Không Đổi (不换)

Chương 04a




Trải qua mấy lần gọi điện thoại tìm em trò chuyện, còn em thì qua một thời gian mới gọi lại.

Hoặc lúc em gọi lại thì tôi không tiện nói chuyện.

Tôi bắt đầu cảm giác được sự không giống nhau.

Cuộc sống của người trưởng thành so với thời đi học rõ ràng không giống nhau, ít nhất ở chỗ khá dễ dàng nhận rõ hiện thực.

Đột nhiên gặp lại khiến tôi nhất thời rời xa thế thế giới hiện thực, dấn thân vào thế giới chỉ có tôi và em.

Thế giới đó trên thực tế vốn không tồn tại, chỉ là cùng được xây dựng ở trong lòng tôi và em.

Tình cảm càng sâu, cảm giác về sự tồn tại của thế giới kia càng mạnh.

Trong thế giới đó không có lựa chọn, định sẵn, thỏa hiệp, tiếc nuối, trách nhiệm...

Cũng không cần bận tâm đến người khác, bởi vì căn bản không có người khác, chỉ có tôi và em.

Tôi rất muốn sống trong thế giới chỉ có tôi và em đó, rất muốn.

Nhưng những chuyện trải qua theo thời gian đã đè nặng trái tim tôi, làm cho nó chìm xuống.

Chìm sâu đến mức không cách nào thoát ly thế giới hiện thực mà nhảy vào thế giới kia.

Giống như lực hút trái đất cứ níu chặt tôi lại trên mặt đất, trừ phi có lực phóng của hỏa tiễn.

Đẩy tôi thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của lực hút trái đất, như vậy tôi mới có thể trôi bồng bềnh trong vũ trụ.

Nhưng dù cho có sức mạnh khủng khiếp đẩy tôi thoát ra, cũng chỉ có thể giúp tôi bồng bềnh trong vũ trụ được một lúc.

Rất nhanh tôi lại sẽ rơi tọt xuống mặt đất.

Trong thế giới hiện thực, tôi và em chỉ là hai người trưởng thành bận rộn công việc.

Ngoài công việc, xung quanh chúng tôi còn có những người, những chuyện và những hoàn cảnh khác nhau vây quanh.

Tạo thành cái gọi là cuộc sống của tôi và cuộc sống của em, hai cuộc sống dường như chẳng hề giao nhau.

Điểm giao nhau duy nhất, hình như chính là ‘công việc’.

Nhưng nếu như chúng tôi trong tương lai chỉ có thể dựa vào điểm giao nhau này để tiếp tục gặp nhau.

Hay là chúng tôi sẽ tiếp tục gặp nhau chỉ là bởi vì điểm giao nhau này.

Như vậy thì thế giới chỉ có tôi và em đó sẽ dần dần biến mất.

Chúng tôi chỉ có thể ở trên mặt đất tình cờ đi lướt qua nhau, khẽ gật đầu mỉm cười mà thôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy em giống như một người bạn trong thế giới tâm linh của tôi, phiêu diêu, lượn lờ, rất khó chạm tới được.

Trong thế giới hiện thực, chúng tôi không có bạn chung. Một người cũng không.

Bạn phổ thông của tôi Trần Hộ Tường và bạn tiểu học của em Lý Ngọc Mai, chỉ là cầu nối giúp chúng tôi quen nhau.

Nhưng trước giờ cũng không phải là bạn chung của chúng tôi.

Mà tôi đã mất liên lạc với Trần Hộ Tường nhiều năm.

Tôi rất hi vọng giống mười mấy năm trước vậy, gọi điện nói chuyện phiếm, đăng tin trên mạng, gặp mặt.

Đều như những chuyện đương nhiên, thậm chí hiển nhiên.

Nhưng bây giờ gọi điện thoại hoặc nhắn Line với em để trò chuyện, giống như đang tìm lý do hoặc viện cớ.

Trước kia em cho ba số điện thoại, ghét nhất là không biết em sẽ ở chỗ số điện thoại nào.

Thậm chí có thể em còn không ở chỗ số nào. Thế là tôi chỉ có thể gọi thử tất cả các số.

Hiện tại em chỉ có một số điện thoại, lại luôn mang theo bên mình.

Thời đại đã trải ra con đường bằng phẳng giữa tôi và em, nhanh chóng, thông thoáng, lại không có bất kỳ ngã rẽ nào.

Vậy mà vì sao tôi lại mất đi dũng khí để lên đường?

Rõ ràng khoảng cách rất gần, rõ ràng chỉ cần cầm điện thoại bấm phím, rõ ràng chỉ cần lên Line nhắn một câu, rõ ràng...

Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, bây giờ tại sao lại trở nên khó khăn đến vậy?

Cũng may em thỉnh thoảng sẽ gửi Line cho tôi truyện cười hoặc vài hình ảnh ngộ nghĩnh, nhìn sơ đã biết là share từ chỗ khác.

Tôi cũng chỉ là thả lại icon Ha ha.

Nếu như em share văn chương, tôi liền thả icon Gật đầu;

Nếu như em share phim ảnh, tôi nhấn Like.

Mặc dù không tính là trò chuyện, nhưng ít ra không đến mức bặt vô âm tín.

Nhưng liệu chúng tôi sau này có thể cứ không cần dùng câu chữ hay ngôn ngữ trao đổi, chỉ dùng Icon là được?

Mãi cho đến lần em share một chuyện cười:

"Chó đi vào tiệm 7-11 bị đuổi ra ngoài, nhưng dê đi vào lại không sao, vì cái gì?"

"Đáp án là tiệm 7-11 không đóng cửa (bất đả dương)."

*7-Eleven là chuỗi cửa hàng 24/7, tức là không đóng cửa, cấm thú cưng! Chó bị đuổi =>ok? Còn từ không đóng cửa (bất đả dương) từ dương (đóng cửa) đọc đồng âm với dương (dê), nên bị hiểu là không đánh dê

Câu chuyện cười này thực sự quá lạc hậu, có ít nhất cũng vài chục năm rồi, không chừng là tôi trước kia kể cho em nghe.

Tôi nhịn không được bèn trả lời em:

"Em cần thay đổi danh sách bạn bè đi. Mấy chuyện cười em share đều có mấy chục năm rồi."

"Bạn bè em ít lắm, không giao du rộng rãi như anh." Em gửi lại.

"Anh không giao du rộng rãi, nhưng bạn của anh rất có lương tâm, không đi share mấy chuyện cười cũ mốc."

"Nói hay lắm. Anh share mấy chuyện em coi thử đi."

Tôi lướt điện thoại tìm, liền share vài chuyện cười cho em.

Mỗi chuyện đều khiến em rất buồn cười, mà lại là chuyện em chưa từng nghe qua.

"Em làm anh nhớ tới một người bạn." Tôi gửi.

"Ai?"

"Hắn mỗi lần đi bệnh viện khám, đều sẽ cười hoài."

"Sao vậy?"

"Bởi vì hắn truyền nước biển (điếu điểm tích)"

*Điếu điểm tích (tức là truyền nước biển) đọc đồng âm với tiếu điểm đê (ý nói người dễ bị chọc cười

"Em vốn là người dễ cười nè." Em trả lời.

"Em trước giờ mà dễ cười thôi à? Em hầu như đều không cười."

"Anh nhớ nhầm người."

"Không phải vậy anh hỏi em: Từ lúc gặp lại đến giờ, em từng cười với anh chưa?"

"Đó là đối với anh. Bình thường em rất dễ cười."

Sau đó em gửi mấy cái icon Haha.



"Icon không tính." Tôi trả lời.

"Icon nói hộ lòng em."

"Ánh trăng mới nói hộ lòng em."

"Mặc kệ. Em hôm nay rất cần cười."

"Tại sao?".

"Em nên nói sớm với anh, hôm nay tâm trạng em rất tệ."

"Có chuyện gì?"

"Dù sao mấy chuyện cười anh vừa mới share cũng làm tâm trạng em khá hơn rồi. Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà."

"Vậy tâm trạng em rất tệ cũng là bởi vì anh?"

"Nói nhảm."

"Anh làm gì rồi?" Tôi hỏi.

"Dù sao cũng đã qua rồi. Tâm trạng em bây giờ rất tốt."

"Có phải là nhớ tới trước kia?"

"Xem như là vậy đi. Em không muốn nói nữa."

"Thôi được."

"Phải ngủ rồi. Ngủ ngon."

Khoảng thời gian xa cách em đó, khiến tôi trở nên không thích hoài niệm.

Bởi vì nếu như tôi nhớ tới trước kia, thế nào cũng sẽ sa vào suy nghĩ: ‘tôi và em rốt cuộc là thế nào? Là nảy sinh rất nhiều chuyện, hay chuyện gì cũng đều chưa từng nảy sinh? Những câu hỏi này sẽ tạo thành một mê cung.

Tâm trạng không chỉ rơi xuống tận đáy, mà còn không tìm thấy lối ra.

Có lẽ em cũng giống như tôi vậy.

Biết em thích đọc chuyện cười, tôi thường share những chuyện cười và hình ảnh ngộ nghĩnh cho em.

Em bao giờ cũng sẽ tích cực trả lời lại, mà thật sự em cũng rất dễ cười.

Sau đó chúng tôi sẽ trò chuyện một chút, giống như kiểu trước đây nói lan man chuyện Đông chuyện Tây.


Thường thường đều là cho tới khi em nói ngủ ngon mới thôi, lúc đó chừng khoảng 1 giờ sáng.

Mặc dù trên Line nghe không được giọng nói, nhưng tôi luôn luôn có thể đọc được chính xác khẩu khí của em.

Cũng giống như có thể thấy được nét mặt em lúc gõ xuống những câu chữ đó.

Rất nhiều người khi dùng câu chữ diễn đạt và dùng ngôn ngữ trò chuyện, sẽ có điểm khác biệt,

Nhưng đối với tôi mà nói, câu em gõ xuống và lời em nói ra, giống hệt nhau.

Kiểu trò chuyện trên Line này cho cảm giác quá quen thuộc, phảng phất như trở về trước đây.

Tôi thậm chí có ảo giác mình mới hai mươi mấy tuổi, em cũng hai mươi mấy tuổi.

Hoàn toàn quên mất chúng tôi sớm đã là người đi làm, không còn là sinh viên nữa.

Nếu như loại này ảo giác tiếp tục kéo dài, e rằng có hôm thức dậy tôi sẽ quên luôn phải đi làm.

Có lần trò chuyện thật sự quá muộn, đến hơn hai giờ sáng.

"Em còn phải đi làm, sau này đi ngủ sớm một chút, đừng nên nói chuyện quá muộn."

"Từ lúc đi làm, em luôn luôn lên giường đi ngủ trước 11 giờ."

"Nhưng mà dạo này chúng ta toàn nói chuyện tới 1h mà."

"Anh biết là tốt."

"Biết cái gì?"

"Em là tại nói chuyện với anh đó."

"Hả? Anh còn tưởng em 1 giờ mới ngủ."

"Đó là giờ ngủ của anh."

"Làm sao em biết?"

"Em quen anh bao lâu rồi?"

Đó là một câu hỏi hay.

Quen biết được một năm hai tháng, xa cách mười bốn năm năm tháng, gặp lại đến nay gần một tháng.

"Gần mười sáu năm đi." Tôi đáp.

"Không. Em quen anh cả đời rồi." Em gửi.

Tôi không biết phải trả lời thế nào.

Người ta thường dùng chiều dài để đo đếm sinh mệnh, nhưng cũng có một số người dùng chiều sâu để so sánh.

Có lẽ trong cảm giác của em, em đã quen biết tôi rất lâu rất lâu, lâu như cả một đời người vậy.

Hoặc là em cảm thấy hiểu tôi rất sâu, sâu bằng cả một đời người vậy.

Thật ra thì tôi cũng cảm thấy, tôi đã quen biết em cả một đời.

"Anh đúng là 1 giờ sáng mới ngủ." Tôi gửi.

"Anh không còn khả năng làm cú đêm nữa đâu, sau này đi ngủ sớm một chút đi."

"Em cũng vậy."

"Bởi vì anh, em mới ngủ trễ. Chỉ là tại anh."

Tôi rất cảm động.

Chúng tôi của bây giờ, đã học được khả năng che dấu tình cảm, hoặc rất giỏi trong việc kiềm chế tình cảm.

Nhưng mà một khi đã che giấu không được hoặc kiềm chế không nổi, tình cảm sẽ tuôn ra dào dạt.

Nếu như tình cảm của chúng tôi trong quá khứ giống một thảo nguyên bao la xanh biếc, tràn trề sự sống.

Trải qua vài chục năm hoàn toàn không có nước mưa tưới mát, vốn tưởng rằng chỉ còn lại sa mạc hoặc là đất khô.

Không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy vài ngọn cỏ chưa héo úa.

Đây là kỳ tích, hay sức sống của những ngọn cỏ đó quá mãnh liệt?

"Thật có lỗi. Cũng cám ơn em. " Tôi đáp.

"Ngủ không đủ lúc đi làm tinh thần sẽ không tốt, em rất ghét như vậy."

"Thật lúc lúc đi làm tinh thần không nên quá tốt."

"Tại sao?"

"Nếu như lúc đi làm tinh thần quá tốt, thì dễ nghĩ lung tung: Sao mình lại làm cái công việc chết tiệt này? Nhưng nếu như tinh thần không tốt lắm, phải mất sức ứng phó công việc, thì sẽ không suy nghĩ linh tinh."


"Em không có tới cảnh giới này như anh. Em sắp ngủ gục rồi, ngủ ngon."

Tôi không chat Line quá khuya với em nữa, sợ ảnh hưởng giấc ngủ của em.

Thời gian lên Line của em rất tùy hứng, nhưng đều luôn xem truyện cười hoặc hình ảnh thú vị tôi share.

Nhưng đêm nay trong lúc nhất thời tìm không thấy truyện nào hay ho, cũng không gặp hình nào thú vị.

Do dự một hồi, tôi gửi cho em một câu: "Hôm nay khỏe không?"

Có lẽ đối người bình thường mà nói, ‘hôm nay khỏe không’ là một câu chào hỏi rất bình thường.

Nhưng đối tôi mà nói, đơn giản chào hỏi em một câu ‘hôm nay khỏe không’, lại cần trải qua một phen đấu tranh.

"Anh gần đây có béo lên không? Em tăng cân nhiều rồi." Em đáp.

"Em béo lên à?"

"Ừ. Lần sau hẹn ra đi bộ đi."

"Bây giờ cũng được."

"Nhưng em muốn tới tiệm Photocopy."

"Anh đi với em. Mười lăm phút sau gặp nhau dưới nhà em nhé?"

"Được."

Tôi như cũ đến trước giờ hẹn năm phút, nhưng tôi chỉ chờ ba phút.

Nói cách khác, em xuống trước giờ hẹn hai phút.

"Anh chờ bao lâu rồi?" Em hỏi.

"Ba phút."

"Vậy lần sau em sẽ sớm hơn một chút."

"Không cần. Đúng giờ là được rồi."

"Ừ. Chúng ta đã không có khả năng đến trễ nữa rồi." Em nói.

Chúng tôi sánh vai đi, trời chỉ mới tối, đường phố còn rất náo nhiệt.

Tôi nhẩm tính, lần gần nhất gặp em đã là một tháng trước.

Mặc dù đối với những kẻ đã từng mười bốn năm năm tháng không gặp như chúng tôi mà nói, một tháng không gặp chỉ là số lẻ.

Nhưng tôi bây giờ cảm thấy, một tháng này thật là dài đăng đẳng.

Sau khi gặp lại, mỗi khi theo em đi một đoạn đường ngắn, tôi đều ở vị trí phía sau bên trái em một bước.

Nhưng bây giờ chúng tôi đang đi bên cạnh nhau, đến tiệm Photocopy phải đi bộ chừng mười phút.

"Đi tiệm Photocopy để in cái gì à?" Tôi hỏi.

"Không thì làm gì?" Em không dừng lại bước chân, mặt hơi nghiêng sang trái "Ở đó có uống cà phê được sao?"

Tôi đột nhiên cứng họng, nói không ra lời.

Bởi vì tôi thấy được thứ đã vài chục năm không gặp, là ba phần tư gương mặt hoàn mỹ của em.

Qua góc ba phần tư mặt, có thể trông thấy em trọn vẹn đặc biệt là đôi mắt rất đẹp, rất sâu.

Cũng có thể nhìn thấy đường bờ môi đẹp như tạc tượng, hơi cong lên.

Những đường nét khác trên khuôn mặt cũng đều uốn lượn thanh tú, nét nào ra nét đó.

Những năm gần đây nếu như mơ tới em, trong mơ thường có thể thấy được ba phần tư gương mặt em.

Nhưng dù cho phong cảnh có mỹ lệ cũng sẽ bị lãng quên, người khó quên đến mấy rồi hình ảnh cũng sẽ phai mờ.

Tôi lo lắng một ngày nào đó sẽ quên lãng, sẽ phai mờ, thậm chí đã quên luôn sự phai mờ đó.

Nhưng bây giờ nhìn em, tôi biết dáng vẻ xinh đẹp nhất của em sớm đã khắc thật sâu trong lòng tôi.

Vô cùng rõ ràng, chưa từng mờ phai.

Trong thoáng chốc, tôi đã trở về quá khứ, giống như lúc trước sánh vai đi cùng em.

Tôi đột nhiên có một loại ảo giác, mảnh thảo nguyên của quá khứ kia lại quay về.

Mặc dù đã qua vài chục năm hoàn toàn không có nước mưa tưới tắm, nhưng bây giờ chỉ vì vài giọt mưa rơi xuống.

Dường như lại có thể nhìn thấy một màu xanh biếc đó, ngửi được cả hương thơm của cỏ non.

"Gì vậy?" Em hỏi.

"Không có gì."

"Rõ ràng là có."


"Ơ, chỉ là có một vật quý báu vốn tưởng đã mất, bây giờ phát hiện vẫn còn."

"Là cái gì?"

Tôi không trả lời, chỉ ngắm nhìn em, lẳng lặng thưởng thức ba phần tư gương mặt của em.

Phát hiện tôi chăm chú nhìn mình, em cũng không hỏi thêm, khóe miệng nở một nụ cười.

Mặc dù chỉ khẽ cong môi, nhưng từ lúc gặp lại đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của em.

Đã mười mấy năm rồi, nụ cười của em vẫn tựa như tia chớp, chớp lên một cái liền biến mất.

Mà tia chớp lóe lên trong nháy mắt, vẫn đủ để soi sáng toàn bộ bầu trời đêm.

"Có phải là cảm thấy em mập ra không?" Em hỏi.

"Em vốn không có mập."

"Mắt anh có vấn đề rồi. Em rõ ràng mập lên."

"Có sao?" Tôi nhìn em từ đầu đến chân, "Không có đâu."

"Cái này chứng tỏ một tháng không đủ lâu."

"Là sao?"

"Nếu như chúng ta lâu lâu mới gặp nhau một lần, anh nhất định nhận ra em mập lên liền."

"Tại sao?"

"Gặp quá thường xuyên có thể không thấy kháct, lâu lâu gặp một lần mới có thể nhìn ra thay đổi"

"Ý của em là để nhìn ra em mập lên, chúng ta nên lâu lâu mới gặp một lần à?"

"Ừ. Bởi vì anh không nhận ra khác biệt."

"Nhận ra có gì khác quan trọng như vậy à?" Tôi hỏi.

"Ít nhất biết được anh có quan tâm em không."

"Nhưng mà em vốn không có mập lên mà?"

"Vậy chứng tỏ anh không quan tâm."


"Em làm sao không nói lý lẽ như vậy?"

"Cảm thấy em không nói lý lẽ, có nói đừng chuyện với em."

Em bước nhanh hơn, chúng tôi không còn sánh vai.

Còn chưa đi đến chỗ Photocopy mà, ít ra để cho tôi chống đỡ được tới đó đi.

Trở lại vị trí phía sau bên trái em một bước, đi thêm một phút thì đến cửa tiệm.

Nhưng một phút này đúng là yên ắng mà dài đằng đẵng.

"Em vào một mình." Em nói.

"Vậy anh ở bên ngoài đợi."

Em không thay đổi sắc mặt bước vào trong tiệm, tôi chờ ở ngoài.

Mới có mười phút đi đường, còn chưa kịp hâm nóng hoàn toàn bầu không khí

Vậy mà tới phút cuối lại xuất hiện bóng đao ánh kiếm.

Có lẽ con đường đi giữa tôi và em, vốn dĩ đã không bằng phẳng, luôn luôn gập ghềnh.

"Đi thôi." Năm phút sau em đi ra khỏi tiệm.

"Ừ."

Chúng tôi yên lặng bước đi, tôi duy trì vị trí phía sau bên trái em một bước.

Nếu còn muốn nhìn thấy ba phần tư gương mặt em, lần này ít nhất cần phải chống đỡ được tới dưới lầu nhà em.

Tôi lấy dũng khí, bước nhanh lên bên cạnh em.

"Anh biết nguyên nhân tại sao em mập lên rồi." Tôi nói.

"Nguyên nhân gì?"

"Mập bởi vì nuốt lời."

"Em nuốt lời?"

"Em đã hứa lần sau cùng nhau ăn cơm, kết quả không có."

"Em đâu có nói lần sau là lúc nào."

"Vậy thì bao lâu?"

"Ba tháng."

"Cái gì?" Tôi gần như gào lên "Ba tháng?"

"Ừ. Chúng ta tối đa chỉ có thể ba tháng ăn cơm một lần."

"Một năm ăn bốn lần, 98 tiệm mì còn lại muốn ăn hết mất hai mươi lăm năm đó!"

"Nếu như chúng ta còn có hai mươi lăm năm, ngược lại là chuyện tốt."

"Vậy gặp mặt thì sao?" Tôi hỏi.

"Tối đa một tháng gặp mặt một lần."

"Lâu quá vậy?"

"Bây giờ em càng phải cẩn thận, không muốn vượt qua giới tuyến màu đỏ trong lòng."

"Gặp mặt sẽ vượt tuyến à?"

"Nếu như gặp mặt quá thường xuyên, nhất định sẽ vượt."

Trong lòng tôi chấn động, không có trả lời.

"Em nhất định mập ra, bởi vì cứ hay ăn đêm. Trước kia em không có thói quen này."

"Vậy sao lại bắt đầu ăn đêm?" Tôi hỏi.

"Bởi vì nói chuyện với anh nên thức khuya. Bụng sẽ đói."

"Anh dạo này đã không làm em thức khuya mà, cho nên gần đây chắc là em không ăn đêm nữa?"

"Vẫn ăn."

"Sao vậy?"

"Sợ anh đêm khuya đột nhiên muốn nói chuyện lại tìm không được người có thể nói."

"Em..." Tôi có chút kích động, nói không nên lời.

"Không ngờ thói quen đã mười mấy năm, lại bị anh dễ dàng phá vỡ."

"Em vẫn nên khôi phục thói quen ngủ trước mười một giờ đi.

"Để coi sao đã." Em nhún nhún vai.

"Vậy em cảm giác mình mập ra, hay thấy cân nặng tăng lên thật?" Tôi hỏi.

"Cần gì cân, nhất định nặng hơn."

"Cho nên em không hề cân?"

"Không. Ăn nhiều đồ vặt nhất định mập ra, không cần cân cũng biết."

"Trời"

"Em nói không đúng sao?"

"Em đẹp như vậy, nói cái gì cũng đúng."

Em đột nhiên nở nụ cười, nụ cười rất rạng rỡ.

Chính là kiểu nụ cười thuần khiết mà đã mười mấy năm rồi tôi chưa thấy lại.

Là nụ cười làm cho tâm trạng người ta tốt lên, cả người thư thái.

Quãng đường trở về này đi đúng y mười phút, thập toàn thập mỹ.

"Chạy xe cẩn thận." Em nói.

"Anh không còn chạy xe máy nữa, mấy năm này đều lái xe con."

"Em biết. Nhưng em nói theo nói quen thôi."

"Đây là thói quen mười mấy năm trước mới có của em hả?"

"Ừ. Nhưng thói quen này sẽ không thay đổi." Em nói, “Mà em rất thích cảm giác nói với anh chạy xe cẩn thận."

"Sao lại thích?"

"Không biết." Em lại nhún nhún vai "Cảm giác sau khi nói câu này, anh sẽ rất bình an."

Tôi mỉm cười, nói bye bye.

"Chạy xe cẩn thận." Em nói.

Mảnh thảo nguyên trong ký ức đó, trải qua trận mưa xuân này, hệ thực vật xanh biếc tươi tốt bên trên nó cùng với hương thơm hoa cỏ, tất cả dường như đều đã được hồi sinh.