Không Giấu Được Nhịp Tim

Chương 2




2.

Từ khi còn nhỏ, tôi nhiều lần mơ thấy một giấc mơ như vậy. Trong mơ, tôi là một người phụ nữ kém cỏi có xuất thân bần hàn.

Bị phụ thân nghiện rượu bán vào phủ quốc công làm nha hoàn, chỉ vì đổi lại chút tiền mua rượu. Nhưng tôi lớn lên đôi mắt sáng cùng hàm răng trắng, được quản gia sắp xếp ở hầu hạ tiểu công gia trong thư phòng.

Vì thế, tôi đã được tiểu công gia coi trọng.

Tiểu công gia trọng tình trọng nghĩa, không ngông cuồng, là phu quân tốt như Nhị Thập Tứ Hiếu*.

*Là hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo của người xưa.

Ngài không chê bai tôi xuất thân hèn mọn, không có khả năng vươn lên, mà còn hào hùng khoe về khát vọng cao cả của Ngài, nói rằng Ngài sẽ được phong tước hầu, bái tướng, phong thê tử cái này gọi là đại trượng phu.

Ngài vì không muốn cho tôi chịu ủy khuất, cùng mẫu thân quận chúa tôn quý chiến tranh lạnh, chỉ yêu cầu tôi có thể làm chính thê của Ngài, ba bà mối sáu lời đính hôn để có thể mở cửa cưới tôi vào nhà.

Cuối cùng, Ngài tự mình tuyệt thực, ép buộc quận chúa miễn cưỡng đồng ý, dù sao Ngài cũng chính là con trai duy nhất trong nhà, nếu không có Ngài, hy vọng của cả gia tộc sẽ mất đi.

Vì thế, tôi đã trở thành chính thê, và sau khi lão quốc công qua đời, tôi lại trở thành quốc công phu nhân.

Người trong kinh thành luôn âm thầm trào phúng tôi may mắn, tổ tiên không biết đốt hương cao mấy đời, lúc này mới cầu tới.

Tôi chỉ cười phá lên, ngoan ngoãn làm tốt việc mà một đại nương tử nên làm.

Ví dụ, hiếu thảo với mẫu thân, thông cảm cho phu quân, chăm sóc gia đình và sinh con.

Năm đầu tiên sau khi kết hôn, phu quân tôi thi đậu công danh, đứng thứ ba trong danh sách, Thám Hoa Lang.

Và tôi cũng mang thai đứa con đầu lòng của chúng tôi, mặc dù mẫu thân luôn kêu tôi phải tuân thủ các quy tắc trước khi gà gáy, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ.

Có một phu quân biết yêu thương, một người phu quân có nghị lực, cũng đủ để làm dịu đi chút đắng cay trong cuộc sống trở nên ngọt ngào.

Năm thứ ba sau khi kết hôn, phu quân bận rộn công vụ, đã rất lâu không cùng tôi dùng bữa tối.

Hàng ngày tôi vẫn bị mẫu thân bắt buộc tuân thủ quy tắc, bất kể là mưa to hay là nắng gắt.

Những thứ này tôi đều có thể không quan tâm, trên đời có hàng vạn phụ nữ đều sẽ phải chịu khổ vì mẹ chồng, các đời công chúa các triều cũng đều phải nhịn.

Vâng, tôi là một người không có lý lịch, không có gia đình để nương tựa, tôi đương nhiên cần phải cứng cỏi hơn một chút.

Tuy nhiên, tôi không phục.

Vì sao sau khi sinh đứa con đầu lòng ra lại bị mang đi, vì sao mẫu thân chàng lại mua chuộc thầy thuốc, nói tôi sau sinh thì bị trầm cảm, không thích hợp để tự mình nuôi con.

Cướp đứa trẻ sơ sinh này khỏi tôi.

Năm thứ bảy sau khi kết hôn, phu quân được hoàng đế phái đi kiểm tra sổ sách, rời đi cũng ba năm.

Đứa nhỏ ở chỗ tổ mẫu của chàng nuôi dạy rất chu đáo nhưng đáng tiếc là mẫu thân vẫn không muốn cho gặp tôi.

Một lần, như thường lệ, tôi trốn trong góc để xem đứa bé và nghe cậu bé nói:

"Mẹ ta là một nữ nhân xấu xa! Bà có xuất thân hèn mọn như thế, nếu không phải mê hoặc phụ thân ta, làm sao có thể gả vào phủ quốc công."

Tôi nôn ra máu ngay tại chỗ.

Đó là đứa con tôi đã mang thai 9 tháng 10 ngày, hết lòng mong chờ, nhưng hắn không chỉ không muốn gọi tôi một tiếng mẫu thân, còn từng câu mắng nhiếc tôi.

Kể từ đó, tôi đã lâm bệnh.

Năm thứ 10 sau khi kết hôn, phu quân cuối cùng đã trở về.

Bởi vì năng lực xử lý các vụ án nên Ngài được thăng làm quan cấp cao, được thăng là Lễ Bộ*.

*Lo việc tổ chức yến tiệc, thi cử, lễ nghi trong triều đình, chuẩn bị áo mũ, ấn tín, tấu chương,...Quản lý các lễ cống nạp của chư hầu, cũng như lo việc bói toán, đồng văn nhã nhạc.

Quận chúa mẫu hậu thấy bộ dáng ốm yếu của tôi thì khó chịu, nói thân thể tôi yếu ớt, khó có thể sinh con, bảo tôi đừng ghen tỵ, đồng thời nạp thêm thiếp cho quốc công, cũng tốt cho việc nối dõi tông đường.

Tôi cưỡi hổ khó xuống, đành phải tìm con nhà lương thiện vào phủ.

Kết quả, tôi bị phu quân khiển trách ở trước mặt mọi người.

Nói tôi không nghe lời chàng ấy, nói rằng trái tim tôi không có chàng, nói rằng tôi là người phụ nữ rộng lượng nhất mà chàng từng gặp, không có ngoại lệ.

Tiếp theo, chàng ấy đã không bước vào phòng tôi suốt nửa năm.

Mà tôi từ đây cũng trở thành trò đùa của cả phủ.

Vì vậy, tôi bắt đầu cảm thấy oán giận trong lòng, tôi nghĩ, nếu chàng ấy thực sự yêu tôi như trước thì tại sao lại không thể hiểu được những khó khăn của tôi?

Tại sao lại để mẫu thân chàng bế đi đứa con của tôi làm gì?

Nếu chàng không muốn người phụ nữ khác bước vào nhà, tại sao không nói thẳng với mẫu thân, chàng không biết nỗi khổ của phụ nữ sao? Nhất là người phụ nữ không có chỗ dựa để mặc người ta chà đạp.

Chàng không thấy tôi đã phải sống cẩn thận bao năm trong cái nhà này sao?

Và tôi qua đời vào năm thứ mười một trong cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Trầm cảm đến chết.