Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 52




Cận Lâm Côn im lặng một lúc, không nhúc nhích.

Vu Sanh đợi một hồi, mím môi, định mở mắt ra thì đột nhiên bị một bàn tay vội vàng che lại.

"Không đi, tôi không đi."

Cận Lâm Côn che mắt cậu, vội vàng lên tiếng, giọng nói có chút gấp gáp: “Cậu đừng động."

Vu Sanh không động đậy nữa, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cậu, sau một lúc giằng co, cuối cùng cũng nghiêng xuống, tựa vào vai hắn.

Lực đạo tựa lên người có chút khác thường, Vu Sanh bị che mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, nhíu mày: "Sao vậy?"

"Không có gì." Cận Lâm Côn khẽ hít một hơi, yết hầu chuyển động, "Tôi... nghỉ ngơi một chút."

Chưa kịp để bạn cùng phòng hiểu "nghỉ ngơi một chút" là có ý gì, hắn đã nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, cầm đại một cuốn sách, ngồi xuống đầu giường.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai dần dần sáng lên, xuyên qua rèm cửa chiếu vào mép tường.

Trong ký túc xá không ai nói chuyện, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng gió mang theo hơi ấm của ánh nắng ban mai.

Cận Lâm Côn cầm cuốn sách ngồi nửa ngày, mới nhận ra mình có lẽ đã cầm ngược sách.

Ngón tay cứng đờ một cách khó hiểu, phải thử vài lần mới có thể cử động được. Hắn nhìn chằm chằm vào cuốn sách một lúc, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Vu Sanh, rồi khẽ lật ngược cuốn sách lại.

Vu Sanh nhắm mắt, nằm một lúc, đưa tay ra nắm lấy cánh tay hắn kéo kéo.

Cận Lâm Côn vất vả lắm mới tìm được một công việc là đếm xem chữ trên sách có bao nhiêu nét, hắn mới đếm đến chữ thứ tư thì cảm nhận được lực đạo trên cánh tay, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Vu Sanh không nói gì, chỉ dịch người vào trong giường một chút.

Giường trong ký túc xá rộng hơn giường tầng một chút, nhưng dù sao cũng chỉ là giường đơn. Cận Lâm Côn sững người, cúi đầu nhìn khoảng trống được nhường ra, theo bản năng gọi cậu: "Vu Sanh..."

"Nằm nghỉ một lát đi." Vu Sanh lại dựa sát vào tường, kéo hắn nằm xuống, cuộn chăn lại, tất cả đều đắp lên người hắn.

Cận Lâm Côn nằm trên giường, trái tim đập thình thịch một lúc, cuối cùng cũng hoàn hồn.

Rõ ràng không phải lần đầu tiên ngủ cùng nhau, không biết là vì không gian lần này chật hẹp hơn hay vì tiếng "anh" của Vu Sanh, mà dường như ngay cả không khí cũng trở nên đặc quánh, khiến người ta có chút khó thở.

Chiếc giường đơn không quá rộng rãi, nằm hai chàng trai tay chân dài ngoằng, vậy mà lại không hề chạm vào nhau.

Cận Lâm Côn ngẩng đầu nhìn Vu Sanh sắp nằm hẳn vào tường, bất giác cong môi, đưa tay vỗ vỗ cậu: "Không cần, tôi dịch vào trong..."

Phía sau hắn còn một chút khoảng trống, hắn đang cố gắng giữ mình không bị ngã xuống, dịch người vào trong một chút, đột nhiên cảm nhận được một lực cản rất nhẹ.

Cận Lâm Côn cúi đầu, nhìn thấy Vu Sanh đang nắm chặt lấy tay áo hắn

Ngón tay chàng trai thon dài sạch sẽ, siết chặt lấy mảnh vải, các khớp xương hiện lên trắng bệch.

Vu Sanh yên lặng nằm đó, không mở mắt, không nói lời nào, người hơi cuộn tròn, trán áp vào vai hắn.

Cận Lâm Côn bỗng cảm thấy nhói đau trong lồng ngực.

Hắn dừng động tác lại, đưa tay ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy ấy.

Vu Sanh dường như không thích cách dỗ dành trẻ con này của hắn, khó chịu cựa quậy, muốn thoát ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn, rồi lại ngoan ngoãn dụi đầu vào vai hắn.

...

Cho dù có bị đá xuống đất hắn cũng cam lòng.

Cận Lâm Côn không có ý định buông tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Vu Sanh, có chút ngạc nhiên khi phát hiện người trong lòng dường như cũng theo động tác của hắn mà thả lỏng.

Lúc hắn hơi dừng động tác, định kéo chăn đắp cho Vu Sanh, Vu Sanh bỗng nhiên nhẹ nhàng dựa vào người hắn.

Vai thiếu niên thả lỏng, cả người ngoan ngoãn như thể chỉ cần đưa tay lên là có thể ôm vào lòng, không một tiếng động, rất nhẹ nhàng cọ cọ vào hõm cổ hắn.

...

Cận Lâm Côn cảm thấy mình cần thêm thời gian để bình tĩnh.

Lần này mất nhiều thời gian hơn lần trước, Cận Lâm Côn ngồi một lúc lâu, cuối cùng hơi thở cũng đều lại, thu tay về: "Vu Sanh - cậu có từng nghĩ đến việc, năm lớp 12 tìm một..."

Suy nghĩ vừa mới nảy ra trong đầu đã bị hắn gạt đi.

Hắn mơ hồ biết tại sao Vu Sanh lại khó ngủ, cũng có thể đoán được đối phương đã trải qua những chuyện gì.

Nhưng càng đoán được, hắn càng không dám tùy tiện mở lời.

... Nếu như Vu Sanh chỉ coi hắn là anh trai thì sao?

Nếu như Vu Sanh chỉ là quen có hắn, chứ thật ra chẳng hề nghĩ gì thêm thì sao?

Càng mơ hồ đoán được và hiểu được những gì Vu Sênh đã trải qua, hắn càng cảm thấy không nên, cũng không muốn thúc ép Vu Sanh phải nhanh chóng chuẩn bị tinh thần để mở lòng.

Cũng không muốn vì một khả năng nào đó mà mạo hiểm đánh cược tất cả những gì đang có.

Cận Lâm Côn khẽ nuốt nước bọt, thử thăm dò lên tiếng: “Cậu có từng nghĩ đến việc tìm... gia sư, loại đến nhà dạy ấy?"

Nói xong hồi lâu, lại chẳng nghe thấy tiếng đáp lại.

Từ tiếng tim đập có chút dồn dập của chính mình, Cận Lâm Côn mới phát hiện, người đang dựa vào vai hắn hông biết từ lúc nào đã thở đều đều, ngủ rất say.

Cận Lâm Côn bất đắc dĩ cong khóe môi, xoa xoa tóc cậu, lại kéo chăn lên cao hơn một chút.

Tin tốt là nhóc con ngày càng quen với hắn, thậm chí còn quen với việc ôm hắn ngủ, ngủ rồi còn rất ngoan ngoãn để hắn ôm một lúc.

Tin xấu là nhóc con chỉ cần chạm vào hắn là gần như có thể ngủ ngay lập tức.

...

Hình như cũng không hẳn là tin xấu.

Hai người là bạn cùng phòng, Cận Lâm Côn hiểu rõ hơn ai hết việc Vu Sanh ngủ một giấc khó khăn như thế nào.

Lúc mới chuyển đến ở chung phòng, Cận Lâm Côn còn không dám đi vệ sinh trong phòng khi Vu Sanh vừa ngủ, sợ đánh thức người mất rất nhiều công sức mới ngủ được.

Mãi cho đến sau trận đấu đó, mỗi lần đi vệ sinh ở hành lang đều phải nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái của bạn học nhóm 7, trang nghiêm như thể đang duyệt binh trước nhà vệ sinh, Cận Lâm Côn mới buộc phải bỏ thói quen này.

Mặc dù lo lắng bây giờ có vẻ hơi sớm, nhưng Cận Lâm Côn thật sự đã từng rất lo lắng, cứ như vậy, nhỡ đâu hai ngày trước kỳ thi đại học Vu Sanh lại không ngủ được thì phải làm sao.

... Dù sao thì, hiện tại vấn đề này cơ bản đã được giải quyết.

Hắn ôm người nằm trên giường, suy nghĩ miên man không tài nào chợp mắt được, lại thức thêm một lúc, cho đến khi chuông báo thức của Vu Sanh vang lên.

Cận Lâm Côn nhanh tay nhanh mắt, thành thạo tắt chuông báo thức giúp cậu, ôm người vào lòng, nhắm mắt lại.

Lạ thật, những suy nghĩ miên man trong đầu khi mở mắt ra, đều lặng lẽ tan biến khi ôm người vào lòng.

Cận Lâm Côn nằm một lúc, mặc cho cơn buồn ngủ kéo đến, chìm vào giấc mộng yên bình.

Còn chưa đầy một tuần nữa là kết thúc trại hè, câu nói vu vơ của Vu Sanh khi điền vào bảng thông tin cơ bản cuối cùng cũng có cơ hội phát huy tác dụng.

Hai người ngủ quên ở ký túc xá, không ai dậy được.

Mặc dù sau buổi diễn thuyết hôm đó, Vu Sanh và Cận Lâm Côn chỉ ra ngoài đi dạo nửa ngày, ngày hôm sau vẫn đến phòng tập đúng giờ, chưa từng vắng mặt một lần nào.

Lần này hai người đột nhiên cùng nhau mất tích không một lời báo trước, khiến các bạn học nhóm 7 đang chuẩn bị tập luyện đều không hẹn mà cùng lo lắng.

"Đã gọi cho người liên lạc khẩn cấp chưa? Có liên lạc được không?"

Đinh Tranh Giảo tổ chức mọi người tìm kiếm hồi lâu, càng nghĩ càng lo lắng: "Những nơi thường đến thì sao, tiệm net? Ký túc xá? Bụi cây sau tường?"

"Đừng nghĩ nữa, không liên lạc được đâu."

Hạ Tuấn Hoa lần đầu tiên nhìn thấy bảng thông tin cơ bản mà lúc trước cậu ta điền xong là vứt sang một bên không thèm quan tâm nữa, nhìn số liên lạc khẩn cấp của hai người mà trong lòng đầy xúc động: "Chờ về trường rồi, tôi có thể điền như vậy không?"

Cậu ta đã có kế hoạch, lật điện thoại di động: "Tôi điền bạn cùng phòng của tôi, bạn cùng phòng của tôi điền tôi, như vậy khi nào điểm số của chúng tôi có biến động, giáo viên sẽ không gọi điện thoại cho phụ huynh của chúng tôi nữa..."

"Tiệm net, bụi cây sau tường đều đã tìm rồi, ký túc xá cũng đã gõ cửa, không gõ được, chắc là không có ai."

Sầm Thụy báo cáo với Đinh Tranh Giảo một câu, vỗ vai Hạ Tuấn Hoa: "Đừng nghĩ nữa, nếu cậu thật sự dám điền như vậy, có lẽ giáo viên sẽ gọi điện thoại cho phụ huynh của cậu vì cậu điền như vậy trước khi gọi điện thoại cho phụ huynh của cậu vì điểm số của cậu có biến động."

"Hoặc là bảo cậu đi khám bác sĩ." Lương Nhất Phàm bổ sung, "Xem có phải là lên lớp 12, áp lực quá lớn, ảnh hưởng đến não hay không..."

"Thực tế vậy sao?" Hạ Tuấn Hoa có chút thất vọng, "Không có chút khả năng nào sao?"

Lương Nhất Phàm: "Không phải là thực tế, mà là cậu và bạn cùng phòng của cậu không thể nào trở thành kiểu quan hệ như Côn thần và anh Sanh."

Hạ Tuấn Hoa không phục: "Sao lại không thể, đều là bạn cùng phòng mà? Chúng ta cố gắng lên — biết đâu lại thành công thì sao!"

Lương Nhất Phàm há miệng, còn chưa kịp khai sáng cho cậu ta, Đinh Tranh Giảo đã tìm kiếm khắp nơi mà không thấy người đâu, đỉnh đầu bốc khói đi tới: "Nhanh lên, đừng tán gẫu nữa, mau nghĩ cách đi..."

Vu Sanh không nhịn được cái chấm đỏ thông báo tin nhắn chưa đọc, bình thường nhìn thấy đều trả lời ngay lập tức. Cận Lâm Côn thỉnh thoảng không xem điện thoại, chỉ cần nhìn thấy, cũng sẽ chủ động báo đã nhận được tin nhắn.

Hai người đều không phải là người thường xuyên mất tích không rõ lý do, đột nhiên không thấy bóng dáng đâu, mọi người đều không biết phải đi đâu tìm.

Các bạn học nhóm 7 tập hợp trí tuệ, thảo luận một hồi, vẫn quyết định đến ký túc xá thử vận may.

Bởi vì Cận Lâm Côn mười lần ra ngoài thì chín lần quên mang chìa khóa, Vu Sanh thật sự không yên tâm, nên đã đưa cho Lương Nhất Phàm một chiếc chìa khóa dự phòng để phòng khi cần đến, bây giờ thì đúng là lúc cần dùng đến rồi.

"Tôi vẫn cảm thấy không ổn lắm - như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?"

Không ngờ lần đầu tiên sử dụng chiếc chìa khóa dự phòng này lại trong tình huống kích thích như vậy, Lương Nhất Phàm nắm chặt chiếc móc khóa hình cây đàn Organ, có chút căng thẳng: "Mọi người chắc chắn bây giờ là tình huống 'bất đắc dĩ' chứ? Nếu anh Sanh mà biết được, tôi lập tức quỳ xuống cũng không kịp mất."

Tìm khắp nơi đều không thấy hai người đâu, Đinh Tranh Giảo cũng thật sự không còn cách nào khác, nghiến răng nghiến lợi: "Kịp. Việc cấp bách thì phải làm liều, ít nhất cũng phải xem thử họ ở đâu, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Cậu ta cố ý kéo thêm vài người nữa, liên tục nhấn mạnh: "Ký túc xá là, chỉ là vào xem thử có ai ở đó không thôi. Không có ai thì đi ngay, giám sát lẫn nhau, không được nhìn những thứ không nên nhìn..."

Mọi người động viên nhau, nhìn Lương Nhất Phàm đưa chìa khóa vào ổ khóa, thử xoay đi xoay lại vài lần, rồi "cạch" một tiếng, ổ khóa được mở ra.

"Gõ cửa nhiều lần như vậy rồi, tôi nghĩ chắc là không có ai, có khi nào ra ngoài rồi không?"

Sầm Thụy phụ trách tìm kiếm khu vực xung quanh ký túc xá, đã đến đó vài lần, cảm thấy chắc là không có vấn đề gì, bèn bước vào trước: "Nhìn xem, bàn học của Côn thần không có ai, giường của Côn thần không có ai, bàn học của anh Sanh không có ai, giường của anh Sanh -"

Sầm Thụy: "..."

"Sao vậy sao vậy?" Nghe thấy cậu ta đột nhiên im bặt, Đinh Tranh Giảo cũng lo lắng theo, vội vàng bước tới, "Trên giường của anh Sanh có gì?"

Sầm Thụy đứng bên giường trầm ngâm, nghe vậy liền lùi lại nửa bước, nhường chỗ cho cậu ta nhìn.

"..." Đinh Tranh Giảo: "Côn, Côn thần?"

Sầm Thụy thận trọng lùi về phía sau, hỏi Lương Nhất Phàm có kinh nghiệm tương đối phong phú: "Bây giờ tôi có nên quỳ xuống không?"

"Không cần." Lương Nhất Phàm lắc đầu, "Người bạn ngây thơ và ngu ngốc của tôi ơi, cậu lại nhầm lẫn rồi, quỳ xuống trước mặt Côn thần là vô dụng."

Cận Lâm Côn cũng thức trắng cả đêm, vừa nhắm mắt đã ngủ như chết, lúc này vẫn còn rất buồn ngủ. Nghe thấy tiếng người ồn ào bên giường, hắn mới miễn cưỡng mở mắt ra.

Hắn chống tay ngồi dậy, nghỉ ngơi một lúc, sau đó liếc mắt nhìn về phía mép giường.

"Thôi xong, tôi cảm nhận được tiếng gọi của số phận phiêu bạt giang hồ đang vẫy gọi mình."

Sầm Thụy bị hắn liếc mắt nhìn một cái, tim như ngừng đập, hạ giọng hỏi: "Lão Lương, tôi hỏi lần cuối, bây giờ Côn thần là chưa tỉnh ngủ hay là đang rất tức giận?"

Lương Nhất Phàm thực tế trả lời cậu ta: "Theo như lời anh Sanh nói, Côn thần vì không đeo kính nên nhìn không rõ. Nhưng nói thật, mỗi lần như vậy tôi đều cảm thấy cậu ấy đang rất tức giận."

"...”

Sầm Thụy nuốt nước bọt, thận trọng lùi về phía sau vài bước.

Cận Lâm Côn dụi dụi mi tâm, cơn đau đầu do thức đêm lại khiến hắn nhíu mày khi nhận ra những người đang đứng bên giường là ai.

"Côn thần, xin lỗi -" Đinh Tranh Giảo có chút không biết giải thích thế nào, đành cứng đầu nói, "Chúng tôi, chúng tôi không tìm thấy cậu..."

"Không sao, tôi cũng đang có việc cần các cậu."

Cận Lâm Côn dụi mắt, mò mẫm đeo kính vào: "Trên bệ cửa sổ có cái máy tính, có một tệp tài liệu trọng tâm môn tự nhiên, các cậu sao chép về xem trước đi, môn xã hội chúng ta làm sau."

Đinh Tranh Giảo ngẩn người, theo bản năng đáp ứng một tiếng, ôm lấy máy tính mở ra.

"Woa -"

Chớp mắt đã bị kiến thức quý báu lấn át mong muốn chạy trốn, Sầm Thụy vòng qua người phía trước chui vào, nhìn chằm chằm vào máy tính: "96mb, Côn thần, đây là cậu tổng hợp trong một đêm sao?!"

"Có ảnh chụp màn hình, phương trình Hóa học chiếm nhiều dung lượng." Cận Lâm Côn giải thích ngắn gọn, "Còn việc gì nữa không?"

"Không còn gì nữa, Côn thần cậu nghỉ ngơi cho khỏe, chúng tôi đi đây."

Sầm Thụy nhìn chằm chằm vào tệp tài liệu trọng tâm với đôi mắt sáng rực, nhanh chóng di chuyển chuột, sao chép một bản vào điện thoại, sau đó gửi vào nhóm chung của cả nhóm 7.

Đinh Tranh Giảo bị cậu ta cướp chuột, ánh mắt dừng lại trên tài liệu với tiêu đề "Bạn cùng phòng của tôi" và một màn hình toàn mã lộn xộn phía sau, nhịn không được thăm dò lên tiếng: "Còn một việc nữa..."

Cận Lâm Côn ngẩng đầu, chờ cậu ta nói.

"Côn thần." Đinh Tranh Giảo thận trọng nuốt nước bọt, “anh Sanh đâu?"

"..."

Nhóm người đang chìm đắm trong niềm vui sướng của kiến thức bỗng nhận ra điều gì đó không ổn, nhìn nhau ngơ ngác, do dự nhìn sang.

Cận Lâm Côn: "... À."

Hắn cúi đầu, cánh tay vẫn còn vùi trong chăn khẽ động đậy, vỗ nhẹ hai cái.

Một cái đầu lại từ trong chăn thò ra.

Vu Sanh rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, tóc tai hơi rối, lông mày nhíu lại khó chịu, thậm chí còn chưa mở mắt ra: "Làm gì vậy?"

Giọng nói của cậu vốn trong trẻo sạch sẽ, lúc này lại pha thêm chút khàn khàn do thức đêm, âm lượng lại không lớn, khiến cho cả câu nói không mang theo chút sắc bén nào.

Mềm mại vô cùng.

"... Không có gì."

Cận Lâm Côn vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn chậm chạp, một lúc sau mới phản ứng kịp, thuận tay kéo người kia giấu vào trong chăn: "Ngủ tiếp đi, tôi ở đây."

Động tác của hắn dường như đã rất thuần thục, một tay ôm lấy vai Vu Sanh, kéo cậu nằm xuống lại, cẩn thận vén chăn lên.

Vu Sanh đau đầu do thiếu ngủ, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, bị hắn lăn qua lăn lại không yên, nhịn không được nhíu mày.

Còn chưa kịp lên tiếng, Cận Lâm Côn đã rất thành thạo đặt tay lên đỉnh đầu cậu, xoa dịu vuốt ve hai cái.

Đinh Tranh Giảo: "..."

Sầm Thụy: "..."

Những bạn học khác trong nhóm 7 được gọi đến để làm bia đỡ đạn: "..."

"Đồng chí Hạ Tuấn Hoa."

Lương Nhất Phàm quen thuộc với cảnh tượng này hơn, ngược lại bình tĩnh hơn những người khác rất nhiều, vỗ vai Hạ Tuấn Hoa, lấy ví dụ thực tế cho cậu ta xem: "Tham khảo một chút, cậu và bạn cùng phòng của cậu có thể phát triển thành mối quan hệ này không?”