưa lọ nước nhỏ cho y, y nhận lấy, đóng nắp, vỗ nhẹ vài cái lên đầu cô:

“Ổn rồi! Không còn cảm thấy khó chịu nữa, phải không?”

Tử Từ dụi dụi mắt, lần này gật đầu còn kèm theo cả tiếng cười vô tư:

“Không còn!”

Bàn tay Thư Vân Môn đứng trước cảnh tượng này, hết nắm lấy lại mở ra. Tức giận cùng kiềm chế đan xen.

Hắn nghĩ, vào đêm cuối cùng khi Tử Từ biến mất, hắn đã ở đó, cùng cô, ôm lấy cô vào lòng thì có khi, mọi chuyện sẽ thay đổi.

Nhưng thời gian không thể quay trở lại, hắn không ở đó, Tử Từ cũng không ở đó. Hắn chờ Tử Từ, nhưng cô sớm đã không quay lại.

Chấp niệm duy nhất chỉ muốn lần cuối cùng ôm cô trong vòng tay, trước khi cô thực sự rời bỏ hắn. Đó là điều hắn duy trì để sống tiếp 5 năm không ánh sáng.

Bây giờ đã hoàn thành cái chấp niệm ngu ngốc ấy. Thay vì đứng tại đây đợi Tử Từ bỏ lại, chi bằng chính hắn là người rời bỏ trước.

Hắn đã nghĩ như vậy, cũng chắc nịch như vậy.

Nhưng tại sao, khi nhìn thấy những hành động vốn ra nên là của hắn lại do Vân Trọng Cẩn thực hiện, cõi lòng tưởng như ngủ yên lại nhói lên còn đau hơn trải qua phẫu thuật?

Vân Trọng Cẩn kéo gối, sửa soạn lại giấc ngủ cho Tử Từ bèn đứng dậy.

Thư Vân Môn lùi về phía sau, sợ rằng cảm xúc trong lòng bị y nhìn thấu:

“Tôi sắp phải ra ngoài, không tiện để người ngoài ở lại nhà.”

Vân Trọng Cẩn nhặt túi sơ cứu trên nền đất, ngồi xuống bàn tiếp khách, tự mình sơ cứu cho bản thân. Y vừa làm vừa lên tiếng bằng giọng điệu rất nhỏ, sợ sệt sẽ đánh thức người vừa mới chìm vào giấc ngủ:

“Đừng đứng ở đấy, ra ngoài này ngồi.”

“Đây là nhà tôi, tôi đứng đâu cậu quản được chắc?”

Vân Trọng Cẩn lắc đầu:

“Quản không được. Tôi chỉ muốn nói, lần này đi vội quá, chỉ kịp cầm một lọ chứa sẵn thuốc ngủ. Nếu cậu ấy tỉnh lại sẽ rất phiền phức.”