Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy

Chương 25





Thẩm Ngạn Triết đã ngà ngà say, trợ lý Dương định đưa hắn về biệt thự nhưng khi Thẩm Ngạn Triết nghe điện thoại của Kim Dương Y xong lại đổi ý định.

"Đến khu Dương Đông đi.

"Trợ lý Dương có chút kinh ngạc đó không phải nơi Đường Linh Nhi ở sao? Đã say rồi lại không chịu về nhà với bạn gái lại đi tìm bạn gái cũ.

Trợ lý Dương cũng chỉ là phận làm thuê hắn cũng không muốn can thiệp sâu vào chuyện tình cảm của ông chủ mình nên chỉ biết nghe lệnh.

Nữa tiếng sau đó Thẩm Ngạn Triết và trợ lý Dương đã trong căn họ của Đường Linh Nhi, người mở cửa đón bọn họ không ai khác là Kim Dương Y.

Hắn thấy Thẩm Ngạn Triết mặt đã có chút đỏ, người nồng nặc mùi rượu thì có chút kinh ngạc, thường còn khó kêu Thẩm Ngạn Triết đến đây, nay hắn say mà vẫn chịu đến, đúng là chuyện lạ.

"Cậu ổn chứ?""Tôi ổn" Thẩm Ngạn Triết vẫn còn giữ được tỉnh táo.

Ngay phút đó Đường Linh Nhi cũng rời khỏi phòng mà chạy ra với một thân đồ ngủ pijama trắng, khuôn mặt hốc hác thấy rõ, đầu còn quấn băng, thấy hắn cô vui đến bậc khóc, Thẩm Ngạn Triết lại đứng lặng đó, không một chút phản ứng nào.

"Cậu ngồi xuống đi tôi ra ngoài mua ít đồ.


" Kim Dương Y thấy vậy muốn tạo cho họ có thời gian riêng, còn nhìn đến trợ lý Dương "Anh đi với tôi chứ?""Được!" Trợ lý Dương cũng hiểu ý.

Khi hai người kia rời đi, trong phòng khách giờ chỉ còn Đường Linh Nhi và Thẩm Ngạn Triết, trên ghế sofa mỗi người ngồi một bên đối diện nhau, để phá tan bầu không khí tĩnh lặng này, Đường Linh Nhi khẽ lên tiếng trước.

"Em rất vui, vì anh chịu đến gặp em.

""Tại sao?" Thẩm Ngạn Triết đã nhìn đến Đường Linh Nhi với khuôn mặt âm trầm "Tại sao lúc đó cô không nói?"Đường Linh Nhi biết Thẩm Ngạn Triết đã biết chuyện trước kia rồi, đồng nghĩa hắn đã tin cô, mắt cô sáng ngời.

"Anh tin em rồi sao?"Hắn giận dữ chồm đến giữ lấy vai Đường Linh Nhi "Tôi hỏi cô tại sao lúc đó không nói, trong mắt cô, Thẩm Ngạn Triết tôi là cái gì, là thứ vô dụng đến cỡ đó.

"Tay hắn đã dùng lực làm Đường Linh Nhi có chút đau, mặt cô đã nhăn nhó "Ngạn Triết! Em! cũng là bất đắc dĩ.

"Nói xong Đường Linh Nhi đã nhào đến ôm lấy người hắn "Ngạn Triết chúng ta làm lại từ đầu đi.

"Thẩm Ngạn Triết đứng như trời tròng, hắn không ôm lại cũng không phản kháng, điều đó làm Đường Linh Nhi biết bản thân còn có cơ hội trở về bên hắn.

=========================Tối hôm đó Thẩm Ngạn Triết không về, đến sáng hôm sau Tịch Lạc Khuê cũng không thấy hắn, tới tám giờ mấy thì cô lại đến biệt thự của Cổ Tư Nghiêm, đã ba ngày rồi cô mới đến nên khi gặp cô, tiểu Lăng rất là mừng.

Ngoài vườn Tịch Lạc Khuê ngồi trên ghế, tay bóc quýt nhìn tiểu Lăng đang chơi đùa, cô đâu hay Cổ Tư Nghiêm đã về cho đến nghe giọng của hắn.

"Xem ra những ngày tôi không có ở đây cô chăm sóc nó rất tốt.

""Cổ tổng!"Cô có chút mất tự nhiên khi thấy hắn, tính ra kể từ lúc cô đến đây đến giờ, đây là lần đầu cô gặp hắn trong chính biệt thự của hắn.

Cổ Tư Nghiêm tự nhiên đến bên ghế ngồi, thuận tay còn ôm lấy tiểu Lăng vào lòng, thằng bé cũng không tỏ thái độ vui mừng gì khi thấy ba mình, cứ như đây là chuyện thường xuyên xảy ra.

"Xem ra anh rất thường xa bé.

" Tịch Lạc Khuê thuận tay đúc một miếng quýt vào miệng tiểu Lăng.

"Ừ! Công việc làm ăn nên không ở bên con nó thường xuyên.


" Cổ Tư Nghiêm đáp, mắt hắn chăm chú nhìn hành động của cô.

Tịch Lạc Khuê cảm thấy tội nghiệp tiểu Lăng, bé nó còn quá nhỏ, đã không có mẹ, ba lại bận thường xuyên chỉ có mỗi bảo mẫu chăm sóc.

"Tôi nghĩ anh nên cho bé nhiều thời gian để bên cạnh, bé còn quá nhỏ như vậy sẽ ảnh hưởng đến trưởng thành sau này.

"Cổ Tư Nghiêm khẽ cong môi, hắn lại muốn ghẹo cô "Nếu có Tịch tiểu thư thay thế mẹ nó, nó sẽ trưởng thành tốt hơn.

"Tịch lạc Khuê cứng họng nhìn khuôn mặt đùa như thật kia "Anh! nói gì vậy, tôi đâu thể bên bé mãi.

"Tiểu Lăng nghe đến mẹ chợt nhào qua người Tịch Lạc Khuê cái miệng nhỏ hôn lấy má cô "Con muốn mẹ.

"Tịch Lạc Khuê khổ sở nhìn Cổ Tư Nghiêm đang làm ra bộ mặt đắc ý, rồi lại vỗ vỗ đầu tiểu Lăng "Dì không phải mẹ, việc đó phải nhờ Daddy của con.

"Bà dì bảo mẫu đem nước đến cho tiểu Lăng nhìn thấy cảnh này cũng có chút phấn khích trong lòng, cứ như một bức tranh gia đình ba người, lần đầu tiên bà thấy Tịch Lạc Khuê đã giật mình vì cô thật giống với thiếu phu nhân đã mất, bà còn nghĩ chắc do vậy nên tiểu Lăng mới dính Tịch Lạc Khuê như vậy, nhưng bà đã quên, mẹ tiểu Lăng chết vì khó sinh, tiểu Lăng còn chưa được mẹ ôm một lần nào mà.

Di động Tịch Lạc Khuê chợt reo lên, một số máy lạ cô bắt máy, bên kia là một giọng nữ.

"Tịch tiểu thư còn nhớ tôi không?"Giọng này rất quen, Tịch Lạc Khuê cố nhớ thì bên kia lại tiếp.

"Tôi là Đường Linh Nhi!"Tịch Lạc Khuê không hiểu sao Đường Linh Nhi lại có số điện thoại của mình, cô liền thắc mắc " Sao Đường tiểu thư lại có số của tôi?"Bên kia Đường Linh Nhi nở ra một nụ cười quái dị "Tôi nhìn thấy trong danh bạ của Ngạn Triết" Cô ta còn nhấn mạnh "Hôm qua anh ấy ở với tôi.


"Đầu Tịch Lạc Khuê bỗng dưng ngưng trệ, cô không biết mặt cô bây giờ đã trắng đi.

"Vậy sao? Đường tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?""À! Hôm nay Ngạn Triết cũng không về đâu, cô đừng đợi anh ấy!"Tịch Lạc Khuê cảm giác bản thân như bị phản bội, lần trước cô còn hỏi hắn, chính hắn nói khi quen chỉ quen một người, là cô cả tin ư? Hay là hắn muốn thay nữ nhân rồi, cô sắp được tự do rồi phải không? Nhưng sao Tịch Lạc Khuê lại không cảm thấy vui mà lòng cô lại đau thế này.

"Vậy! sao!" Chỉ như vậy Tịch Lạc Khuê đã tắt máy.

Cổ Tư Nghiêm nhìn ra cô có gì đó không ổn, hôm nay hắn phải đi dự tiệc gặp đối tác làm ăn, cũng không có bạn đi cùng nên hắn nhắm đến Tịch Lạc Khuê.

"Tịch tiểu thư! Tối nay tôi có một buổi tiệc, cô đi với tôi được không?"Tịch Lạc Khuê như chưa hoàn hồn lại, cô chẳng nghe Cổ Tư Nghiêm nói gì, hắn lại lặp lại.

"Tịch tiểu thư đi với tôi chứ?""Sao?" Giờ cô mới nghe mà nhìn hắn.

Cổ Tư Nghiêm nhíu mày hắn ghét phải lặp lại nhiều lần, nhưng Tịch Lạc Khuê lại là ngoại lệ.

"Tôi nói, tối nay tôi muốn mời Tịch tiểu thư tham dự một buổi tiệc, cô đồng ý chứ?""Được! tôi đi!"Tịch Lạc Khuê đã đồng ý mà không chút do dự, dù sao hôm nay Thẩm Ngạn Triết cũng không về, cô cũng sắp bị đuổi đi rồi còn gì, sao còn phải sợ nữa chứ!.

.