Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy

Chương 5





Tịch Lạc Khuê không nghĩ ngợi gì nhiều khi mắt đã thấy chiếc giường màu trắng có vẻ nằm lên rất yêm kia, cô như tìm được sự sống loạng choạng mà nằm xuống, a cảm giác này thật tuyệt, nệm thật mềm, nằm thật thích, chưa đến ba giây sau tay cô loạng choạng thấy có gì không đúng, cô đã chạm đến gì đó, lỡ mờ mở mắt cô lại thấy một ánh mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, làm cô giật cả mình mà la một tiếng A, theo phản ứng cô cố bò dậy mà chạy ra ngoài, chưa nói giờ cô có đi vững nữa đâu mà chạy, ngay lập tức đã có một bàn tay ôm eo cô lại, Tịch Lạc Khuê khẽ nhấp nháy đôi môi hồng nhuận của mình.

"Thả! tôi ra! ".

Thà cô cứ nằm yên thì hắn còn giữ được chút bình tỉnh, mắt hắn rơi vào đôi môi có vẻ ngọt ngào đó, yết hầu khẽ lên xuống, bàn tay ở eo cũng cảm giác được sự mềm mại kèm theo sự mát lạnh, người hắn giờ lại đang rất nóng, đang cần thứ mát lạnh như vậy, hắn không còn đủ kiên nhẫn nữa, bờ môi mạnh mẽ đã áp xuống đôi môi mềm mại của cô, ra sức mà hôn lấy, Tịch Lạc Khuê kháng cự, cô vùng vẫy nhưng bất thành, cô yếu ớt quá so với hắn, đã hết biết trời trăng gì cô mạnh dạng cố sức cắn thật mạnh vào đầu lưỡi của hắn, hắn đau, hắn đã dừng lại, ánh mắt lộ ra sát khí, những mạch máu đỏ li ti đã lan đầy mắt.

"Nữ nhân! Cô muốn chết" Hắn gầm giọng.

Sau đó đã bế cô lên đi vào bồn tắm mà ném vào, vì bên trong chỉ có ít nước nên mông Tịch Lạc Khuê bị đau đến lợi hại, chưa để cô kịp huyền rủa hắn thì một đợt nước lạnh đã ập đến người cô từ trên xuống dưới, lần này ý thức của cô đã được lấy lại một ít, cô cố đưa mắt nhìn hắn thì cứ bị nước phun vào mặt, đưa tay che lại cô phát hoả.

"Đủ rồi nghe, anh bị thần kinh hả?".


Cô dám mắng hắn, trên thế gian này chẳng ai dám lớn tiếng với hắn vậy mà cái nữ nhân này vừa cắn hắn xong giờ lại mắng hắn.

"Cô muốn chơi! Để tôi chơi với cô!".

Ục!ục! đầu Tịch Lạc Khuê đã bị nhấn xuống nước, ngột ngạt đến không thể thở nổi, thật lần này cô đã đụng trúng một tên điên rồi.

Tưởng sắp bị giết thì tay hắn lại kéo cô lên, làm cô phải sặc gần chết, ra sức mà hít thở, nước mắt cô đã ứa ra, đã thế vẫn không quên mắng hắn.

"Đồ! thần kinh! ".


Nộ khí dâng cao thì cơ thể hắn cũng đó mà tăng nhìn cơ thể đã ướt nhẹp của cô, dây váy cũng bị rơi xuống, ánh mắt hắn càng sâu, càng muốn hung hăng vùi lấp cô dưới thân mình.

"Đứng dậy".

Giọng hắn lạnh tanh mang theo nộ khí.

Tịch Lạc Khuê hơi run, giờ cô chỉ sợ tên thần kinh này sẽ giết mình mà thôi, nên theo lời hắn cô đã loạng choạng mà đứng dậy, vì không vững nên cả thân thể đỗ nhào về phía trước, tưởng răng môi sẽ lẫn lộn, ai ngờ cô được một lồng ngực rắn chắc giữ lấy, mặt cô áp sát, cách lớp áo sơ đen của hắn, cô vẫn có thể nghe tiếng tim hắn đập rất nhanh.

Hai phút sau cô lại bị hắn ném lên sofa màu xám kia, cô khiếp sợ nhìn hắn thì nước ở đâu từ trên đầu cô lại chảy xuống, không phải là nước, mà là rượu, ngay sau đó một chất lỏng từ miệng hắn đã truyền đến miệng cô, toàn mùi rượu nồng đặc, hắn bắt cô nuốt vô, sau hai ngụm, ngụm thứ ba thì không thấy môi hắn rời đi nữa, hắn điên cuồng hôn lấy cánh môi cô, ra sức mút lấy sự ngọt ngào nơi đầu lưỡi, chưa thoả mãn tay hắn lại bắt đầu sờ loạn.

Giờ Tịch Lạc Khuê đã như cá nằm trên thớt rồi, cô không có sức và lý trí để kháng cự hắn nữa.

.