Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy

Chương 26






Tịch Lạc Khuê hôm nay lại mặc một chiếc đầm dây đen trơn, bên trong thiết kế dạng body ngắn, bên ngoài là voan mỏng xoè dài tới gót chân, kèm theo đó chiếc khăn voan mỏng cùng màu đen choàng trên tay, mái tóc cô cũng búi thấp kèm theo chiếc trâm ngọc vắt lên, làm tân thêm vẻ quyến rũ của cô, vừa thanh lịch lại sang trọng.Cổ Tư Nghiêm vẫn như mọi khi, với bộ comple màu đen với hắn là chủ đạo, cô đi với hắn nhìn đúng là một cặp trời sinh, khuyến ai cũng phải trầm trồ khen ngợi."Cổ tổng ngài đến rồi! Đợi ngài nãy giờ."Một người đàn ông trung nên với nụ cười chói lòa khi gặp hắn."Thất lễ rồi! làm Châu tổng phải đợi tôi.""Khà! khà! Không gì."Sau nụ cười sảng khoái đó, ánh mắt Châu tổng đã rơi vào người Tịch Lạc Khuê, mặt ông ta tỏ vẻ kinh ngạc của sự khó hiểu."Cổ tổng đây là...?"Cổ Tư Nghiêm cũng giới thiệu: "Đây là Tịch tiểu thư cô ấy là bạn đi cùng tôi.""Nhưng...!sao giống..." Châu tổng ấp úng.Làm Tịch Lạc Khuê thấy biểu hiện của ông ta cũng thật quá khoa trương rồi, còn Cổ Tư Nghiêm lại chẳng thấy lạ gì."Chỉ là người giống người thôi!""À! Đúng...!người giống người."Tịch Lạc Khuê không hiểu bản thân mình đã giống ai nên nhìn Cổ Tư Nghiêm như muốn hỏi, hắn lại không muốn trả lời trực tiếp đánh qua chuyện khác."Tịch tiểu thư muốn ăn gì không để tôi lấy?"Cô nhẹ lắc đầu, "Không cần đâu! Để tôi tự đi lấy, anh và Châu tổng cứ trò chuyện."Nói xong Tịch Lạc Khuê đã bước đến nơi bày đầy thức ăn nước uống kia, đây theo kiểu tiệc buffet, cô lấy một chiếc dĩa nhỏ đang định lấy một mẫu bánh kem thì lại thấy một người, động tác trên tay dừng lại, người ấy không ai khác là Đường Linh Nhi, một giây sau thì chiếc dĩa trên tay cô đã rơi xuống sàn, mặt cô đã trắng bệch, người nam nhân đang đứng bên cạnh cô ta lại là Thẩm Ngạn Triết."Tiểu thư! Cô không sao chứ?"Tiếng một người phục vụ làm Tịch Lạc Khuê tỉnh hẳn, cô vội cúi người nhặt chiếc dĩa, "Tôi...!không sao?"Nhưng cô lại không dám đứng lên, cô sợ lại thấy cảnh đó, hắn đi cùng một nữ nhân khác không phải cô.Ánh mắt người phục vụ lại càng khó hiểu cứ chằm chằm nhìn Tịch Lạc Khuê, cô ta lại tiếp tục lên tiếng: "Tiểu thư! Cô ổn chứ?"Thấy vậy Tịch Lạc Khuê nhanh đứng lên, định đi ra khỏi nơi đây thì lại không cẩn thận vấp ngã, trước khi nhào xuống sàn cô vô tình nắm trúng khăn trải bàn, làm mấy chiếc bánh kem mini trên dĩa cũng rơi xuống theo, kết quả là đã dính đầy trên vai, người, Tịch Lạc Khuê.Người phục vụ cũng hoảng hồn, "Trời ơi! Cô...!không sao chứ?""Tịch tiểu thư sao cô lại ở đây? Còn ra dạng này?"Tịch Lạc Khuê định nói không sao nhưng đã bị người khác cướp lời, Tịch Lạc Khuê cảm thấy thật xấu hổ, rõ ràng là giọng Đường Linh Nhi đang chăm chọc cô, cô muốn tự mình đứng dậy nhưng bàn tay của Đường Linh Nhi đã giơ ra đỡ lấy cô, mặt còn có vẻ lo lắng."Tịch tiểu thư không sao chứ?"Vì hỗn loạn này đã gây chú ý nên mọi người gần đó đã nhìn đến.Tịch Lạc Khuê chưa kịp cảm ơn Đường Linh Nhi, thì lại nghe cô ta a~ một tiếng, tiếng ly thủy tinh rơi xuống, nhìn lại Đường Linh Nhi đã ngồi bịt trên sàn, còn nhìn Tịch Lạc Khuê đầy vẻ vô tội trong mặt khá đau đớn."Tịch tiểu thư...!sao cô lại đẩy tôi?""Bên kia có chuyện gì vậy? Là chuyện gì vậy?" Tiếng bàn tán."Không biết! Là chuyện gì ấy?" Bàn tán.Tịch Lạc Khuê đớ người, cô có làm gì đâu? Đang hoang mang thì Thẩm Ngạn Triết ở đâu đã xuất hiện."Em đang làm gì vậy?"Đường Linh Nhi đã nhanh cướp lời, "Ngạn Triết...!em đau..."Cô ta đưa bàn tay lên đã chảy đầy máu do miểng ly cứa vào, Thẩm Ngạn Triết nhìn thấy, hắn không để ý đến Tịch Lạc Khuê nữa mà trực tiếp bế Đường Linh Nhi lên, hắn bỏ đi mà chẳng nói với cô một lời.Tịch Lạc Khuê chết lặng, cô không ngờ tình cảm con người lại dễ dàng thay đổi như vậy, rõ ràng cô biết ngay từ đầu hắn chỉ chơi đùa với cô như một món đồ chơi không hơn không kém, và có thể bị ném đi bất cứ lúc nào, vậy mà tại sao cô vẫn để tâm lên hắn, tình cảm ấy vừa mới chớm nỡ lại bị hắn vùi đạp không chút thương tiếc."Cô ổn chứ?" Cổ Tư Nghiêm cởi áo khoác mà choàng lên người Tịch Lạc Khuê."Tôi muốn về" Giọng cô đầy nặng nề.Họ rời khỏi buổi tiệc, trên xe Tịch Lạc Khuê chỉ im lặng ngồi đó như người mất hồn, Cổ Tư Nghiêm lúc nãy hắn đến cũng vừa thấy Thẩm Ngạn Triết bế Đường Linh Nhi đi, hắn hiểu tâm trạng cô hiện giờ nhưng hắn lại không muốn để cô yên tĩnh."Thẩm Ngạn Triết là ai cô cũng biết mà, xung quanh hắn không hề thiếu nữ nhân, tôi nghĩ cô không nên quá để tâm đâu!"Giọng cô không hồn, "Cổ tổng làm ơn để tôi yên.""Tôi chẳng hứng thú việc của cô đâu! Nhưng vì con trai tôi nên tôi muốn khuyên cô, đừng dây dưa với hắn quá sẽ tốt cho cô đấy!"Cổ Tư Nghiêm nói chuyện hai lời thật, hắn mới vừa khuyên Tịch Lạc Khuê đừng để ý, giờ kêu cô đừng dây dưa, mà Tịch Lạc Khuê lúc đầu cô cũng đâu tự nguyện, thế nhưng dần dần cô không thể làm chủ được bản thân được nữa.Cổ Tư Nghiêm chẳng nghe tiếng cô đáp trả nữa, hắn nhìn sang đã thấy khuôn mặt trắng hồng chảy dài hai hàng lệ, đời hắn ghét nhất nhìn thấy nữ nhân khóc, nhưng với cô nó lại làm hắn không ghét không phiền chút nào, còn có cảm giác thương cảm, nhưng hắn lại không dỗ cứ như thế mà nhìn cô rơi lệ.Gần nữa tiếng sau khi Tịch Lạc Khuê nhận ra thì xe đã đậu trước cổng biệt thự của Thẩm Ngạn Triết, cô đưa tay lau đi nước mắt cảm thấy đầy mất mặt kia của mình."Cảm ơn anh đã đưa tôi về Cổ tổng!"Tay cô cũng mở cửa xe mà bước xuống, Cổ Tư Nghiêm không nói gì, rồi cho xe chạy đi.Chân Tịch Lạc Khuê lại bất động nơi đó, cô không muốn đi vào trong, thế là cô quay đầu chạy theo hướng ngược lại, cô chạy như điên, chạy đến không biết mình phải đi đâu, chạy đến gót chân đã đau vì mang giày cao gót, một lúc sau Tịch Lạc Khuê dừng lại bên một công viên nhỏ, cô tháu giày cao gót ra rồi đi vào trong, thấy một ngôi nhà đồ chơi dành cho trẻ em, cô đã chui vào trong đó, tự dưng trời lại đỗ mưa, Tịch Lạc Khuê co rút người lại, cô đã xác định hôm đêm nay bản thân sẽ phải ngủ ở đây rồi.Trong lúc đó, Tạ Ngải Tư cùng vệ sĩ đã chạy theo tìm cô, vì lúc cô đứng ở ngoài cửa lớn thì Tạ Ngải Tư đã nhìn thấy trong camera, nhưng khi hắn ra mở cửa thì đã không thấy cô đâu.Trời mưa cả hắn cùng vệ sĩ cũng phải quay về, nhưng lại thấy Thẩm Ngạn Triết đã về đến, hắn cũng kịp thấy Tạ Ngải Tư với thân đã ướt cùng vẻ mặt có chút lo lắng."Chuyện gì vậy?"Nghe hắn hỏi Tạ Ngải Tư mặt đã biến sắc, "Thiếu gia...!không thấy Tịch tiểu thư đâu cả.""Không thấy là sao?" Thẩm Ngạn Triết đã quát lớn mặt đầy phẫn nộ.Hai vệ sĩ lo sợ cúi mặt, Tạ Ngải Tư cũng không kém, "Lúc nãy thấy có chiếc xe đưa Tịch tiểu thư trở về, nhưng tôi vừa đi ra mở cửa đã không thấy tiểu thư đâu cả.""Chết tiệt! Camera để làm gì?"Thẩm Ngạn Triết giận dữ tiến vào trong, Tạ Ngải Tư cũng nhanh chân theo hắn đến phòng làm việc cửa Thẩm Ngạn Triết.


Thẩm Ngạn Triết nhìn vào trong màn hình, là Tịch Lạc Khuê cố tình bỏ chạy, tay hắn nắm thành quyền, như toàn bộ thuốc súng điều ở trên người."Tìm cô ấy cho tôi, tối nay không tìm được các người đừng có quay về" Tay hắn đã đập mạnh vô màn hình làm nó bể nát.Tạ Ngải Tư không dám chậm trễ, hắn chạy ra ngoài, nhanh ra lệnh cho vệ sĩ đi tìm..