Không Đổi (不换)

Chương 01a




Thời gian, đối với tôi mà nói, chỉ có sự khác biệt của hôm qua, hôm nay cùng với tương lai một tháng tới.

Còn về ngày hôm kia, tuần trước, tháng trước, năm ngoái, không thể phân biệt, vì vốn dĩ đã đem cất vào kho ký ức, nơi không ai chạm tới được, cũng chẳng thể mở được cửa, mặc cho nó phủ đầy bụi.

Nhưng có một số người, một số việc, luôn có thể như chiếc chìa khoá đột ngột xuất hiện, từ từ mở ra cánh cửa đóng chặt đó, khiến tôi dễ dàng nhớ tới những chuyện xảy ra của mấy tháng hay mấy năm trước.

Giống như tôi lấy smartphone, dùng vài loại ứng dụng, liền có thể nói được đó là mấy nghìn ngày trước, hay hàng trăm nghìn giờ trước, hoặc vài triệu phút trước, hay hàng trăm triệu giây trước.

Cũng như bây giờ, cuộc gọi này không khác chiếc chìa khóa vô hình bỗng nhiên xuất hiện, mở toang ra cánh cửa ký ức. Thế là tôi lập tức có thể biết, đã bao lâu không nghe thấy thanh âm này.

14 năm 5 tháng, hơn 5000 ngày, hơn 120.000 nghìn giờ, 70,5 triệu phút.

Hơn 450 triệu giây.

"Anh bây giờ có thể nhìn thấy cầu vồng không?"

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vừa dứt, bầu trời phía xa lờ mờ hiện ra một chiếc cầu vồng.

"Thấy được." Tôi nói.

"Ừ. Vậy có thể nhờ anh giúp một chuyện không?"

"Có thể. Chuyện gì?"

"Em gửi email nói cho anh."

"Ừm."

Sau đó chúng tôi đồng thời trầm mặc, thời gian rất ngắn, nhưng đủ để khiến tôi vừa kinh ngạc lại không kinh ngạc.

Đột nhiên nhận được điện thoại của em, vậy mà tôi có thể trôi chảy tự nhiên ứng đáp.

Hoàn toàn không có cảm giác bối rối, phấn khích, nghi hoặc, hoảng hốt, không chân thực, xa cách hay xúc động.

Giống như thời gian chưa từng trôi qua, chưa từng thay đổi.

Giống như mười bốn năm năm tháng đã trôi qua đó chỉ là mười bốn phút lẻ năm giây.

Như là hai chúng tôi chỉ ngủ một giấc rất dài rất dài sau đó tỉnh lại.

Như một bộ phim bị biên tập cắt đi một đoạn lớn sau đó ráp lại.

Dường như giữa chúng tôi chỉ là ấn nút Pause, bây giờ lại bấm nút Play.

Hai chúng tôi như là từ mười bốn năm năm tháng trước cùng ngồi cỗ máy thời gian đến hiện tại.

Giống như...Thật giống như hai chúng tôi chưa từng rời xa.

"Anh đang làm gì?" Em cuối cùng cũng phá vỡ im lặng.

"Nói chuyện điện thoại với em."

"Có thể nói việc có ý nghĩa chút không?"

"Cái gì có ý nghĩa?"

"Chính là đừng có nói nhảm."

Tôi đột nhiên im bặt, không biết nên nói gì.

Thì ra mười bốn năm năm tháng đã mất đi đó vẫn có ý nghĩa.

Nhưng nếu như giờ tôi nói với em chuyện chúng ta đã hơn năm nghìn ngày không gặp mặt, có thể lại chẳng có ý nghĩa gì.

"Nhanh đi. Em đang chờ anh nói nè."

"Chờ anh nói?"

Chờ tôi nói vì sao hơn 120.000 giờ qua đều không có tin tức à? Thế nhưng người đột nhiên hoàn toàn không có tin tức là em mà. Chẳng lẽ đang chờ tôi hỏi em vì sao lại như vậy? Hoặc là chờ tôi mắng em?

"Làm sao em biết số di động của anh?"

"Em đoán anh không đổi số."

"Ừ, không đổi. Nhưng email anh đổi lâu rồi, em biết email hiện tại của anh không?"

"Em đương nhiên không biết."

"Hả? Vậy em làm sao gửi email cho anh?"

"Bởi vậy em đang chờ anh nói địa chỉ email đó."

Ơ, thì ra là chờ cái này.

Tôi đọc email cho em, em muốn tôi xem xong mail mới nói, liền cúp điện thoại.

Sau đó tôi liền nhớ tới em, nhớ tới chuyện giữa chúng tôi, trong nháy mắt đã bị cơn sóng hồi ức cuồn cuộn nuốt lấy.



Tôi đột nhiên đã quên đi thời gian và không gian, quên đi hiện tại là lúc nào, quên luôn tôi đang ở đâu.

Nếu như tôi là một con chim, giờ phút này nhất định sẽ quên vỗ cánh, thế là mất đà rơi xuống.

Toàn bộ quá trình rơi xuống, giống như quá trình gặp được em.

Nhận được mail em gửi, giọng điệu như một nhân viên dày dặn kinh nghiệm, nói chuyện công việc rất khách khí, rành mạch.

Em phụ trách một dự án thuộc lĩnh vực chuyên môn của tôi nên muốn nhờ tôi hỗ trợ.

Trước kia giữa chúng tôi hoàn toàn không có nói chuyện công việc, bộ dạng này của em tôi thực sự rất lạ lẫm.

Ngược lại với đoạn đối thoại không đầu không cuối vừa rồi, không những không xa lạ, còn cảm thấy rất quen thuộc.

Cuối thư em để lại số di động, còn thêm mấy câu:

"Dự án này rất khó thực hiện, nhưng có anh hỗ trợ, em rất yên tâm. Sau khi xem xong thì báo em, em sẽ gọi cho anh. Vô cùng cảm kích."

Mấy câu nói đó mới là em mà tôi quen thuộc, nhưng "vô cùng cảm kích" vẫn khiến tôi cảm thấy sự lạnh nhạt.

Tôi rất khó bình tâm để thanh lọc lại suy nghĩ của mình.

Bởi vì chỉ cần nghĩ đến em, thanh âm của em thế nào cũng sẽ hỗn loạn trong đầu.

Có nhiều thứ là giả, như Ngô Tông Hiến nói Lâm Chí Linh thích hắn.

Có nhiều thứ có thể là thật, kiểu như Lâm Chí Linh nói cô chưa từng chỉnh hình.


Có nhiều thứ chắc là thật, giống như Lâm Chí Linh nói cô rất muốn sớm kết hôn.

Nhưng luôn có một ít thứ là chân lý, như mặt trời luôn tỏa sáng chói chang.

Như là bây giờ tôi đang ngồi trước máy tính nhìn bức mail, dùng toàn bộ tâm trí nghĩ đến em.

Rốt cục xem hết cái mail ngắn gọn, cũng đọc xong tài liệu đính kèm.

Tôi gọi điện thoại cho em, kết quả như tôi đoán, em không bắt máy.

Em trước kia không có điện thoại di động, từng cho tôi ba số điện thoại, nhà ở, nhà trọ và nhà họ hàng.

Tôi thường lần lượt gọi ba số này, nhưng cũng thường không gặp được em.

Không nghĩ tới bây giờ em có điện thoại di động, vẫn không gặp được em.

Đang muốn dùng email trả lời thì điện thoại di động vang lên.

"Đọc mail hết chưa?" Em nói "Không có vấn đề gì chứ?"

"Ừ. Không có vấn đề gì."

"Không có vấn đề vậy sao không trả lời cho em?"

"Anh vừa mới gọi điện cho em."

"Em trong mail viết "Em gọi cho anh". Nghĩa là để em gọi cho anh."

“Có khác biệt à?" Tôi nói.

"Khác. Là em làm phiền anh, cho nên phải để em gọi cho anh mới phải đạo."

"Có khác biệt à?"

"Khác. Tiền điện thoại để em tốn."

"Có khác biệt à?"

"Anh hỏi câu này nữa em cúp máy."

"Đây là thái độ khi nhờ người ta giúp đỡ à?"

"Nếu như anh không thích thái độ của em, anh có thể không giúp."

"Ơ, anh rất thích thái độ của em."

Em dừng lại một chút, không tiếp lời.

"Em đừng lại đột nhiên tắt điện thoại." Tôi nói.

"Anh nhớ nhầm người rồi."

"Anh không nhớ nhầm."

"Thôi đi. Qua nhiều năm như vậy anh nhất định quen rất nhiều con gái, nhớ nhầm là bình thường."

"Em đừng có nói nhảm đi."


"Nếu như anh cảm thấy em nói nhảm, anh có thể cúp máy."

"Anh cảm thấy rất thú vị."

Em lại dừng một chút.

"Đừng lại đột nhiên tắt điện thoại." Tôi nói.

"Lại nhớ nhầm người."

"Có thể đừng luôn nói anh nhớ nhầm người được không?"

"Có thể. Chỉ cần anh không nhớ nhầm người."

Tôi thở dài một hơi, không nói tiếp.

"Sao lại thở dài? Nếu như không muốn nói thêm, em có thể cúp máy."

"Em cúp đi."

"Ừ."

Cúp điện thoại, tiếng cụp rất dứt khoát. Dứt khoát giống như 70,5 triệu phút trước đây.

Lúc đầu có cảm giác sẽ lại kết thúc như vậy, nhưng nhớ tới lần này là chuyện công việc. Có thể sẽ không giống.

Lưu số điện thoại di động của em vào danh bạ, bên Line xuất hiện một bạn mới, là em.

Ảnh đại diện của em là một tấm ảnh chụp cầu vồng, rất giống chiếc cầu vồng xế chiều hôm nay tôi trông thấy.

Nhớ tới lời mở đầu của em lúc nãy, mặc dù cảm thấy không hiểu thấu, nhưng đó mới chính là kiểu của em.

Tan tầm lái xe về nhà, ăn cơm tắm rửa. Bất luận tôi làm gì, trong đầu cũng sẽ vang vọng thanh âm của em.

Nhiều lần tranh đấu, trước khi ngủ rốt cuộc cũng gửi tin nhắn qua Line cho em. Nói cho em một chút về cách thực hiện dự án kia, cái này đáng ra là nên nói trong cuộc gọi vừa rồi.

Không bao lâu em liền trả lời, tôi vốn tưởng rằng đã trở thành người đi làm từ lâu, giờ này em hẳn là đã ngủ. Mặc dù hơn 450 triệu giây trước chúng tôi đều là cú đêm.

Câu chữ trong Line của em, uyển chuyển hơn, cũng nói nhiều hơn.

Thậm chí còn dùng icon "Cảm ơn".

Line là phương thức liên lạc trước kia chúng tôi chưa từng dùng qua, cái này khiến tôi có cảm giác như mình đang bắt đầu một đoạn đời mới.

Thời đại thay đổi rồi.

Nếu như thời đại không thay đổi, vậy chính là tôi thay đổi rồi.

"Gần đây khỏe không?" Tôi gửi tin.

"Gần đây ý là bao lâu?"

"Trong vòng một năm đi."

"Công việc rất bận rộn, những thứ khác cũng ổn."


"Vậy em bây giờ ở chỗ nào?"

"Em chuyển về ở cùng mẹ."

"Mẹ em?"

"Phải. Mẹ ruột."

À, vậy là chúng tôi lại ở cùng một thành phố, ngước nhìn cùng một bầu trời.

"Em chuyển về bao lâu rồi?"

"Quên rồi. Cũng khá nhiều năm."

"Vậy sao em không nói với anh?"

"Có cần thiết sao? Chúng ta lại không cần gặp mặt."

"Gặp mặt thôi mà tội ác tày trời như vậy sao?"

"Mắt anh có vấn đề à? Em chỉ nói không cần thiết, không có nói tội ác tày trời."

"Vậy bây giờ bởi vì làm chung dự án, có thể gặp mặt không?"

"Vẫn không cần thiết. Có điện thoại với Line như vậy đủ rồi, không cần gặp mặt."

"Nhưng mà anh muốn gặp em."

"Anh nhớ nhầm người rồi. Người anh muốn gặp không phải em."


"Anh bây giờ tới chỗ em. Mười lăm phút sau gặp dưới lầu."

"Anh điên rồi à? Bây giờ là hai giờ sáng đó!"

"Có xem phim Nhật《 Bây giờ, rất muốn gặp em 》chưa?"

"Chưa xem."

"Bên trong có câu thoại: Gặp được em rồi, anh không còn cách nào khác phải mang theo phần hồi ức này trải qua một cuộc sống khác. Cho nên hiện tại, anh hạ quyết tâm, đi gặp em."

"Câu thoại này quá nhàm." Nàng trả lời.

"Dù sao bây giờ anh đi gặp em."

"Xin đừng có nửa đêm hai giờ lên cơn mà."

"Tóm lại, mười lăm phút sau anh đến."

"Anh có tới, em cũng không xuống đâu."

"Em có thể không xuống, nhưng anh sẽ một mực đợi dưới lầu."

"Em không bị uy hiếp đâu."

"Đây không phải uy hiếp. Anh là ở dưới lầu nhà em canh chừng, gần đây ăn trộm nhiều."

"Đó không gọi canh chừng. Canh chừng kiểu đó chỉ có đồng bọn của ăn trộm thôi."

"Em nói đúng. Đã trễ như vậy đầu óc em vẫn còn rất tỉnh táo."

"Trễ rồi. Có việc gì ngày mai nói. Ngủ ngon."

"Anh đang ra cửa, em có thể bắt đầu tính thời gian."

"Anh nghe không hiểu à? Đừng có tới."

"Phải lái xe đây."

Tắt màn hình điện thoại di động, tiện tay đặt một bên, tôi khởi động xe rời đi.

Người lái xe ở thành phố này, có khi còn hiểu ý người lạ trên đường hơn cả đám bạn cũ.

Nhất là đêm khuya như vầy, vừa đến đèn vàng ở ngã tư, ai muốn đi trước ai muốn chờ, chỉ cần đèn xe chạm nhau một cái, liền hiểu ý.

Vậy mà tôi với em, có lẽ tình cảm đã từng sâu đậm, có lẽ có rất nhiều điểm giống nhau, lại hình như rất ít khi hiểu ý nhau.

Nhưng mà một khi đã hiểu, sẽ trở thành lời hứa thiêng liêng.

Thật ra chỉ chạy mười phút là tới, không phải tôi đánh giá quá cao khoảng cách đến nhà em, cũng không phải tôi chạy nhanh.

Mà là em rất ghét đến trễ, chỉ cần đến trễ một phút em liền sẽ phát điên.

Tôi không nghĩ là sau mười bốn năm năm tháng, thì có thể đánh giá cao thời gian em chờ được.

Mà cũng có thể tới trước giờ hẹn, vẫn luôn là hành động phản xạ của tôi đối với em.

Mặc dù đang ở cái tuổi bộ nhớ không đủ, những thứ cần nhớ kỹ lại không ngừng tăng lên.

Nhưng dù cho trí nhớ suy giảm, những thứ cần nhớ cứ tăng như vòng xe không ngừng chuyển động.

Vẫn có một ít ký ức đã nằm sâu trong huyết mạch, ngay cả thời gian cũng không có cách gì động đến.

Hơn năm nghìn ngày cũng không thể thay đổi ký ức tươi đẹp của tôi về từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này.

Khác biệt duy nhất là, trước kia đi xe máy luôn luôn chạy thẳng vào, mà bây giờ xe tôi chỉ có thể dừng ở đầu ngõ.

Xuống xe, mở điện thoại, có hai tin nhắn chưa đọc:

"Anh lái xe thật à?"

"Khuya lắm rồi, đừng ra khỏi cửa. Em là muốn tốt cho anh đó."

"Anh đến rồi." Tôi trả lời em.

Sau đó lẳng lặng chờ đợi màn hình điện thoại xuất hiện tin nhắn trả lời, như trong quá khứ hơn 120.000 giờ trước.

"Em xuống đây."

Tầm mắt của tôi đột nhiên hoàn toàn mơ hồ. Cửa sắt chậm rãi mở ra, đối với tôi, thời gian đợi em xuất hiện lúc đó dài dằng dặc. Mặc dù dựa theo vật lý chỉ khoảng chừng ba giây đồng hồ.