Không Đổi (不换)

Chương 04b




"Yêu, có thể định lượng sao?" Em hỏi.

"Chắc là có thể chứ."

"Nếu như yêu có thể định lượng, thật muốn biết cuối cùng anh yêu em nhiều bao nhiêu."

"Lấy độ cao mà nói, là dãy Himalaya."

"Lấy chiều sâu mà nói, là rãnh biển Mariana."

"Lấy chiều dài mà nói, là sông Nile."

"Lấy diện tích mà nói, là biển Thái Bình Dương."

"Lấy không gian mà nói, chỉ nho nhỏ thôi, là cả trái tim anh."

__________________________________________________________

Hạt giống hướng lên bầu trời nảy mầm đó được nước mưa tưới tắm, bắt đầu đâm chồi.

Thế là chúng tôi thỉnh thoảng sẽ nhắn tin trên MSN.

Nếu như cả hai đều cùng online, sẽ chat với nhau.

Một số người trên mạng rất khéo ăn nói, ngoài đời lại ít nói, một số thì ngược lại.

Còn em, dù trên mạng hay trong cuộc sống đời thực, chắc là như nhau.

Mặc dù trên mạng không nhìn thấy vẻ mặt, cũng không nghe được giọng điệu.

Nhưng cảm giác lúc chat với em, cũng không khác với khi đối mặt trò chuyện.

Dù quen biết chưa lâu, thời gian gặp mặt trò chuyện cũng không nhiều,

Nhưng chúng tôi chat trên mạng lại giống như bạn bè quen nhau đã lâu lại còn thường xuyên tán gẫu.

Dường như luôn nói không hết chủ đề, dường như rất muốn chia sẻ với nhau mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống hằng ngày.

Chúng tôi như thể không để thế giới bên ngoài quấy rầy, coi như thời gian đã đứng im.

Cho nên thường thường một lần chat là đến mấy tiếng đồng hồ.

Chúng tôi không có thảo luận quốc gia đại sự, cũng không có nghiên cứu triết lý nhân sinh

Chỉ là đơn thuần chia sẻ với nhau những cảm xúc trong lòng.

Lâu dần, có lúc cảm thấy em thật sự rất hiểu tôi.

Tôi không biết tại sao có cảm giác mình cũng hiểu em rất rõ.

Có lần em cảm thấy gõ chữ quá chậm, bèn cho tôi một dãy số, là số điện thoại nhà em.

Em muốn tôi năm phút sau gọi, đúng năm phút không kém một giây sau tôi liền gọi tới số đó.

Điện thoại kết nối, nghe được một tiếng alô, giống như giọng một bé gái mười tuổi, rất non nớt.

"Xin gọi dì của em tới nghe máy." Tôi nói.

"Đồ ngốc. Là em nè."

Không phải chưa từng nghe qua giọng của em, nhưng trong điện thoại, giọng của em rất trẻ con.

Không phải trẻ con kiểu nũng nịu hoặc điệu đà, mà là kiểu ngây thơ và thuần khiết, nghe rất dễ chịu.

Tôi rất thích nghe giọng em, không có lý do gì đặc biệt, thích là thích.

Nếu như trong lòng tôi có cài đặt một ổ khóa, cần phải có tần số dao động âm thanh chính xác mới có thể mở ra.

Vậy thì thanh âm của em vừa vặn có thể mở ra cái khóa này.

Mỗi khi nghe được thanh âm của em, cánh cửa trong lòng tôi sẽ mở rộng, niềm vui sẽ theo đó tỏa ra tràn ngập.

Về sau chúng tôi online nói chuyện trên trời dưới đất, nếu như lười gõ chữ thì sẽ dùng điện thoại thay thế.

Nhưng cho dù là nói điện thoại, cũng có thể nói suốt mấy tiếng.

Cúp điện thoại xong, lúc nào tôi cũng ngạc nhiên về thời gian đã tiêu tốn.

Mà rốt cuộc nói những chuyện gì, cũng không nhớ nổi.

Nhờ em mà tôi đã hoàn toàn hiểu rõ thuyết tương đối.

Thời gian rõ ràng là 100 phút mà trong điện thoại như chỉ có 10 phút.

Chắc là nghe giọng em quá nhiều, có lúc trong đầu tự nhiên sẽ xuất hiện giọng nói của em.

Đặc biệt là lúc ngồi một mình yên lặng trong màn đêm tĩnh mịch, đặc quánh như tách cà phê đắng ngắt.

Dường như tất cả âm thanh xung quanh đều đã ngủ say, giọng nói của em trong đầu sẽ đặc biệt rõ ràng.

Tôi thậm chí còn có thể nói chuyện với giọng của em.

"Còn chưa ngủ sao?" Trong đầu là tiếng nói của em.

"Vậy tôi hiện tại là đang tỉnh à?" Tôi lẩm bẩm.

Không phải lúc nào nói chuyện với em cũng thuận buồm xuôi gió, có khi bất thình lình lại xuất hiện bóng đao ánh kiếm.

Lúc đó em hoàn toàn không lên tiếng, cứ im phăng phắc, thậm chí đến tiếng thở của em cũng không nghe được.

Tôi nghĩ em hoặc là dưỡng khí rất nhiều, hoặc là bơi lội rất giỏi, bởi vì em nín thở hay thật.

<"bức khí": nín thở, cũng nghĩa là tức giận, ở đây chơi chữ>

Lúc em tức giận cũng sẽ không cúp điện thoại, tôi cũng không dám cúp, nhưng cứ hoàn toàn không có âm thanh, bầu không khí rất quái lạ.

Tôi không thể làm gì khác hơn đành phải phân thân, tự mình nói chuyện, lại học giọng điệu của em trả lời.

May mắn thì, tầm khoảng ba phút sau sẽ em lên tiếng phá băng.

Còn không may thì…

Tôi không dám suy nghĩ nhiều, nhưng trước mắt em giữ kỷ lục là mười lăm phút.

Có một lần lại đột nhiên im lặng, đành phải một mặt phân thân một mặt liều mạng nghĩ xem tại sao.

Nhưng suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra tôi cuối cùng đã nói gì đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng.

Ngó bộ sắp phá vỡ kỷ lục rồi, mới loáng thoáng nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ.

Nghe kỹ lại, thì là nhịp thở đều đặn. Không lẽ em đã ngủ gục rồi à?

Tôi độc thoại hết ba phút, xong lại hát hết bài <Kịch một vai> của Hứa Như Vân

Cuối cùng chậm rãi đếm từ một đến hai mươi, vẫn chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ mà đều đặn của em.

Tôi khẳng định em đã ngủ thiếp đi, liền nhẹ nhàng cúp điện thoại.



Đêm khuya trò chuyện luôn phải thì thầm, giống như là nói mớ.

Có khi ở trong mơ sẽ hoảng hốt.

Nếu như tất cả thật sự là mơ, vậy thì có thể tôi vẫn chưa tỉnh lại.

Bởi vì mỗi lần sau khi cúp điện thoại, tôi vẫn cứ cảm thấy mơ màng hoảng hốt.

"Anh cho em cảm giác là cái gì?" Tôi từng hỏi em trong điện thoại.

"Ừm...." Em suy nghĩ một chút "Giống như cái giường."

"Giường?"

"Giường cho người ta cảm giác thả lỏng và thoải mái, giống như cảm giác anh cho em vậy."

"Cám ơn em quá khen."

"Nhưng không phải cái giường nào cũng khiến người ta thoải mái."

"Hả? Vậy anh là cái giường không thoải mái à?" Tôi rất kinh ngạc.

"Cũng gần như ý này."

"Em không thể tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên sao?"

"Hả?"

"Nếu như em muốn khen, thì khen cho trót. Đừng có khen không ra khen, chê không ra chê."

"Em đang khen mà."

"Thoải mái giống như giường, nhưng lại là cái giường không thoải mái. Như vậy là thoải mái hay không thoải mái?

"Em cũng không biết diễn tả như thế nào. Ở cạnh anh em luôn có cảm giác thả lỏng, thoải mái dễ chịu. Nhưng không biết tại sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác sợ hãi, cảm giác đó thì lại không thoải mái."

"Sợ?" Tôi rất thắc mắc "Em sợ cái gì chứ?"

"Không biết. Nói chung là sợ."

"Ơ"


Từ ngữ em dùng lúc miêu tả cảm giác thường rất trừu tượng, cũng không cụ thể.

Có khi tôi có thể lý giải được cách nói trừu tượng của em, thậm chí có thể còn đồng cảm.

Nhưng thoải mái như giường mà lại là giường không thoải mái, tôi không chỉ không hiểu, mà còn cảm thấy mâu thuẫn.

Đã khai giảng, đây là tôi năm cuối sống đời sinh viên của tôi và em.

So với trong hè, chúng tôi tương đối ít khi online cùng lúc.

Nhưng chỉ cần vừa gặp liền sẽ nói chuyện phiếm, lúc lười gõ chữ vẫn sẽ dùng điện thoại thay thế.

Thế là em lại cho tôi số thứ hai, là điện thoại nhà trọ của em.

Nhà em cũng ở thành phố này, theo lẽ thì không cần ra bên ngoài thuê phòng trọ.

Nhưng em vẫn muốn dọn ra ngoài, cuối cùng vào năm ba đại học đi thuê phòng cùng với mấy chị em chung nhóm.

Gọi điện số nhà trọ có một ưu điểm, chính là không có cảnh báo.

Gọi điện thoại nhà em, do em sợ mẹ phát hiện đêm khuya còn nói điện thoại

Thỉnh thoảng sẽ đột nhiên nói: Có cảnh báo.

Lúc này tôi sẽ cầm điện thoại nằm im, cho đến khi em nói: Cảnh báo giải trừ.

Khai giảng gần một tháng, chúng tôi gọi điện thoại sáu lần.

Rõ ràng học cùng trường, chỉ nói điện thoại mà không gặp mặt kể cũng lạ.

Nhưng lại không có lý do gì để không thể không gặp mặt.

Thật ra tôi rất muốn gặp em, nhưng tìm mãi không ra lý do hoặc cái cớ nào.

"Ngày mai là tuần thứ hai, em có tiết năm tiết sáu buổi chiều phải không?" Tôi nói.

"Phải." Em hỏi "Thì sao?"

"Sau khi tan học em có việc gì không?"

"Không có."

"Có phải em cảm thấy, sau khi tan học không có việc gì rất trống rỗng?"

"Bệnh tâm thần." Em cười.

"Nói cho em nét mặt bây giờ của anh đi." Tiếng cười ngừng lại, em nói.

"Nét mặt?" Tôi sờ sờ mặt "Anh không rõ lắm, chắc giống trái khổ qua."

"Em muốn thấy nét mặt của anh."

"Ý em là sao?"

"Ngày mai 6h, sau khi tan học năm phút, gặp nhau ở hồ nước cạnh cửa hông tòa nhà M nhé?" Em nói.

"Được."

"Nói cho em vẻ mặt hiện tại của anh đi." Em nói.

"Giống dưa leo."

Tôi nói xong, chúng tôi cùng cười.

Em có lớp ở tòa nhà M, chỗ đó hẳn là địa bàn của em.

Nhưng trước giờ tôi chỉ đi ngang qua, chưa từng vào bên trong, trong ấn tượng không thấy có hồ nước.

Hôm sau tôi tranh thủ tới trước giờ hẹn mấy phút đi tìm hồ nước, nhưng đi lòng vòng quanh tòa nhà M cũng không tìm được.

Bên cạnh cửa hông tòa nhà M có cái WC nam, chẳng lẽ cái hồ bên cạnh cửa hông là chỉ WC nam?

Bởi vì bồn tiểu trong nhà vệ sinh nam nếu như dội không thông, thì sẽ hình thành hồ nước màu vàng.

Nhưng em hẳn sẽ không có gu hài hước kiểu này, mà lại làm sao có thể hẹn ở WC nam được?

Tôi lại đi quanh tòa nhà M một vòng, vẫn không thấy hồ nước.

Đang định tìm người hỏi, đột nhiên lại thấy dáng em cách đó không xa.

Tôi đi theo hướng của em, xuyên qua rừng cây, ở cách cửa hông năm mươi mét trông thấy một hồ nước.

Hồ nước này chỉ lớn cỡ một nửa phòng học, lại bị mấy gốc cây đại thụ và tán cây bao quanh.


Nếu không đi tới gần, căn bản là không có cách nào phát hiện.

Em ngồi trên ghế đá bên cạnh hồ, mắt hướng về phía mặt nước, quay lưng về phía tôi.

Mặc dù đang là lúc xế chiều, sân trường phải rất náo nhiệt, nhưng nơi này lại yên tĩnh lạ thường.

Tôi chậm rãi bước về phía trước, còn cách em năm bước chân thì dừng lại.

Bởi vì tôi đột nhiên không biết là nên mở miệng chào hỏi.

Hay là cứ ngồi ở một cái ghế khác bên cạnh em.

Nói tới gặp mặt, chúng tôi chưa gặp được mấy lần, mà lần gặp mặt trước đến nay đã nửa tháng.

Vì vậy có thể coi như không quá quen, hẳn là trước tiên nên mỉm cười đi tới chào em một tiếng nói đã lâu không gặp.

Nhưng nếu nói tới gọi điện thoại hoặc chat mà nói, chúng tôi đã tích lũy được cả gia tài mấy chục tiếng kinh nghiệm.

Mà tối hôm qua còn mới nói điện thoại một tiếng, phải tính là quen thân.

Có thể ngồi xuống ghế bên cạnh em nói đùa kiểu: "Hôm nay sao lại rảnh hẹn anh ra?"

Tôi với em, là quen thân, hay mới quen?

Khi tôi còn đang do dự không biết nên dùng góc độ quan hệ nào để cư xử.

Lúc đang phân vân không biết nên mỉm cười chào hỏi hay bước đến ngồi bên ghế đá.

Em bỗng quay đầu lại nhìn tôi.

"Anh đến trễ." Em nói.

Còn chưa quyết định nên làm như thế nào, em lại mở miệng trước nói câu này, tôi không khỏi sửng sốt một chút.

"Anh đến trễ một phút." Em nói thêm.

"Một phút?"

Vừa nãy ở sau lưng em do dự cũng hơn một phút, cho nên thật ra tôi đâu có đến trễ.

"Anh nhất định cho rằng, đến trễ một phút chẳng có gì ghê gớm."

"Anh có nói gì đâu." Tôi nói.

"Đến trễ một phút cũng là đến trễ, chẳng lẽ lúc giết người chỉ chém một nhát không tính là giết người sao?"

"Tính là giết người, không sai."

"Vậy sao anh còn đến trễ?"

"Anh...."

"Anh có từng nghĩ sẽ quý trọng không?" Em hỏi.

"Quý trọng cái gì?"

"Cho nên anh căn bản không có quý trọng."

"Ê, kết luận kiểu gì thật không hiểu nổi."

"Nếu như anh không quý trọng, chúng ta có thể không cần gặp mặt."

"Sao em không nói lý lẽ như vậy?"

"Nếu thấy em không nói đạo lý, thì đừng có nói chuyện với em."

Em quay đầu đi, ánh mắt hướng trở lại hồ nước, không nói thêm gì nữa.

Tôi cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Chúng tôi đều im lặng, khiến cho nơi này vốn yên tĩnh lại càng trở nên yên tĩnh.

Cứ kéo dài như thế tôi rất lỗ. Bởi vì em ngồi, còn tôi đứng, tôi mệt hơn.

"Trong hồ có cá không?" Tôi thử mở miệng.

Em vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn hồ nước, người không nhúc nhích.

Tôi cũng là không nhúc nhích, nhưng chân của tôi bắt đầu tê.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời xanh mây trắng, ánh nắng buổi chiều xuyên qua tán lá rơi xuống.

"Trên trời có máy bay à?" Em rốt cuộc lên tiếng.


"Không có." Tôi xoa xoa hai chân "Anh chỉ là đang nghĩ, vì sao trời còn chưa mưa."

"Thời tiết tốt như vậy, làm sao mưa được?" Em hỏi.

"Nhưng mà trời nên mưa mới đúng."

"Vì sao?"

"Em mới vừa liều mình làm sấm sét đùng đùng, theo lý trời phải mưa liền chứ."

Em quay đầu nhìn tôi, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, nhưng chớp lên một cái liền biến mất.

Đây là tia chớp rất tốt cũng rất đẹp, có thể xua đi mọi mây đen.

Vấn đề phức tạp của tôi rốt cuộc đã có đáp án, đáp án là: Tôi với em là quen thân.

Tôi đi đến ghế đá bên cạnh em, ngồi xuống.

"Xin lỗi." Tôi nói.

Em không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn mặt nước.

Tôi cũng nhìn mặt nước, không nói thêm gì.

Hồ nước này hình tròn, bờ bao xung quanh xây bằng đá tảng, bị cây cối um tùm bao quanh, hiếm thấy dấu vết của con người.

Giống như chốn đào nguyên ẩn nấp ở trong sân trường.

Ánh nắng rải rác xuyên qua kẽ lá rơi xuống, trên mặt đất lác đác vài chiếc lá khô.

Tôi và em ngồi cạnh nhau trên hai chiếc ghế đá bên bờ hồ, gió nhẹ lướt qua mặt, rất yên tĩnh, cũng rất dễ chịu.

"Trong hồ có cá sao?" Qua hồi lâu, tôi lên tiếng phá vỡ im lặng trước.

"Chắc phải có chứ." Em nói.

"Em có từng nghĩ sẽ quý trọng không?" Tôi hỏi.

"Quý trọng cái gì?"

"Vậy là em căn bản không quý trọng."


"Đừng có bắt chước em nói chuyện."

"Nếu như em không quý trọng đám cá trong hồ, anh có thể vớt sạch hết."

"Bệnh tâm thần."

"Em vừa mới dùng điệp khúc này đối phó anh mà." Tôi cười cười.

"Vốn là vậy mà." Em nói "Em nói không đúng sao?"

"Em đẹp như vậy, nói cái cũng đúng."

Em hơi sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười.

"Đã lâu không gặp." Tôi nói.

"Ừ." Em gật gật đầu.

"Gần đây khỏe không?" Tôi hỏi.

"Hiện tại rất khỏe."

Chúng tôi cùng mỉm cười, sau đó lại trở lại im lặng, tiếp tục tận hưởng sự yên tĩnh của vườn trường.

Từ đó về sau, sau khi em tan học, chúng tôi sẽ hẹn gặp nhau tại hồ nước bên cạnh cửa hông tòa nhà M.

Chúng tôi đều không có lý do đặc biệt gì để gặp nhau, chỉ là đơn thuần hẹn ra gặp mặt.

Dường như sau khi em tan học, việc chúng tôi gặp mặt chỗ hồ nước là chuyện đương nhiên.

Tôi luôn luôn đến trước giờ hẹn, sau đó lặng lẽ đợi em xuất hiện.

Tôi và em sẽ ngồi ở ghế đá bên bờ hồ trò chuyện, hoặc là ngắm nhìn mặt nước, tận hưởng sự yên tĩnh.

Mỗi khi tôi chăm chú nhìn mặt nước, thường nhìn đến say sưa, thậm chí có ảo giác như đang nhìn vào đôi mắt của em.

Tôi rất thích mắt của em, đôi mắt mang một vẻ đẹp rất có chiều sâu.

Mắt đẹp có rất nhiều loại, đa số là vẻ đẹp bên ngoài.

Nhưng vẻ đẹp của mắt em, rất sâu rất sâu.

Nếu như đem đôi mắt của em so sánh với mặt hồ, mặt hồ này đương nhiên là đẹp.

Tất cả mọi người nhìn qua đều sẽ nói: Cái hồ thật đẹp.

Nhưng vẻ đẹp của hồ nước không chỉ là trên bề mặt, nhất là cái hồ nước này lại là hình khối, chỉ bề mặt thôi không đủ để hình dung.

Hơn nữa hồ nước không chỉ có vẻ đẹp mang ý nghĩa biểu tượng, còn có cả vẻ đẹp mang ý nghĩa trừu tượng.

Nhiều người chỉ thấy mặt hồ, số khác khá hơn có thể nhìn thấy bờ hồ, nhưng tôi dường như có thể nhìn thấy được độ sâu của nước trong hồ.

Hồ nước cho dù đẹp đẽ, nhưng chỉ cần cạn nước, vẻ đẹp liền vơi bớt,

Mà hồ nước này của em rất sâu rất sâu, cảm giác bên trong nước có rất nhiều thứ, lại đa tầng

Đây là vẻ đẹp mang ý nghĩa biểu tượng.

Nếu như ngồi xuống ở bên hồ, ngắm nhìn mặt hồ thật lâu, thậm chí nhắm mắt lại.

Lúc đứng dậy rời đi, sẽ phát hiện chính mình thay đổi đôi chút, tâm tình thoải mái, tính khí cũng nhu hòa.

Đây chính là vẻ đẹp mang ý nghĩa trừu tượng.

Tôi cảm thấy, đây mới là phần đẹp nhất của hồ nước này.

Có thể là tôi rất thích nhìn đôi mắt em, cho nên mỗi khi bốn mắt giao nhau, liền nhìn say sưa.

Lúc đầu sau mấy giây tôi sẽ nhẹ nhàng dời ánh mắt, có khi là em dời trước.

Dần dần, thời gian nhìn chăm chú dài ra, có thể gần một phút mới có một bên dời ánh mắt.

Càng về sau, tôi đã quên luôn thời gian nhìn chăm chú dài bao lâu, thậm chí sau khi dời mắt.

Vẫn có ảo giác như đang nhìn thấy ánh mắt của em.

Tôi sợ quá, tôi hình như sẽ chết đuối, bởi vì tôi luôn luôn bơi không ra khỏi đôi mắt của em.

Mà ánh mắt của em, càng ngày càng trong veo, càng ngày càng sâu sắc.

Có lần tôi đang ở cạnh hồ đợi em, thì thấy em ôm ba cuốn sách thật dày đi tới.

"Em muốn đến thư viện trả sách." Em nói.

"Đưa sách cho anh." Tôi nói "Anh đi với em."

Em đưa sách, tôi cầm hai tay, cùng em đi tới thư viện.

Trên đường đi chúng tôi không trò chuyện, bộ dạng em đăm chiêu như suy nghĩ điều gì đó.

"Có thể nhờ anh một việc không?" Em đột nhiên dừng bước, hỏi.

"Mời nói." Tôi cũng dừng lại.

"Em hi vọng chúng ta có thể làm bạn bè thật lâu, cực kỳ lâu."

"Đương nhiên rồi. Nhưng tại sao em đột nhiên nói như vậy?"

"Bây giờ em biết rốt cuộc mình sợ cái gì rồi."

"Em sợ cái gì?" Tôi rất nghi hoặc.

"Rõ ràng giường cho ta cảm giác thả lỏng thoải mái, vì sao lại sợ chứ?" Em nói. "Bởi vì sợ không thể rời đi, không muốn rời đi, nhưng lại nhất định phải rời đi."

"Rời đi?"

"Giường không phải không thoải mái, ngược lại, chính là bởi vì thoải mái nên chỉ cần vừa nằm xuống thì sẽ không dậy nổi. Nhưng em nhất định vẫn phải dậy, cho nên em sợ chính là cảm giác không dậy nổi đó."

Thoải mái như giường nhưng lại là cái giường không thoải mái, tôi hình như đã có thể hiểu được ý tứ này.

Tôi nhìn em, đột nhiên cảm thấy đôi mắt của em giống như biển cả trong đêm, chứa đầy bí ẩn.

"Chúng ta có thể làm bạn bè thật lâu, thật thân thiết. Nhưng không thể thân thiết." Em nói.

Tôi đã có thể lý giải được cách diễn đạt có vẻ vừa trừa tượng vừa mâu thuẫn của em rồi.

"Em có thể xây lên một bức tường cao ở trong lòng không?" Em hỏi "Có thể không?"

"Có thể." Hai tay của tôi gần như cầm sách không nổi.

Nhưng mà, khi tôi ý thức được nên đắp đê thì nước lũ đã đến ngay trước mắt rồi.