Không Giấu Được Nhịp Tim

Chương 1




1.

Thành thật mà nói, lúc trước khi ở bên Giang Sướng, tôi còn cho rằng anh ấy cũng giống như tôi, là "động vật xã hội 996".

*Động vật xã hội: là chỉ những người từ nước ngoài trở về.

*996: là một thuật ngữ chỉ về hình thức, phương thức và chế độ làm việc của một tập thể

https://jobsgo.vn/blog/van-hoa-lam-viec-996-la-gi/ ( các bạn muốn tìm hiểu thêm thì đây ạ)

Bởi vì trong suốt 567 ngày chúng tôi ở bên nhau, thì anh ấy thậm chí đã đi đến chợ rau chỉ để mua một củ khoai tây với giá hai tệ, còn phải mặc cả với bà bán hàng cho đến khi giảm xuống chỉ còn hai nhân dân tệ thì thôi.

Anh ấy luôn làm theo quy tắc nếu có thể tự mình nấu ăn ở nhà, thì tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài ăn, như vậy vừa có thể tiết kiệm tiền mà vừa rẻ.

Một người sống tiết kiệm như vậy sẽ không bao giờ tặng tôi bất kỳ món quà đắt tiền nào.

Đắt nhất, có lẽ là chiếc xe điện nhỏ mà tôi dùng để đi làm mỗi ngày.

Mặc dù vậy, nhưng tôi vẫn tự trả một nửa số tiền kia.

Tuy nhiên, vào ngày thứ 568 của mối quan hệ của chúng tôi, một người phụ nữ quý phái đã tìm đến tôi.

Cô ấy mặc một bộ vest thơm tho, nhìn nhanh qua một đôi giày cao gót, cũng khiến cả người trở nên thanh lịch mà xinh đẹp vô cùng.

Tôi còn tưởng Giang Sướng bởi vì có gương mặt đẹp trai có thể so với Ngô Ngạn Tổ, hay thân hình gầy gò như Bành Vu Yến, nên được phú bà nào đó để ý cũng nên.

Đang do dự không biết có nên lấy chút tiền rồi rời đi hay không, khi chuẩn bị đồng ý cho Giang Sướng cùng tiểu phú bà này ở bên nhau, thì thanh âm tao nhã của phú bà vang lên:

"Trình tiểu thư, phiền cô hãy rời khỏi con trai tôi."

Con trai?

Chẳng lẽ không phải là người tình sao?

Tôi yếu ớt hỏi một câu: "Con trai bà chẳng lẽ là họ Giang, chỉ một chữ Giang thôi sao?"

Người phụ nữ giàu có mà xinh đẹp kia nhìn tôi với vẻ mặt khinh bỉ, như muốn nói: "Cô giả vờ làm gì chứ?"

"Con trai tôi là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giang thị, với khối tài sản hàng nghìn tỷ USD. Thằng bé có ngoại hình đẹp hơn bất kỳ ngôi sao nam nào, và có chỉ số IQ có thể nói là chỉ kém hơn Einstein một chút. Cho nên, một người ưu tú như vậy, không phải là người mà cô nên thèm muốn."

Tôi hiểu sự thật.

Chỉ là có chút bất ngờ không kịp đề phòng mà thôi.

Tên Giang Sướng kia, rõ ràng là một tổng tài bá đạo chỉ cần dậm chân là có thể làm cho giới thương nghiệp chấn động, vậy mà ở trước mặt tôi lại giả nghèo!

Nhưng tôi hết lần này tới lần khác vẫn tin, tin tưởng rằng hắn giống như tôi, chỉ là một người mới không có ngón tay vàng, cũng chẳng có siêu năng lực.

Đó là lỗi của tôi!

Vì thế, tôi không có chút định đấu tranh nào, mà dứt khoát nói trực tiếp:

"Mẹ Giang Sướng, bà yên tâm, tôi biết rõ bản thân mình thô tục không chịu nổi, không có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn* để xứng tầm với con trai bà, cũng không có một người bố giàu có, là tôi không xứng, tôi lập tức sẽ gửi tin nhắn cho hắn nói chia tay."

*Dùng để miêu tả nhan sắc về mỹ nhân.

Phú bà trợn tròn mắt!

Cuối cùng chỉ có thể nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của tôi cùng với đầu bướng bỉnh, ngập ngừng nói không nên lời.