Không Dám Quay Đầu

Chương 15: Cậu ấy cũng không biết nữa rồi




Vân Trọng Cẩn học về y dược, Thư Vân Môn không nhớ rõ y thuộc chuyên khoa nào, bởi vì mỗi lần nhắc tới y là một lần nghe được những cái tên khác biệt.

Trong ấn tượng của hắn, Vân Trọng Cẩn là người toàn diện, sạch sẽ đến toàn diện, nghiêm trọng hóa vấn đề tới mức toàn diện, chỉnh chu toàn diện, cầu kỳ toàn diện,...là một tên khó chơi, khó thân. Nếu không phải Tử Từ đánh giá cao y cùng với tính cách khá sòng phẳng thì hắn đã chẳng để Vân Trọng Cẩn vào mắt.

Vân Trọng Cẩn tự mình xử lý xong vết thương, cũng tự giác rót xuống hai ly nước bằng nhau đặt chính giữa bàn:

“Đại học năm 3, tôi nhận được học bổng của Tập đoàn Ninh Vân. Lúc đó, vì nghĩ quan hệ giữa chúng ta khá tốt, nên chỉ làm một bữa đơn giản, còn chưa chính thức cảm ơn cậu.”

Thư Vân Môn thấy y nghiêm trang trong tư thế, ghét bỏ tự rót đầy ly nước của mình, lại ngồi ngặt sang một bên chán ghét không tiếp lời.

Vân Trọng Cẩn khẽ cau mày, cũng rót vào ly của bản thân thật đầy:

“Nhưng tôi không có ý định bây giờ muốn cảm ơn cậu. Vì học bổng đó đối với tôi có cũng được, không cũng không sao, sẽ có cái khác thay thế. Còn tôi với cậu là bạn bè, không thay thế được.”

Thư Vân Môn hắn nhướng mày, lặp lại hai từ bạn bè vừa được nói đến như chuyện điềm nhiên.

“Bạn bè có thể cùng bạn gái tôi qua lại? Bạn bè mà khi tôi nằm viện sống không được chết không song lại biệt tăm biệt tích? Bạn bè như thế cũng quá quý giá rồi, tôi nhận không nổi!”

Y uống một ngụm nước, khẽ thở dài:

“Không phải không muốn thăm cậu.”

“Vậy sao? Bận? Bận cùng cô ta lén lút sau lưng tôi?”

“Đúng là sau lưng, nhưng không phải lén lút. Ngày cậu phẫu thuật, cậu ấy cũng nằm trong phòng cấp cứu.”

Cũng?

Thư Vân Môn đứng bật dậy, cốc nước hờ hững trong tay rơi xuống tấm thảm mềm, ướt sũng.

“Cái quái gì vậy? Cậu đang bịa chuyện sao? Cái này chó mới tin… Cô ta bỏ tôi, chạy theo cậu, cậu còn dám mở miệng nói hươu nói vượn? Có tin tôi giết cậu luôn bây giờ được không?”

Đáy mắt hắn tối sầm, không dám tin, cũng tuyệt nhiên không thể tin nổi.

Nhưng Vân Trọng Cẩn lại như không có chuyện gì, khẽ nở nụ cười méo mó trên gương mặt sưng húp:

“Tôi tin cậu giết được tôi mà! Nhưng trước đó, thử sủa một tiếng tôi nghe xem.”

“Cậu…”

“Không phải chính cậu nói có chó mới tin sao?”

Thư Vân Môn nhếch mép. Thứ nói hươu nói vượn như này, thật sự tin rằng có thể lừa được hắn?

Hắn không còn là thiếu niên năm đó, cũng không dễ bị người ta dụ dỗ như vậy.

Thư Vân Môn hất cằm ý nói tiếp tục.

“Thông tin phẫu thuật, cậu có thể tìm ở bệnh viện. Dù sao hai người phẫu thuật cùng ngày, lại cùng một nơi với tiềm lực của cậu, chỉ sợ không muốn tra, còn…”

Hắn lấy điện thoại trong áo ngực, gõ gõ vài tin, sau đó cất đi, khoanh tay nhìn tiếp người trước mặt.

“Khi cô ấy tỉnh lại, có đến phòng hồi sức nhìn cậu một lần, về chuyện mấy lần tôi cũng không rõ lắm. Sau đó, khoảng chừng một tháng, cậu ấy mắc trầm cảm, hình như chịu đả kích gì đó, thi thoảng sẽ tỉnh lại, thời gian tỉnh sẽ khóc rất nhiều, mỗi lần khóc đều lặp lại hai từ ‘xin lỗi’.”

Thư Vân Môn nuốt lấy từng nhịp thở vào trong lòng.

Hắn nằm trên giường bệnh 2 năm, cảm nghĩ bản thân là kẻ thất bại vô dụng ngu xuẩn nhất. Lại chưa từng một lần biết tới…

Hắn dừng ánh mắt vào căn phòng ngủ còn im lặng, gương mặt trầm xuống.

“Rồi tôi phải đi du học, cậu trong phòng bệnh, Lệ Linh cùng Phạm Chung Vũ khiến tôi khó yên tâm để nói cho họ biết tình huống cậu ấy.”

“Cậu đưa cô ta cùng đi?”

Nhìn ánh mắt lạnh như băng kia, Vân Trọng Cẩn không rét mà tự run, liên tục xua tay:

“Đừng nghĩ xa như vậy! Nói về quan hệ bạn bè, giúp đỡ nhau không phải đương nhiên sao? Còn nói về y học, tôi vừa hay xuất đạo liền có bệnh nhân chuột bạch. Hơn nữa tôi cũng không phải tên biến thái gì, nội tâm trong sáng, hành động chính nghĩa, là người khiến mọi người cần học tập.”

“Cuối cùng cô ta đã khỏi trầm cảm? Làm việc ở Ninh Khúc lâu như vậy, chắc hẳn đã khỏi!”

Vân Trọng Cẩn nhìn hắn, như nhìn một tên ngốc thực sự, khẽ lắc đầu:

“Nhìn tình trạng của cậu ấy hiện tại chứng minh đã khỏi? Cậu được phẫu thuật nối xương nối mạch, hay là phẫu thuật bỏ não vậy?”

Hắn cau mày:

“Không khỏi?”

Vân Trọng Cẩn nhấp ngụm nước cho nhuận họng:

“Không biết nữa. Về một phương diện nào đó có thể nói trầm cảm không còn là vấn đề. Thay vào đó, đầu óc có vấn đề.”

Mấy tên lang băm này? Nói chuyện đều văn vẻ ngu như vậy sao?

Không nói thẳng được hả?

Nói thẳng sẽ chết người sao?

Hắn nhìn chòng chòng Vân Trọng Cẩn, sát khí lan truyền khắp căn phòng:

“Nói cho cẩn thận!”

“Đấy! Thế còn mạnh miệng cho mới tin?...”

“À…à…à…đừng có nhìn như vậy! Không phải nói là được sao? Thấy cậu căng thẳng…à…được rồi…”

“Cậu ấy bị trầm cảm, sau đó phát bệnh càng nặng, cho tới khi tôi tìm thấy cậu ấy trong bồn tắm, cả bồn tắm đầy máu từ cổ tay. Cậu ấy tự sát bằng cách cắt cổ tay.”

Thư Vân Môn há hốc miệng, nước mắt nóng hổi chảy nơi khóe mắt.

Từ Từ rất sợ đau, hắn biết.

Hắn cũng từng nếm qua nỗi đau dao cứa vào da thịt, đau tới tê dại, đau tới mức sống không còn luyến tiếc…

Nhưng tại sao? Tại sao Tử Từ lại như vậy?

Hốc mắt hắn mang theo tầng nước đọng, cổ họng nghẹn ứ nói không ra lời:

“Tại sao…sao cô ấy…xảy ra chuyện gì?”

Vân Trọng Cẩn nhún vai:

“Không biết. Có lẽ xảy ra từ khá lâu, còn trước cả khi cậu ấy quyết định rời đi. Lúc đó tôi từng hỏi, nhưng cậu ấy cứ thẫn thờ không nói. Còn tưởng cậu biết, nhưng hóa ra không ai biết. Bây giờ đến cậu ấy cũng không biết nữa rồi.”