Không Đổi (不换)

Chương 01b




Trong bóng đêm thấy không rõ mặt em, chỉ cảm thấy em hình như gầy hơn, tóc cũng dài hơn.

Em đi về phía tôi vài bước, nhờ đèn đường rọi sáng tôi mới nhìn rõ gương mặt em. 70,5 triệu phút cũng chưa từng làm mờ phai đi sự quen thuộc của tôi đối với gương mặt đó.

Nhưng tôi đột nhiên có cảm giác, lần cuối nhìn thấy em đã là chuyện của một trăm năm trước.

"Đến 7-11 đi." Nói xong em xoay người bước đi.

Nhìn theo bóng lưng em, tôi lại cảm thấy giống như cái gì cũng không thay đổi, phảng phất em như mới từ phòng học bước ra.

Còn tôi chỉ ở cửa hông tòa nhà M, đứng cạnh cái hồ đợi em năm phút mà thôi.

Em dẫn tôi xuyên qua con hẻm nhỏ tối om, trong đêm khuya tĩnh mịch chỉ có tiếng bước chân lạo xạo của chúng tôi.

"Này, bên đây, nhanh một chút." Em hình như có vẻ hơi sợ.

"Sao vậy?" Tôi hỏi "Em sợ tối à?"

"Ừm." Em khẽ gật đầu.

"Lá gan em nhỏ như vậy sao?" Tôi rất kinh ngạc.

"Em vốn nhát gan, chỉ do xấu tính lấn át chuyện đó thôi."

Tôi nở nụ cười, em hơi trừng mắt nhìn tôi. Nụ cười dừng lại, tôi lại khôi phục vẻ mặt kinh ngạc.

Tôi hoàn toàn không có ấn tượng em nhát gan hay sợ bóng tối. Hay là hơn 450 triệu giây kia vẫn đã cướp đi một ít ký ức của tôi về em?

Xuyên qua khoảng đường tối tăm xong, rẽ phải vài chục bước cuối cùng cũng đến đường lớn. Lại rẽ trái đi qua ba căn nữa thì đến tiệm 7-11.

"Anh muốn uống gì?" Em hỏi.

"Một chén canh Mạnh Bà." Tôi nói.

"Nếu như anh muốn quên mất em, em có thể giúp một tay." Em nói.

"Không phải quên em, mà là quên khoảng thời gian xa cách kia."

"Chúng ta đã bao lâu không gặp rồi?"

"Mười bốn năm năm tháng, hơn năm nghìn ngày, 120.000 giờ, 70,5 triệu phút, hơn 450 triệu giây."

"Lâu vậy sao?" Em nói.

"Em không nhớ rõ à?"

"Quên rồi."

"Em quên thật à?" Tôi rất kinh ngạc.

"Điều này rất quan trọng sao? Không có chút tin tức cũng có thể sống qua ngày như bình thường, cho nên nhớ kỹ đã bao lâu không gặp rất quan trọng sao?"

"Đúng là không quan trọng, quên thì quên." Tôi có chút nhụt chí.

"Anh ngồi đi, để em vào mua." Em quay người đi vào 7-11.

Tiệm có hai cái bàn tròn, một bàn có hai vỏ lon bia, một cái cốc giấy đựng bã cà phê, trong có năm tàn thuốc. Một bàn khác trừ vỏ lon bia, cốc giấy đựng đầy tàn thuốc ra, còn có thêm một chén nhựa đựng đồ ăn thừa, chắc là ai đó đã ăn cơm cà ri.

Tôi chọn cái bàn không có cơm cà ri, ngồi xuống.

Xa cách bao lâu lại chọn gặp lại ở đây, xem ra là dữ nhiều lành ít.

Em cầm hai ly nước đi tới, đặt một ly trước mặt tôi, sau đó ngồi xuống phía đối diện.

Trong tiệm đèn sáng, đủ để tôi nhìn rõ ràng khuôn mặt em.

Tôi lúc hai mươi mấy tuổi, từ đầu đến cuối đều cảm thấy em hai mươi mấy tuổi thật xinh đẹp.

Bây giờ tôi ba mươi mấy tuổi, chỉ cảm thấy em ba mươi mấy tuổi rất quen thuộc.

Mặc dù tôi chỉ mới nhìn em ba mươi mấy tuổi được vài phút.

Có một số người nhìn cả một đời, chỉ cần mấy ngày không gặp, khi nhìn thấy lần nữa trong nháy mắt liền có cảm giác lạ lẫm.

Nhưng có người dù cho nhiều năm không gặp, trong phút chốc gặp lại, đến cả mùi hương cũng quen thuộc như cũ.

Không nghĩ tới em lại thuộc loại sau.

"Đây không phải cà phê à?" Tôi uống một ngụm.

"Anh có nói muốn uống cà phê sao?"

"Không có." Tôi nói "Nhưng em không phải nên nhớ anh thích uống cà phê sao? Có nhớ không?"

"Tại sao em nên nhớ?"

"Vậy là em quên rồi?"

"Đúng vậy. Em quên rồi."

Tôi lại cảm thấy nhụt chí, không có đáp lời, chỉ nhìn em.

"Đây là matcha." Em nói.

"Ngọt lắm."

"Em thích uống ngọt."

"Anh nhớ được. Nhưng anh không thích uống ngọt. Em có nhớ không?"

"Không."

"Em lại quên?"

"Nếu như đã dự định cả một đời không cần qua lại nữa, còn cần nhớ kỹ anh không thích cái gì sao?"

Tôi liếc sang bàn bên cạnh, có vẻ ngồi ở bàn đó phù hợp với không khí bây giờ hơn.

"Cùng uống matcha với em rất khổ sở sao?"

"Không có."

"Không thích uống cũng đừng uống, em không ép anh."

"Anh biết em không ép anh."



"Nhưng vẻ mặt của anh đang nói: Cô nàng này vẫn tùy hứng như cũ, mặc kệ người khác muốn gì, bản thân cứ thích là làm."

"Nét mặt của anh có nói ra phức tạp như vậy sao?" Tôi sờ lên mặt mình.

"Có." Nàng nói "Anh trước kia chính là như vậy, không nói ra miệng nhưng nét mặt lại nói một tràng."

"Em nhớ rõ vậy hả?"

"Nhảm nhí."

"Là nhớ rõ anh nói nhảm nhí, hay không nhớ rõ mới nhảm nhí?"

"Đáp án 1"

"Em cái gì cũng quên, lại đi nhớ điều này?" Tôi rất buồn bực.

"Ai nói em quên hết?"

"Em chứ ai. Nãy giờ cứ nói quên."

"Bởi vì anh cứ hỏi em có nhớ hay không, làm như em quên sạch rồi không bằng. Nếu anh cảm thấy em không nhớ, vậy thì em cứ thuận theo ý anh, nói quên."

"Anh chỉ hỏi thôi mà, không có ý gì khác."

"Tốt nhất là vậy, trong lòng anh rõ ràng có đáp án. Nét mặt của anh đã nói hết rồi."

"Anh biểu cảm tốt vậy sao? Mặt anh biết nói chuyện đến vậy à?" Tôi lại sờ lên mặt mình.

"Mặt của anh không thay đổi gì cả." Em nói.

"Đúng không?" Tôi hỏi "Không già đi à?"

"Ừ." Em nói "Nhưng em nhất định đã già đi."

"Có đâu. Em cũng không thay đổi."

"Tốt nhất là vậy. Nét mặt của anh......"


"Này mặt!" Tôi ngắt lời em, dùng sức véo da mặt mình. "Đừng có mà nói chuyện thay tao nữa."

"Nhưng có một điểm, anh rõ ràng đã thay đổi." Em nói.

"Điểm nào?"

"Sự quyết đoán."

"Là ý gì?"

"Anh lúc nửa đêm hai giờ nói muốn tới thăm em, em vốn tưởng rằng chỉ nói đùa." Em nói, "Không ngờ anh nói tới là tới, em có nói cái gì cũng vô ích. Loại quyết đoán này, anh trước kia không có."

"Trước kia anh không có sao?"

"Không có." Em lắc đầu "Nếu như anh có, giữa chúng ta cũng không phải như bây giờ."

Tôi rơi vào trầm tư, em cũng không nói thêm nữa.

"Vậy em cảm thấy mình có thay đổi không?" Tôi mở lời trước phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi.

"Có đi, trở nên tương đối muốn để anh biết em đang nghĩ gì."

"Có sao?"

"Có." Nàng nói "Có thể trong mắt anh đó chỉ là một bước tiến nhỏ, nhưng đối với em mà nói khoảng cách đó đã tới đẳng cấp một cuộc thi marathon rồi."

"Em thay đổi như vậy rất tốt." Tôi nói "Trước kia anh thường không biết em đang suy nghĩ gì."

"Đó là do anh không dụng tâm."

"Thế nào lại do anh không dụng tâm? Em gần như chuyện gì cũng đều không nói."

"Em có trở ngại khi biểu đạt bằng ngôn ngữ, anh vốn nên dụng tâm để hiểu, chứ không phải chờ em nói cho anh biết."

"Em mà trở ngại khi biểu đạt ngôn ngữ hả? Lúc em bực tức diễn đạt rất trực tiếp, mà lại là một đao lấy mạng người."

"Anh nhớ nhầm người rồi."

"Anh không nhớ nhầm, đúng là em. Em lúc bực bội nói chuyện từ ngữ vô cùng sắc bén, lợi hại

"Mỗi lần anh nói như vậy, em đều rất muốn bỏ đi ngay lập tức."

"Thôi mà, anh xin lỗi. Nhưng dù cho anh không có nói như vậy, em cũng thường tự nhiên bỏ đi mà."

Em đứng phắt lên, quay sang phải, tôi giống như phản xạ có điều kiện từ trên ghế giật nảy người lên. Đưa tay phải ra đặt lên vai trái em.

"Ngồi xuống được không? Chúng ta đều ba mươi mấy tuổi rồi, không còn mười bốn năm khác nữa đâu."

Em quay lại, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn tôi, mặc dù rất ngắn, nhưng tôi nhìn tới thất thần.

Đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn sẽ chết đuối, bởi vì tôi luôn luôn bơi không ra khỏi ánh mắt của em.

Em chậm rãi ngồi xuống, tôi thở dài một hơi, cũng ngồi xuống theo.

"Đột nhiên gặp lại em, anh hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý. Bởi vậy anh có vụng về, thất thố, nói năng lộn xộn, xin em tha thứ. Vì anh chưa hề nghĩ tới có thể lại cùng em gặp nhau."

"Em cũng không nghĩ tới chúng ta sẽ chạm mặt lần nữa."

"Anh cứ hỏi em: "Có nhớ không?", không phải cảm thấy em phải nên nhớ, mà là chờ mong em sẽ nhớ. Chỉ có thể chờ mong, dù sao cũng lâu như vậy không gặp."

"Anh không cần chờ mong, em đương nhiên nhớ rõ." Em nói.

"Thật sao?"

"Không tin thì đừng hỏi."

"Anh không phải không tin, chỉ là kinh ngạc."

"Bớt đi. Anh rõ ràng không tin."

"Thêm lên. Anh âm thầm nghi ngờ."

"Anh nói gì thế?"

"Câu đối. Em ra vế trên, anh đối vế dưới."


"Bệnh tâm thần. Đã không tinh tế, ý tứ cũng khó hiểu."

"Thật có lỗi, trong lúc nhất thời không đối ra được."

"Anh tin hay không cũng không sao, dù gì đây cũng là sự thật."

"Anh tin. Thật đó."

Em nhìn tôi một chút, không nói thêm gì nữa.

"Cám ơn em chịu xuống gặp anh, thật sự rất cảm ơn." Tôi nói.

"Tốt nhất là vậy." Em trừng mắt nhìn tôi. "Anh biết rõ em nhất định sẽ xuống."

"Làm sao anh biết được chứ? Trước kia em hoàn toàn không để ý tới anh."

"Anh nhớ nhầm người rồi."

"Là em không sai đâu. Em chỉ cần không muốn để ý đến anh, liền trở nên rất lạnh lùng vô tình."

"Không ngờ trong lòng anh em xấu xa như vậy."

"Anh chưa nói xong, ý anh là khen ngợi ý chí của em rất kiên cường." Tôi nói.

"Vậy em chắc hẳn nên thể hiện ý chí kiên cường lần nữa cho anh xem."

"Anh ngàn vạn lần không muốn xem."

"Không muốn thật hả? Để có thể cảm nhận được dư vị lúc trước một lần nữa."

"Hiện tại đã quay lại như lúc trước rồi."

Chúng tôi đồng thời lặng im, hình như rốt cuộc cũng ý thức được đây là tình cảnh xa cách rất lâu giờ mới gặp lại. Không phải giống như trước kia, mỗi lần gặp mặt đều là chuyện đương nhiên.

Đêm nay hết thảy, mỗi phút mỗi giây, đều giống như vừa trúng sổ xố giải nhất.

Dều là ân huệ mà trong quãng đời rất dài trước kia, có nằm mơ cũng không nghĩ tới .

"Vì sao đã trễ như vậy em còn đồng ý xuống gặp anh?" Tôi hỏi.

"Bởi vì anh khác"

"Khác?"

"Cho dù là bạn thân, thì giờ này em cũng sẽ không trả lời Line. Còn như là bạn rất thân, em mặc dù sẽ trả lời, nhưng cũng sẽ không xuống gặp mặt."

"Cho nên anh là?"

"Đồ ngốc. Chính là nói anh so với bạn rất thân còn quan trọng hơn."

"Có thể nói rõ hơn một chút không?"

"Em không muốn nói nữa." Em nói.

Cậu sinh viên làm thêm ở 7-11 đi tới, tuổi của cậu ta chắc tầm tuổi của tôi và em lúc mới quen.

Tôi cùng em lúc mới quen, là ở cái tuổi tự cho rằng mình biết rõ tình yêu là gì nhưng kỳ thực lại không biết.

Đến bây giờ lúc gặp lại, dường như đã hiểu rõ tình yêu nhưng lại ở cái tuổi đã mất đi ngây thơ và dũng khí.

Yêu nhau ở thời điểm chúng tôi đều không hiểu tình yêu, hiểu được tình yêu rồi lại bỏ lỡ thời điểm có thể yêu nhau.

Cậu ta dọn sạch lon bia, lấy khăn lau bàn, cũng dọn luôn cái ly giấy đầy tàn thuốc.

Đổi ly giấy đựng bã cà phê bằng một cái ly khác.

Cái bàn này bây giờ xem ra đã thích hợp cho khung cảnh xa cách gặp lại rồi.

Nếu như có thêm nến hoặc một bình hoa hồng thì thật là hoàn mỹ.

"Có bán nến không?" Tôi hỏi.

"Không có. Nhưng có đèn pin." Cậu ta trả lời.

"Có hoa hồng không?"


"Có. Nhưng là cái hoa giả đằng kia."

"Ừ. Cám ơn." Tôi nói.

Cậu ta gật đầu, liền đi vào trong tiệm 7-11.

"Bệnh tâm thần." Em nói. "Anh hỏi mấy cái đó làm gì?"

"Em có nhớ lần anh tặng em ba đóa hoa hồng đỏ không?"

"Anh nhớ nhầm người rồi."

"Sao em cứ nói anh nhớ nhầm người? Đây là câu cửa miệng của em à?"

"Bởi vì là năm đóa." Em nói "Mà còn là hoa hồng màu hồng mới đúng."

"Ơ vậy hả?" Tôi có chút kinh ngạc.

"Em nhận được là năm bông hoa hồng màu hồng, ba bông hồng màu đỏ chắc là anh tặng cho người khác rồi."

"Đừng có nói lung tung."

"Nếu như anh cảm thấy em nói lung tung, vậy em không nói nữa."

"Vậy anh nên làm cái gì đây? Nói em nói lung tung, em liền không nói, nhưng mà anh rõ ràng không nhớ nhầm người."

Tôi có chút kích động: "Lúc đó em nhận được hoa mà mặt không cảm xúc, chỉ nói: Mua hoa thực sự không cần thiết."

"Em nói rồi, em có trở ngại khi biểu đạt ngôn ngữ."

"Chuyện này trở ngại ở đâu thế?"

"Em không biết dùng ngôn ngữ biểu đạt vui mừng."

"Nghĩa là lúc đó thật ra em rất vui?"

"Nhảm nhí."


"Nghĩa là lúc đó em vui mừng là nhảm nhí, hay không vui mừng mới là nhảm nhí?"

"Đáp án 1."

"Vậy nét mặt em cũng có trở ngại trong biểu cảm à?"

"Nét mặt?"

"Tại vì vẻ mặt của em thường hay không cảm xúc, hoặc là lạnh tanh."

"Đó là đối với anh."

"Tại sao?"

"Vì em không muốn biểu lộ quá nhiều với anh." Em nói. "Tối nay hẳn là lần em biểu lộ nhiều nhất với anh."

Rất nhiều chuyện, giống như thanh xuân vậy, không thể trở lại được nữa.

Giống như tối nay vậy, dù cho em cuối cùng cũng đồng ý biểu lộ, để tôi biết được rất nhiều chuyện trước kia không biết.

Nhưng ngoại trừ bỗng nhiên hiểu ra, có thêm chút bồi hồi, thì còn có thể làm gì đây?

Tôi thay đổi, em cũng đã thay đổi, nhưng chuyện của quá khứ từ đầu đến cuối vẫn sẽ không thay đổi.

"Nếu như trước đây giữa chúng ta có 100 chuyện, sau nhiều năm như vậy, ví dụ anh có thể nhớ 80 chuyện, em nhớ 70 chuyện. Trừ đi những chuyện chúng ta cùng nhớ rõ, còn lại là những chuyện anh nhớ mà em không nhớ, hoặc em nhớ còn anh lại không nhớ. Nếu như chúng ta cùng nhau so sánh, hồi ức chắc sẽ càng hoàn chỉnh."

"Anh ví dụ không đúng." Em nói "Bởi vì chuyện em nhớ được nhất định nhiều hơn anh."

"Nhưng mà em trước kia thường khen ngợi trí nhớ của anh rất tốt mà, còn nói tốt hơn so với em nữa."

"Ừ. Chuyện so sánh trí nhớ tốt với anh, em trả lời đơn giản thôi: Quên rồi. Nhưng tất cả ký ức thuộc về anh, em không phải quên, chỉ là không muốn nghĩ tới."

Em uống một ngụm trà, liếc nhanh nhìn tôi một chút, lại uống một ngụm.

"Em đã từng cho rằng, tốt nhất nên quên đi cho nhẹ lòng, không cần mang trên vai gánh nặng tiếc nuối khi ấy. Bây giờ đột nhiên lại liên lạc với anh, em mới phát hiện, những nuối tiếc không nói ra đó, kỳ thực vẫn luôn tồn tại."

"Tiếc nuối?"

"Những năm gần đây, trong đầu em thường hiện lên cùng một cảnh tượng."

"Cảnh tượng gì?"

"Lần đó em ở Đài Bắc học TOEFL, có lần sau khi tan học anh đưa em về."

"Anh nhớ, bởi vì chỉ đưa về như vậy một lần. Nhưng đi đến đầu hẻm, em nhất quyết đòi tự đi tiếp, không cho anh đưa nữa. Còn muốn anh mau chóng trở về."

"Ừ." Em khẽ gật đầu "Em một mình cúi đầu lặng lẽ đi thật lâu, không hề ngoảnh lại."

"Anh biết. Bởi vì anh vẫn luôn chăm chú

nhìn theo bóng lưng của em."

"Thật ra em biết anh sẽ không đi, nhất định đứng nguyên chỗ đó nhìn em."

"Vậy là cảnh tượng này à?"

"Ừ."

"Cảnh này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"

"Không biết." Em lắc đầu "Nhưng những năm gần đây, em thường không giải thích được nhớ tới cảnh tượng này. Hay mỗi khi nhớ tới anh, nhất định đều sẽ nhớ đến cảnh này."

"Uhm.” Tôi suy nghĩ một chút, “Vậy em nghĩ vì sao em thường nhớ tới cảnh tượng này?"

"Có thể là vì cảm thấy tiếc nuối."

"Tiếc nuối điều gì?"

"Em lúc đó hẳn là nên quay đầu lại."

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, như đang cùng đi ngược thời gian không gian trở lại năm đó, đêm đó, ở đầu con hẻm kia.

"Bất luận thời gian có trôi qua bao lâu, cảnh tượng đó từ đầu đến cuối chưa từng mờ phai, như không ngừng thúc giục em, em lẽ ra nên ngoảnh lại, nếu như em ngoảnh lại, hết thảy đều sẽ khác."

Tôi rơi vào trầm tư, không nói tiếp.

Cái đêm mưa bay lất phất đó, chúng tôi đều không mang dù.

Đứng dưới ánh đèn đầu con hẻm, em nhất quyết muốn tự mình đi đoạn đường còn lại.

Còn tôi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của em càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất không thấy nữa.

"Em khi đó lẽ ra nên quay đầu lại." Em đang nói.

"Anh khi đó lẽ ra phải đuổi theo."

"Em uống xong rồi." Em lắc lắc cái ly.

"Anh vẫn còn một nửa."

"Chờ anh uống xong, em sẽ nói tiếp."

Tôi dùng ống hút hút một hơi lỵ matcha, chưa cảm thấy được vị ngọt, chất lỏng đã trượt xuống cổ họng. Mãi cho đến khi nghe tiếng rột rột.

"Đã uống xong." Tôi nói.

"Ở rất lâu rất lâu trước kia, em thật sự thích anh." Em nói.

"Anh biết."

"Trong suốt thời gian chúng ta xa cách, em tự nhủ với bản thân mình, nếu như có một ngày em có thể gặp lại anh, em nhất định phải nói cho anh biết, em đã từng rất thích rất thích anh."

Tôi khẽ gật đầu, không nói thêm gì.

"Hiện tại cũng vậy." Em nói tiếp.

Tưởng chừng như “forget”, lại có “get”.

Cứ nghĩ là “lover”, cuối cùng vẫn “over”.

Tôi vẫn nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên gặp em.