Lúc hoàng hôn buông xuống, bờ hồ cạnh cửa hông tòa nhà M. thật sự là một nơi tuyệt đẹp.
Nước hồ trong vắt thấy đáy, xung quanh cây cối xanh biếc, ánh mặt trời vàng ruộm chiếu trên mặt hồ, gợn sóng lấp lánh.
Nếu có chuyện buồn, nên ở nơi này giãi bày.
Nếu có chuyện cũ, nên ở nơi này lắng nghe.
"Muốn nghe chuyện của em không?" Em nói.
"Muốn."
"Có một đàn anh trong trường đại học, bọn em bên nhau hai năm rồi."
"À." Cổ họng tôi khô khốc.
"Em và anh ấy dù sinh khác năm, lại có cùng một ngày sinh nhật. Bởi vì như vậy, nên em cảm thấy duyên phận rất sâu, giống như đã định sẵn…”
"Định sẵn?" Tôi tự nhiên nổi nóng." Vậy trong bệnh viện mỗi ngày có bao nhiêu đứa trẻ ra đời, đều có thể nhân tiện tổ chức đám cưới, bởi vì đều là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, hơn nữa còn tại cùng nơi sinh nữa. Như thế càng là định sẵn. So với cái định sẵn của em còn định sẵn hơn."
Nếu như theo tính cách của em, lúc này nhất định cãi lại, hơn nữa còn cãi rất kịch liệt.
Nhưng em lại không nói gì, chỉ là nhìn tôi một chút, ánh mắt dường như có chút áy náy.
"Xin lỗi." Tôi càng áy náy "Em nói tiếp đi."
"Em không muốn kể nữa."
"Cũng tốt." Tôi cũng không có dũng khí nghe tiếp.
Thanh kiếm sắc bén đâm vào thân thể, không cần đâm quá sâu, chỉ cần vừa đâm vào liền sẽ đau đớn.
Nhưng đâm vào càng sâu, có phải sẽ càng đau đớn không?
"Muốn nghe chuyện của anh không?" Tôi nói.
"Không muốn nghe."
"Ơ."
"Nhưng anh vẫn phải kể."
"Cô ấy là bạn từ thời cấp 2, lúc lên cấp 3 không có liên lạc, sau này học đại học tình cờ gặp lại. Dù học khác trường, nhưng lại cùng một thành phố. Bởi vì là đồng hương cùng lên thành phố đi học, sẽ đặc biệt quan tâm giúp đỡ nhau. Tính đến nay, bọn anh đã ở bên nhau gần ba năm rồi." Tôi nói.
"Vậy mỗi cái trường cấp 2 ở nông thôn lúc làm lễ tốt nghiệp cũng có thể nhân tiện cử hành lễ kết hôn luôn đi."
"Em cuối cùng cũng cãi lại rồi." Tôi nói.
"Bởi vì lý do quá gượng ép."
"Đúng vậy, rất gượng ép." Tôi nói "Nhưng ở bên nhau cũng không cần lý do gì đặc biệt."
Em không trả lời, tay trái chống cằm ngồi trên ghế đá, như rơi vào trầm mặc.
Tôi đi tới ghế đá bên cạnh em, ngồi xuống.
"Còn muốn anh nói tiếp không?" Tôi hỏi.
"Tùy anh."
"Sau này anh và cô ấy..."
"Em không muốn nghe." Em đột nhiên ngắt lời, giọng trở nên lãnh đạm.
Miệng của tôi đông cứng, không nói nữa.
Em cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt dừng lại ở mặt hồ lấp lánh nắng chiều.
Chúng tôi đồng thời trầm mặc, cho đến khi mặt hồ không còn màu vàng của nắng.
"Xác suất em chủ động chia tay anh ấy, bằng với xác suất Lâm Chí Linh gả cho Ngô Tông Hiến." Lúc trời sập tối, em nói.
"Quả thật em rất có khiếu hài hước." Tôi nói.
Em có vẻ muốn cười, nhưng khóe miệng vừa mới cong lên liền buông xuống, cảm giác có chút cay đắng.
"Xây một bức tường cao trong lòng căn bản cũng vô dụng." Em thở dài.
“Thật ra cũng xây không kịp."
"Ừ."
"Tường vẫn còn chứ?" Tôi hỏi.
"Đã sớm sụp đổ."
Em quay đầu khẽ nhìn tôi, ánh mắt có chút mông lung, như mặt hồ bị sương mù bao phủ.
"Nhiệt độ của em chỉ có băng và lửa, rất khó khống chế ở mức lưng chừng." Em nói. "Mặc dù rất muốn làm bạn bè thật lâu thật lâu, nhưng chúng ta không thể là lửa, cho nên em chỉ có thể trở lại làm băng."
"Anh hiểu em."
"Em cũng biết anh hiểu em."
Tôi tin rằng trong nhiều phương diện, em hiểu tôi rất rõ, thậm chí còn hiểu hơn cả tôi hiểu bản thân mình.
Giống như tôi chỉ biết đại khái cằm mình trông như thế nào, nhưng em lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cho nên tôi thường mượn đôi mắt của em để nhìn bản thân mình rõ ràng hơn.
Với em mà nói, chắc là tôi cũng đóng vai trò tương tự.
"Cần phải đi rồi." Em đứng lên.
"Ừ." Tôi cũng đứng lên.
"Anh có quên em không?"
"Trái Đất sẽ quên quay quanh mặt trời sao?"
"Quả thật anh cũng rất có khiếu hài hước." Em nói.
Khi đó tôi đã nghĩ rằng đó là câu nói sau cùng tôi được nghe em nói.
Trong lòng thấy rất vui mừng, câu nói sau cùng là khen ngợi tôi.
Không giống trên TV hoặc phim ảnh, câu nói sau cùng của cô gái thường là:
"Anh đi đi, mãi mãi cũng đừng quay lại, em hận anh, mãi mãi cũng không muốn nhìn thấy anh."
Tôi và em đều biết, chỉ cần có cơ hội ở cạnh nhau, chúng tôi sẽ không có cách nào duy trì được giới tuyến bạn bè kia.
Có lẽ trên đời này có rất nhiều người nếu không thể làm người yêu, cũng có thể đơn thuần làm bạn tốt.
Nhưng em thì không. Em chỉ có băng và lửa, không có nhiệt độ trung gian.
Tôi cũng không phải.
Còn may cuộc sống chúng tôi cũng không có gì chung, chỉ cần không lên MSN, hoặc lúc online không gửi tin nhắn.
Thêm việc khống chế ý muốn gọi điện thoại, tôi và em đã có thể hoàn toàn không liên hệ.
Trên phương diện cuộc sống có thể nỗ lực để sống ở hai thế giới khác nhau, nhưng còn những phương diện khác thì sao?
Trên đời này có hai thứ không thể chỉ dựa vào nỗ lực mà có được, chính là xổ số và tình yêu.
Cho dù có nỗ lực thế nào, không yêu chính là không yêu.
Nhưng ngược lại, nếu như yêu, dù cho nỗ lực cỡ nào, cũng không thể không yêu.
Nhớ nhung là một loại bệnh không có thuốc chữa.
Đặc biệt là trong đêm khuya tĩnh mịch, lại càng dễ nhớ đến em. Thậm chí vì nhớ em mà mất ngủ.
Đây không phải là việc tôi mong muốn, nhưng tôi không có cách nào khống chế, cũng không thể tránh khỏi.
Mỗi khi đột nhiên nhớ tới em, thường sẽ nghĩ đến xuất thần, rồi rơi luôn vào trạng thái thất thần.
Nếu như tôi là một con chim, nhất định sẽ quên vỗ cánh, thế là mất đà rơi xuống.
Tagore nói: Trái tim anh như loài chim hoang dã, trong mắt em tìm ra được bầu trời.
Đôi mắt trong veo sâu sắc của em, chính là bầu trời của tôi.
Nhưng tôi đã mất đà rơi xuống, không được trở về, cũng không trở về được nữa rồi.
Tôi đã không trở về được khoảng trời không có em.
Ngơ ngơ ngác ngác trải qua một quãng ngày tháng không có em (ngay cả đã qua bao nhiêu ngày tôi cũng không có khái niệm),
Có một ngày đang lên lớp đột nhiên nhớ tới em, ra sức kiềm chế lại càng khao khát, hoàn toàn mất khống chế.
Nhớ nhung giống như quả bóng cao su, càng ép nó, nó bật lại càng cao.
Tôi không có cách nào giải tỏa nỗi nhớ long trời lở đất này, chỉ có thể tìm cách phát tiết.
Sau khi tan học, tôi quyết định đi đường vòng tới cái hồ gần cửa hông tòa nhà M.
Vừa xuyên qua rừng cây, xa xa tôi đã trông thấy em ngồi ở ghế đá bên bờ hồ, mắt hướng về mặt nước.
Lần trước gặp em là cuối thu, trên mặt đất chỉ lác đác vài chiếc lá, mà bây giờ lá đã gần như phủ kín mặt đất.
Nếu như quỹ đạo Trái Đất quay quanh mặt trời vẫn là ngược chiều kim đồng hồ, hiện tại phải là mùa đông.
Nhưng tôi lại có ảo giác mùa hè đã trở về.
Tôi dừng lại.
Tự hỏi cuối cùng nên tiếp tục tiến về phía trước, hay là quay đầu bước đi.
Tôi tin rằng bất luận trải qua bao nhiêu năm, về sau nhìn lại giây phút này, nhất định tôi vẫn sẽ cảm thấy đây là một bước ngoặt.
Tiến về phía trước hay quay đầu bỏ đi, sẽ dẫn đến hai loại cuộc sống khác nhau.
Tôi quyết định tiếp tục bước đến phía trước, đi thẳng đến ghế đá bên cạnh em, ngồi xuống.
Em quay đầu nhìn tôi một chút, không hề có vẻ kinh ngạc.
"Tại sao anh tới đây?" Em hỏi.
"Cùng lý do với em." Tôi trả lời.
Chúng tôi không nói tiếp, có thể không biết nên nói gì, hoặc chỉ đơn giản là không muốn nói chuyện.
Một hồi lâu sau, đột nhiên em cúi người nhặt lá khô và cành khô từ dưới đất lên, nói:
"Mọi người đều nói biển tình bể tình, đem tình yêu ví von như nước, sẽ làm cho người ta đắm chìm trong đó."
Em đem lá khô và cành khô trong tay thả vào hồ nước, chúng liền từ từ trôi bông bềnh trên mặt nước.
"Lá cây và cành cây, có thể trôi nổi, tự tại sống hạnh phúc trong nước."
"Ừ." Tôi gật gật đầu.
Tay trái em bốc một nắm cát từ dưới đất, tay phải nhặt mấy hòn sỏi.
"Nhưng nếu là cát và sỏi thì sao?" Em lại đem cát và sỏi ném vào hồ nước. "Một khi rơi vào trong nước, cuối cùng đều sẽ chìm dưới đáy."
"Đúng vậy." Tôi nói.
"Em và anh nhất định không phải lá cây và cành cây. Như vậy chúng ta ai là cát? Ai là sỏi?"
"Có khác sao? Dù là cát hay sỏi, rơi xuống nước đều sẽ chìm xuống đáy."
"Không sai." Em thở dài "Chúng ta không cách nào trôi nổi, chỉ có thể chìm tới đáy."
Chúng tôi lại lặng lẽ ngắm nhìn mặt nước. Một lát sau, em hỏi:
"Có phải em rất xấu xa không?"
"Không có đâu."
"Nhưng mà em tính tình không tốt, tính cách lại lập dị."
"Cái đó thì lại đúng."
Em quay đầu lại trừng mắt với tôi, tôi cười cười.
"Em tùy hứng lại không kiên tâm, biết rất rõ là phải giữ khoảng cách với anh, thế mà...."
Em thở dài, hỏi: "Em thật sự không xấu xa sao?"
"Không mà. Tại sao lại cảm thấy mình xấu xa chứ?"
"Gần đây em cứ luôn phủ định bản thân. Hình như làm vậy trong lòng mới thoải mái một chút."
Tôi ngắm ba phần tư gương mặt em, mặc dù đang chau mày lại, nhưng vẫn hoàn mỹ như trước.
"Trái Đất là hình tròn hay hình bầu dục?" Tôi hỏi.
"Chắc phải là hình bầu dục. Nhưng cứ xem như là tròn đi."
"Ừ. Mặc kệ Trài Đất hình tròn hay hình bầu dục, đều sẽ là tròn. Vì các phi hành gia ở trong vũ trụ nhìn thấy Trái Đất và những ảnh chụp gửi về, đều chứng minh một điều – Trái Đất hình tròn."
"Anh đang giúp em ôn tập môn Trái Đất học à?" Em hơi nghi hoặc một chút.
Tôi cười cười, không trả lời câu hỏi của em, nói tiếp:
"Trên Trái Đất có đỉnh Everest cao hơn 8800 mét, cũng có rãnh biển Mariana sâu 11000 mét, cả hai cộng lại tổng cộng có gần 20000 mét cao thấp trập trùng. Trái Đất mặt ngoài rõ ràng là gồ ghề không bằng phẳng, sao lại là hình tròn?"
"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" Em càng nghi hoặc.
Tôi vẫn không trả lời câu hỏi của em, nói tiếp:
"Đó là bởi vì bán kính Trái Đất rất lớn, hơn 6400km, 20km cao thấp trập trùng đối với bán kính trái đất mà nói, thật sự là nhỏ bé không đáng kể. Cho nên trong mắt phi hành gia, trái đất hình tròn, mà còn rất nhẵn bóng."
Em không hỏi nữa, chỉ mở to mắt.
"Thật ra em cũng như Trái Đất." Tôi cười cười "Có lẽ em có một ít khuyết điểm, giống bề mặt Trái Đất có cao thấp trập trùng, nhưng cùng lúc đó em cũng có ưu điểm và phẩm chất của bán kính Trái Đất. Cho nên ở trong mắt phi hành gia là anh đây, em luôn là hình tròn nhẵn bóng."
Trên mặt của em rốt cuộc cũng vẽ lên một nụ cười.
"Anh biết vẻ ngoài của em, danh tính, tuổi tác, sinh nhật. Anh biết em xinh đẹp, đáng yêu, tùy hứng, không kiên tâm, tính tình không tốt, tính cách lập dị, nhạy cảm lại hay thay đổi. Anh biết em không nói đạo lý, không có cảm giác an toàn, tùy tiện cho anh leo cây, thường coi anh là không khí, thích vô duyên vô cớ mắng anh, không thích nghe anh nói hết lời, những thứ khác, anh không biết."
"Xem ra vấn đề của em rất nghiêm trọng." Em nở nụ cười, rất rạng rỡ.
"Anh không những không biết, mà cũng không quan tâm. Bởi vì anh không tin trên trái đất có bất kỳ cao thấp gập ghềnh nào có thể phá hỏng mặt ngoài tròn đầy của Trái Đất. Em phải biết rằng, khi anh ở trong vũ trụ nhìn thấy trái đất em đây, anh đã yêu thích quả cầu tròn trịa nhẵn bóng đó như thế nào, yêu thích quả cầu xanh biếc đẹp đẽ đó ra sao." Tôi nói "Cho nên xin em hãy tin rằng, trong mắt anh, em chính là hình cầu hoàn hảo, trơn bóng không chút tỳ vết."
"Đó là do mắt anh có vấn đề." Em vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ.
"Trong lòng anh cũng vậy." Tôi cuối cùng nói.
Em ngẩn người, sau đó khẽ mỉm cười, vẫn là loại nụ cười lóe lên như ánh chớp.
Đôi mắt em giờ phút này càng trong veo sâu sắc, ba phần tư gương mặt của em từ đầu đến cuối vẫn hoàn mỹ như trước.
Mặt trời xuống núi rồi, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm, nhưng tôi chỉ cảm thấy ấm áp.
"Môn Trái Đất Học của anh không tệ." Em cười nói.
"Dù sao anh cũng thuộc khối tự nhiên mà." Tôi cũng cười cười.
"Phải đi rồi." Em đứng lên.
"Chờ anh một chút." Tôi cúi xuống cởi giày với vớ ra.
“Anh đang làm gì vậy?" Em có chút kinh ngạc.
"Dọn dẹp một chút." Tôi xắn ống quần, cố xắn lên hết cỡ.
"Dọn dẹp?" Em càng ngạc nhiên hơn.
Tôi chân trần đứng lên, bước hai bước đến bên bờ hồ, chân trái bước xuống nước.
"Này!" Em kêu lên.
Tôi bước chân còn lại vào trong nước, hai chân đứng vững.
Bởi vì ống quần chỉ có thể xắn lên tới trên đầu gối một chút, mà nước lại sâu đến đùi.
Cho nên quần vẫn ướt khoảng 10cm.
"Mau lên đây!" Em kêu to.
"Phải có văn minh công cộng chứ." Tôi nói "Anh muốn vớt lá cây với cành cây em ném xuống hồi nãy."
"Bệnh tâm thần." Em nói "Mau lên đây!"
Tôi bắt đầu bước từng bước một chậm rãi trong nước, đi mười bước, vớt lên cành cây.
Lại đi hai bước, vớt lên lá cây.
Em vẫn đứng trên bờ, có vẻ rất lo lắng.
Tôi từ từ trở lại bờ, bước lên khỏi hồ nước, bỏ lá cây và cành cây xuống đất.
Mạng lại vớ giày, kéo ống quần xuống, từ đùi trở xuống đều ướt nhẹp.
"Bệnh tâm thần." Em còn nói.
"Anh bổ sung điều vừa mới nói, bây giờ anh còn biết lúc em mắng chửi người khác rất đơn giản, chỉ biết có câu bệnh tâm thần."
"Bệnh t..." Em lập tức đổi giọng. "Quần anh ướt hết rồi, sẽ bị cảm lạnh đó."
"Không sao."
"Anh rốt cuộc đang làm cái gì hả?"
"Nếu như mặt nước này chính là bể tình, thì hãy để nó có dáng vẻ tinh khiết nhất, đơn thuần nhất đi."
Em ngẩn người, nhìn tôi một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
"Chúng ta là cát và sỏi, cho dù không có cách nào trôi nổi, chỉ có thể chìm tới đáy, nhưng cũng chính vì vậy chúng ta sẽ không làm vẩn đục mặt nước trong veo và phẳng lặng."
"Ừ." Em lại gật đầu.
"Có lạnh không?" Em hỏi.
"Không sao."
"Lần sau có thể không bệnh tâm thần như vậy không?"
"Sẽ có lần sau à?"
Em không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn tôi, cuối cùng gật đầu.
"Chúng ta như thế này về sau có bị đày xuống địa ngục không?" Em hỏi.
"Sau này có lẽ sẽ bị. Nhưng nếu từ nay hoàn toàn cắt đứt, hiện tại đã là ở địa ngục rồi."
"Ừ." Em gật đầu "Đi thôi. Cùng nhau."
"Cùng nhau xuống Địa ngục à?"
"Cũng có thể." Em nhún nhún vai.
Tôi ngẩn người, sau đó liền cùng em ra khỏi rừng cây.
"Anh mau về thay quần trước đi." Em nói "Để khỏi bị cảm lạnh."
"Uhm."
"Sau đó gọi điện thoại cho em."
Tôi nhìn đôi mắt trong veo của em, dường như đã trở lại là mặt nước tinh khiết, đơn thuần nhất.
_______________________________________________________________________
Lời thằng dịch: Đi được nữa truyện rồi, chưa thấy ai chửi dịch như hạch, nên chắc mình edit cũng không tệ lắm. Mà chắc cũng tại chả có bao nhiêu người đọc :))
Đọc tới đây tui đã cảm thấy không lành, nên cầm lòng không được có nghía qua cái kết...
Ha ha...Nói ra chắc chả ai thèm đọc nữa nên thôi vậy :))
Lời nhỏ edit: trong lúc edit mình cũng có ảo giác về thời gian và ký ức giống JHT, phải làm sao bây giờ? Đành phải tiếp tục thôi, vì tiếp tục edit đã trở thành phản xạ rồi ????