Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 51




"Côn Thần, biết cậu đang bận ngắm anh Sanh rồi."

Tan học buổi tối, Sầm Thụy vừa rửa ảnh xong liền vội vã quay lại, bận rộn phát cho mọi người: "Cậu có thể dành ra dù chỉ vài giây cho ống kính không? Chứ photoshop cậu vào một cách tự nhiên thế này không dễ dàng chút nào..."

"Thế thì thà đừng photoshop còn hơn." Hạ Tuấn Hoa nhận lấy tấm ảnh, xem xét kỹ lưỡng, "Cho Côn Thần phiên bản hoạt hình ngồi trên đầu anh Sanh... Không nói đến việc ai cho cậu ý tưởng đó, mà ai cho cậu can đảm vậy?"

"Không đẹp sao?"

Sầm Thụy có chút thất vọng, vừa nói vừa đưa ảnh cho người phía sau: “Tôi đã cầu xin trên diễn đàn cả ngày, treo thưởng ba nghìn hạt thông minh, mới cầu xin được một vị lão đại vẽ phiên bản chibi đó."

Phiên bản chibi với cái đầu to, tay chân ngắn trông cực kỳ đáng yêu, lại được vẽ rất có thần thái, các bạn học nhóm 7 đều vô cùng ghen tị. Vài cô gái thậm chí còn muốn hỏi tài khoản của vị lão đại đó để đặt thêm vài bức nữa.

Tiếc là vị lão đại mà Sầm Thụy liên lạc có vẻ như là một tài khoản phụ dùng một lần, cấp độ 0 toàn số, lịch sử hoạt động chỉ có duy nhất một lần đó, sau khi offline thì không còn động tĩnh gì nữa.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng Hạ Tuấn Hoa vẫn cảm thấy trọng điểm không phải ở chỗ này: "Vẽ đẹp đấy, nhưng mà..."

Vu Sanh đang giải thích cho Đinh Tranh Giảo về cách sắp xếp vị trí cho mọi người, nghe vậy liền đưa tay nhận lấy tấm ảnh: "Nhưng mà tôi không bảo cậu đặt cậu ta lên đầu tôi."

...

"Anh Sanh!" Sầm Thụy sững người hai giây, sau đó bỗng nhiên hiểu ra tại sao giọng điệu của tài khoản cấp 0 kia lại quen thuộc đến vậy, "Từ lúc nào mà cậu..."

Cậu ta còn chưa nói hết câu, đã bị ánh mắt của Vu Sanh lướt qua, lập tức đưa tay che miệng, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Cận Lâm Côn cả buổi tự học tối đều đang sắp xếp lại bài tập, nghe thấy tiếng phát ảnh mới ngẩng đầu lên, nhận lấy tấm ảnh đã được in và ép plastic.

Hắn có vẻ rất thích tạo hình phiên bản chibi của mình đang ngồi trên đầu bạn cùng phòng, ôm lấy bạn cùng phòng ngủ đến mức tóc bị dựng đứng lên mà chưa kịp vuốt xuống, cầm tấm ảnh hài lòng ngắm nghía hồi lâu, sau đó bày tỏ lòng biết ơn chân thành và thân thiết với Sầm Thụy.

Việc nhận được lời cảm ơn nghiêm túc và chân thành từ Côn thần là một điều gì đó áp lực khó tả, Sầm Thụy dũng cảm chịu đựng áp lực này, đợi đến khi Cận Lâm Côn cúi đầu xuống, mới nhanh chóng chạy đến bên cạnh Vu Sanh: "Anh Sanh..."

Vu Sanh đang vẽ sơ đồ sân khấu đơn giản cho Đinh Tranh Giảo, nghe vậy liền buông bút, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

“Tôi cái gì cũng không biết."

Sầm Thụy hiểu ý, giơ tay thề: “Tôi chỉ tình cờ gặp một vị lão đại đi ngang qua dừng lại giúp đỡ, vị ấy đã hoàn thành nhiệm vụ, phủi áo ra đi, giấu mình kỹ càng, như tiên nhân giáng thế, ban cho tôi tóc dài trường thọ…”

Vu Sanh lại cúi đầu xuống, Sầm Thụy ngồi xổm cạnh đó xem theo một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được thắc mắc trong lòng, hạ giọng hỏi: "Anh Sanh, rốt cuộc... Côn thần đang ôm cái gì vậy? Tôi thật sự không hiểu…”

Lúc vị lão đại gửi bản gốc, thứ mà Côn thần phiên bản chibi đang ôm trong lòng thực ra là một vật dài và mảnh màu vàng đất.

Sầm Thụy đã hỏi rất nhiều người cùng nghĩ xem đó là thứ gì, nhưng đều không ai đoán ra được, cuối cùng chỉ có thể tự mình suy đoán, nhét tóc của Vu Sanh vào lòng Côn thần mini.

"..." Vu Sanh buông bút: "Sào."

Sầm Thụy: "Hả?"

Gượng gạo hiểu được ý nghĩa của chữ cái đơn giản đến lạ thường này, Sầm Thụy cố gắng nâng tầm chủ đề: "Tre - Cây tre? Chúc Côn Thần ngày càng thăng tiến? Một lần cao hơn một lần?"

"Không phải." Vu Sanh không tiếp lời cậu ta, "Nói cậu ta đưa sào liền trèo."

Sầm Thụy: "..."

Không nỡ lòng nào nói cho người khác biết sự thật phũ phàng này, Sầm Thụy quyết định vẫn giữ nguyên phiên bản bịa đặt ra ngoài kia.

Cậu ta định về dọn cặp sách thì bị Vu Sanh gọi giật lại, tốt bụng nhắc nhở: "Lộn xộn rồi."

Sầm Thụy ngơ ngác: "Cái gì lộn xộn?"

"Hai bài thơ." Vu Sanh vẽ xong vị trí người cuối cùng, đưa cho Đinh Tranh Giảo đi sắp xếp thông báo, "Đều là của Lý Bạch, hai câu sau là của bài 《Kinh loạn ly hậu》."

"..."

Sầm Thụy im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên bật dậy, quay đầu đuổi theo Lương Nhất Phàm.

Lương Nhất Phàm - nam sinh ban xã hội của lớp đang vui sướng tột độ bỗng chốc rơi vào bi kịch, ôm đầu chạy trốn, vừa chạy vừa giải thích: "Không phải bài học chính! Không phải nội dung thi! Tôi chỉ đọc lộn cho vui thôi mà!"

"Không được, cậu biết đọc lộn xộn khổ sở lắm không hả!" Sầm Thụy vô cùng phẫn nộ, "Mau nói cho tôi biết, câu sau của "ẩn danh" là gì!"

...

Đinh Tranh Giảo ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó bình thản cúi đầu, tiếp tục bận rộn sắp xếp nhân sự.

Cận Lâm Côn có vẻ rất thích bức ảnh chỉ có mỗi gáy của mình, sau khi về ký túc xá, hân còn đặc biệt lấy giá đỡ điện thoại ra, cắm bức ảnh vào rồi đặt ở góc bàn.

Vừa đặt, Cận Lâm Côn vừa kéo Vu Sanh lại giúp xem: "Như vậy được chưa, hay là nên để lên tầng hai? Tôi thấy để tầng hai phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy, hơi mệt..."

"Được rồi." Vu Sanh vừa tắm xong, lau tóc đi ra, "Cậu còn có thể dán thêm bông hoa lên gáy của cậu đấy."

Cận Lâm Côn ngắm nhìn bức ảnh: "Không cần, tóc sau gáy này rất dày, tôi rất hài lòng."

"..." Vu Sanh định giữ vẻ lạnh lùng, liếc hắn một cái, nhưng vẫn không nhịn được nhếch mép.

Tối nay phải thức đêm, cậu xin Lương Nhất Phàm một gói cà phê, lấy cốc sứ ra rắc một lớp mỏng xuống đáy cốc, rồi dựa vào góc bàn Cận Lâm Côn đợi nước sôi.

Cận Lâm Côn vất vả lắm mới tìm được chỗ đặt ảnh ưng ý, vừa ngồi xuống bàn thì những giọt nước mát lạnh theo cần cổ rơi vào cổ áo.

"Chưa lau khô à?"

Vu Sanh nhìn hắn, đưa tay sờ mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

Bình thường cậu đều để tóc khô tự nhiên, trong phòng điều hòa mát lạnh, Vu Sanh lười nghe hắn cằn nhằn, lại lấy khăn lau thêm hai cái cho có lệ.

Thấy cậu lau qua loa cho xong chuyện, Cận Lâm Côn không nhịn được, lấy một chiếc khăn khô khác đứng dậy: "Đừng động, để tôi lau cho."

Nước vừa sôi, Vu Sanh đưa cốc cho hắn rót nước, không nhịn được khẽ ngáp một cái.

Cận Lâm Côn áp khăn lên đầu cậu, cúi đầu xuống, đáy mắt ánh lên ý cười.

Vu Sanh bình thường không uống cà phê, cũng không biết nên cho thêm bao nhiêu nước, nhìn nửa cốc chất lỏng màu nâu đen thổi hai cái, liếc mắt thấy ánh mắt của hắn: "Cười cái gì?"

"Không có gì." Cận Lâm Côn xoa xoa tóc cậu, một lúc sau khẽ cười: "Chỉ là cảm thấy mình thật may mắn."

Hắn hiếm khi nói chuyện tử tế, mỗi lần nghiêm túc như vậy, lại khiến người ta không quen.

Vu Sanh sờ lên người, mới nhớ ra trong bộ đồ ngủ vừa thay không có kẹo, mím môi, đưa cốc cho hắn trước: "Cậu uống không?"

Cận Lâm Côn nhướng mày, đôi mắt sau cặp kính lại cong lên: "Uống."

Hắn không nhận lấy, cứ thế áp môi vào cốc trên tay Vu Sanh, uống hai ngụm cà phê: "Bạn à."

Vu Sanh phải giữ cốc để hắn khỏi bị sặc, nghiêng đầu nhìn: "Hửm?"

Cận Lâm Côn cất khăn: "Cậu không thường uống cà phê à?"

Vu Sanh thức đêm thường không uống gì,thỉnh thoảng chỉ uống hai lon bia, nhưng vì chưa đủ tuổi nên không được phép. Cậu có chút không kiên nhẫn: "Không uống, làm gì?"

Cận Lâm Côn: "Ít nhất cậu phải thêm ba phần tư cốc nước nữa."

Vu Sanh: "..."

Hoài nghi rằng mình có thể đã uống một ngụm thuốc bắc, Cận Lâm Côn đang tìm cốc để thêm nước thì bỗng nhiên trong miệng bị nhét vào một cây kẹo mút.

Kẹo bảy sắc cầu vồng, hình dáng ngộ nghĩnh, đã nằm trên bàn một lúc lâu.

Cận Lâm Côn hơi tiếc nuối, ngậm kẹo lẩm bẩm: "Đây là mua cho cậu mà."

"Tôi biết." Vu Sanh cầm đầu kia, nói ngắn gọn: "Ngậm đi."

Cận Lâm Côn: "?"

Chưa kịp để hắn phản ứng, Vu Sanh đã dứt khoát bẻ đôi cây kẹo.

"..." Cận Lâm Côn: "Bạn à, chờ chút..."

Vu Sanh không đợi hắn, tiện tay nhét nửa cây kẹo còn lại vào miệng, sau đó thêm ba phần tư cốc nước vào cốc cà phê.

Nửa tiếng sau, Vu Sanh nhìn người ôm laptop đặt lên giường mình, nhíu mày: "Bên cậu hết chỗ rồi à?"

"Bị chiếm hết rồi.”

Cận Lâm Côn vẫn đang ngậm nửa cây kẹo, chỉ vào đống sách bài tập trải rộng trên bàn và giường: "Hơn nữa tôi rất nhớ nửa cây kẹo đã thất lạc..."

Vu Sanh đã ăn xong từ lâu rồi, không biết sao hắn có thể ăn chậm như vậy, bưng cốc cà phê hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, đành trơ mắt nhìn Cận Lâm Côn đường hoàng chiếm giường mình.

Cà phê chỉ cần nhắm mắt nhắm mũi uống ngụm đầu tiên thì những ngụm sau cũng không khó nuốt lắm.

Vu Sanh vừa đọc sách địa lý vừa nhấp từng ngụm cà phê, nghe tiếng gõ bàn phím lách cách bên cạnh, không nhịn được ngẩng đầu lên.

Cận Lâm Côn vẫn đang tổng kết các dạng bài tập trọng tâm, tay thoăn thoắt gõ chữ vào máy tính, ánh mắt sau cặp kính vô cùng tập trung.

Không phải vì muốn trả ơn hay làm cho có lệ, từ lúc từ nhà nghỉ về, Vu Sanh đã thấy hắn ngồi xổm bên giường lục tung đồ đạc, tìm kiếm tất cả sách bài tập và đề thi thử.

Từ ký túc xá đến lớp tự học, rồi lại tất bật quay về, nghiêm túc đến mức cả buổi tự học cũng không đến làm phiền cậu.

Vu Sanh cụp mắt xuống, đầu bút vô thức vẽ vài đường nguệch ngoạc trên giấy nháp.

Có lẽ những người đó sẽ không bao giờ biết được, thứ mà họ hy sinh là thứ quan trọng đến nhường nào.

Cận Lâm Côn vẫn đang gõ bàn phím, không để ý bị bạn cùng phòng đạp hai cái qua chăn.

Lực đạo không mạnh, có vẻ như vẫn chưa phát hiện ra lý do chiếm giường của hắn có gì đó không hợp lý.

Ngồi trên giường dù sao cũng không thoải mái, hắn chống tay ngồi dậy, đẩy gọng kính: "Sao thế?"

Vu Sanh nghiêng người, kéo cổ áo hắn, nhét một chiếc gối ra sau lưng hắn.

...

Thời gian học tập trôi qua rất nhanh.

Tác dụng của cà phê mạnh hơn dự kiến, nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy ánh sáng lờ mờ, mắt Vu Sanh đã díu lại nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

...

Chắc là do gió mậu dịch và dòng biển nắm tay nhau nhảy qua nhảy lại trên bản đồ bảy châu bốn bể.

Vu Sanh dụi mắt, cố gắng đọc thêm vài trang sách, nhưng đôi mắt cay xè vẫn không chịu nổi mà nhắm lại.

Vừa định cố gắng mở mắt ra thì một cuốn sách đã che khuất tầm nhìn của cậu.

Những ngón tay cầm sách thon dài vững vàng, góc nghiêng vừa vặn che đi toàn bộ ánh sáng: "Ngủ đi, muộn rồi."

Vừa dứt lời, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ cũng vang lên.

"..." Cận Lâm Côn ngẩng đầu nhìn ánh ban mai bên ngoài, nghiêm túc sửa lời: "Ngủ đi, không còn sớm rồi."

Vu Sanh không nhịn được, mím môi: "Cậu không ngủ à?"

"Còn một chút nữa, tôi làm xong ngay."

Cận Lâm Côn đứng dậy khỏi giường, đặt lại gối, ấn Vu Sanh nằm xuống: "Cậu ngủ đi, tôi làm ở bên cạnh."

Bạn cùng phòng cần một chút tiếng ồn trắng (*) để dễ ngủ, hắn thường xuyên đọc sách làm bài bên giường Vu Sanh, nên theo thói quen lại kéo ghế đến, đặt máy tính lên đùi.

(*): Ý chỉ những âm thanh liên tục giúp che lấp tiếng ồn khác.

Tiếng gõ bàn phím đều đều lại vang lên.

Vu Sanh nằm trên giường, nhắm mắt lại nhưng thế nào cũng không ngủ được.

Mũi tên gió mậu dịch Đông Nam cứ xoay vòng vòng, dòng hải lưu theo mùa cuộn xoá, những kiến thức đã học cứ chồng chéo hỗn độn trong đầu cậu.

Thật ra cậu không thích học cho lắm.

Trí nhớ quá tốt cũng không phải lúc nào cũng mang đến những trải nghiệm dễ chịu, bộ não không tự động ngừng hoạt động, thông tin quá tải khiến suy nghĩ không thể dừng lại, cũng không tìm được cách nào phù hợp để cho bộ não được nghỉ ngơi dù chỉ là tạm thời.

Sau khi uống cà phê, cảm giác này không những không thuyên giảm mà còn rõ ràng hơn.

Vu Sanh trở mình trên giường vài lần, đưa tay che mắt, xoay người quay mặt vào tường.

Nằm nhắm mắt một lúc, tiếng gõ bàn phím bên cạnh im bặt, một bóng người đến gần: "Sao thế, khó chịu à?"

"Bình thường thôi." Vu Sanh nhắm mắt, kéo chăn lên cao hơn một chút, "Không sao, lát nữa là ổn."

Cậu còn phải sắp xếp lại những kiến thức đã học, tìm chỗ thích hợp để cất giữ, đến lúc cần dùng thì lôi ra.

Những nội dung mang tính logic như thế này sẽ hơi rắc rối, đôi khi cần đến một hai tiếng đồng hồ mới sắp xếp xong, còn những nội dung đơn thuần, không có ý nghĩa gì thì phải đơn giản hơn nhiều.

Mấy năm cấp hai, để có thể tĩnh tâm học tập tiếp, đôi khi cậu sẽ ngồi một mình bên giường, học thuộc lòng từ đầu đến cuối cuốn từ điển Tân Hoa, để bản thân được thư giãn một chút.

Sau này cậu vào cấp ba, công việc này được giao lại cho việc chơi game.

...

Cận Lâm Côn vẫn không yên tâm, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, muốn cậu nằm ngửa ra.

Đã quen một mình xử lý tình trạng này, Vu Sanh gẩy tay hắn ra: "Không cần đâu, cậu cứ làm việc của cậu đi, có tiếng gõ bàn phím hình như dễ chịu hơn đấy."

Cận Lâm Côn do dự một chút, rồi ngồi xuống, ôm máy tính lên.

Tiếng gõ bàn phím lại vang lên.

Vu Sanh nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào tiếng gõ bàn phím của Cận Lâm Côn.

Người bên giường vẫn ở chỗ cũ, ánh đèn bị bờ vai hắn che khuất, một mảng bóng đổ xuống.

Vu Sanh đã từng nghĩ, nếu bọn họ thực sự ở trại hè lâu hơn, Cận Lâm Côn có khi có thể mài ra bốn dấu chân ghế bên giường cậu mất.

Sau này biết đâu có thể trở thành khởi đầu cho một câu chuyện kỳ bí đầy huyền ảo trong khuôn viên trường học.

Không hiểu sao, khi nghĩ về người này, dù là những suy nghĩ hỗn độn, không đâu vào đâu, dường như cũng có thể trải ra một chút bình yên khó nhận thấy trong tâm trí cậu.

Vu Sanh nằm một lúc, cảm thấy tiếng gõ bàn phím không ổn lắm, bèn quay lại liếc nhìn màn hình máy tính đầy những ký tự lộn xộn của Cận Lâm Côn: "... Cậu đang chuẩn bị liên lạc với người ngoài hành tinh à?"

"Hả?" Cận Lâm Côn khựng lại, cúi đầu nhìn bàn phím, bật cười, "Coi như là vậy đi."

Hắn ngẩng đầu nhìn Vu Sanh, đôi mắt sau cặp kính khẽ cong lên: "Cậu đỡ hơn chưa?"

Vu Sanh hơi sững người.

Phải một lúc sau, cậu mới nhận ra Cận Lâm Côn chắc là đã làm xong việc của mình từ lâu rồi, chỉ đang gõ phím linh tinh để cậu cảm thấy dễ chịu hơn thôi.

Cận Lâm Côn đoán được cậu đang nghĩ gì, đưa tay xoa đầu cậu, cười cười: "Không sao, tôi vẫn chưa buồn ngủ. Cậu ngủ ngon..."

Vu Sanh: "Cậu đã thử ghi âm lại chưa?"

Cận Lâm Côn: "..."

Bạn cùng phòng có mạch não rất đáng để học hỏi, Cận Lâm Côn khẽ ho một tiếng, định đứng dậy lấy điện thoại ghi âm cho cậu một đoạn tiếng ồn trắng, thì bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu cậu bỗng bị giữ chặt.

"Sao thế?" Cận Lâm Côn quay người lại, cúi xuống hỏi nhỏ, "Cậu muốn gì?"

Vu Sanh nắm chặt tay hắn hơn, lực ở cánh tay hơi siết lại.

Cậu cũng không biết mình muốn gì.

Vu Sanh nằm một lúc, nhắm mắt lại, kéo tay hắn, xoa nhẹ lên đầu mình hai cái.

Chàng trai vùi mình trong chăn dày, nằm ngay ngắn, hàng mi dài rậm khép chặt, nét mặt không có gì khác lạ.

“Tôi đau đầu." Giọng cậu rất khẽ, “Anh, đừng đi, ở lại với tôi một lát.”

___



Cre: 盛翛xiao