Không Thể Ngừng Cưng Chiều

Chương 29




Mạc Uyển Đình về nhà sớm muốn chuẩn bị quay về thành phố S lúc đến cửa nhà thấy anh đang ngồi trên đất bên cạnh cửa. Cô liền thả Đậu Đậu xuống đi đến chỗ anh ngồi.

"Thiếu gia, cậu làm sao vậy?"- Mạc Uyển Đình lay người anh.

Phó Huy Nhân đầu tóc rối mù trên người còn lưu mùi rượu mở đôi mắt nhìn cô rồi lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Cô mở cửa đỡ anh vào sofa. Đậu Đậu cằm theo túi xách của cô lẽo đẽo theo vào nhà. Phó Huy Nhân ngủ một giấc đến tận đêm khuyên anh giống như mất ngủ nhiều ngày gọi thế nào cũng không dậy. Mà cũng đúng thôi gặp chuyện như vậy ai có thể ngủ cho nổi. Sau khi cho Đậu Đậu ngủ cô vẫn hơi lo lắng đi ra ngoài xem anh thế nào.

Thì thấy anh ngồi trên sofa cô bước tới gần anh.

"Thiếu gia cậu không sao chưa?"-Phó Huy Nhân nhìn cô đưa tay kéo cô vào lòng mình hơi thở mệt mỏi dựa người cô.

"Cậu có đói không em nấu đồ ăn cho cậu nha!"

" Chuyện là thế nào vậy? Phu nhân sao rồi!"

"Đừng hỏi gì cả?"- Giọng anh khàn đặc đôi tay siết chặt ôm lấy người cô.

Mạc Uyển Đình cũng lặng im không nói gì nữa. Anh tiến tới hôn cô. Mạc Uyển Đình liền chống cử lại anh nhưng sức của cô vẫn chả là gì với anh. Anh nắm tay cô kéo lên đầu dùng một tay khoá lại.

"Uyển Đình, anh nhớ em lắm!"- Phó Huy Nhân thì thầm vào tai cô cơ thể cô rung lên.



Phó Huy Nhân dùng tay còn lại luồn vào áo cô. Bàn tay thô ráp không vuốt ve cơ thể mềm mại bên dưới.

"Đừng mà. Thả em ra Thiếu gia thả em ra."- Mạc Uyển Đình ấm ức phát khóc hét lên.

Phó Huy Nhân lại không để tâm lột đồ trên người cô ra. Mạc Uyển Đình sợ hãi thật rồi cô dùng hết sức kháng cửa lại đổi lại sự điên cuồng khốn chế của anh. Anh vừa tiền vào cơ thể cô co rút lại.

"Đừng mà dừng lại đi."-Mạc Uyển Đình rút được tay ra muốn đẩy anh ra cơ thể anh đè nặng lên người cô.

"Nhỏ tiếng thôi! Em làm Đậu Đậu tỉnh ngủ giờ."-

Mạc Uyển Đình nước mắt ròng ròng nhìn anh. Đúng lúc này Đậu Đậu từ trong phòng mở cửa bước ra mắt nhắm mắt mở nhìn hai người.

Khiến Phó Huy Nhân hoá tượng lại chỗ. Mạc Uyển Đình nhân lúc anh phân tâm liên đẩy anh ra chạy tới ôm lấy con gái vào lòng trốn vào trong phòng khoá cửa. Để anh ở lại trong căn phòng khách.

Sáng hôm sau Mạc Uyển Đình bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài. phó Huy Nhân còn ấm ức chuyện đêm qua, miếng thịt đã ngậm trong miệng rồi còn bị con gái lôi ra cướp mất làm anh không khỏi ấm ức. Sáng sớm nhìn thấy con bé đã muốn tống khứ đi chỗ khác rồi! Nhưng mà không có nó đừng nói đụm ngay cả mặt vợ cũng không thể thấy luôn. Anh chỉ có thể nhẫn nhịn đút bữa sáng cho con bé.

Sau khi dùng bữa sáng Mạc Uyển Đình cùng Phó Huy Nhân đưa Đậu Đậu tới tiệm nhỏ của cô. Cô giử lại Đậu Đậu cho Khả Di Di cùng anh rời đi nơi khác. Để tránh việc đêm qua cô chọn một chỗ đông người để nói chuyện.

Phó Huy Nhân làm mặt như không muốn nói gì. Nhưng Mạc Uyển Đình rất lo lắng cho Mạc Lan. Thịnh Vượng là thành tự đời bà bị huỷ trong tay con trai sợ rằng bà có chuyện không hay.

"Phu nhân đâu? Phu nhân không sao chứ!"

"Sao em không hỏi tôi có sao không?"



"Không phải cậu đang ngồi trước mặt em sao?"

"Em lo lắng vậy sao không tự trở về xem."

"Em ...em..."- Mạc Uyển Đình cúi đầu năm đó cô bỏ đi không nói câu nào trong lòng dương nhiên có chút xấu hổ với người đã nuôi dưỡng mình.

Phó Huy Nhân chuyển chỗ sang bên cô ngồi trước bàn dân thiên hạ tiến tới hôn cô. Mạc Uyển Đình hoảng loạn đẩy anh ra lùi lại phía sau. Ánh mắt anh đầy sự thất vọng nhìn cô. Cho dù anh cố gắng thế nào cô cũng sẽ không chấp nhận anh. Phó Huy Nhân đứng lên muốn rời đi bị cô giữ lại.

"Thiếu gia cậu muốn đi đâu?"

"Tôi không biết."

Mạc Uyển Đình thấy bộ dạng ủ rũ của anh trong lòng có chút nhói đau. Dương nhiên là anh không muốn chuyện này sảy ra. Bị người ngoài chì trích thì thôi đi người thân lại không thấu hiểu. Cô không biết lên làm sao? Cô vẫn rất sợ, sợ chuyện năm đó, sợ cả việc ở bên cạnh anh. Mạc Uyển Đình buông tay để anh rời đi. Đêm đó anh không quay về những ngày sau đó cũng vậy. Mạc Uyển Đình vô cùng lo lắng nhưng điện thoại của anh luôn ở trong tình trạng không thể gọi được.

Cho đêm đó, Đậu Đậu đã ngủ cô lại không thể nào ngủ nổi mới ra ngoài thì thấy Phó Huy Nhân ngồi bên ngoài cửa.

"Thiếu gia, cậu đi đâu vậy? Cậu làm em lo lắng lắm đó!"

Phó Huy Nhân cả người mùi rượu vừa thấy cô tiến tới hôn lên môi cô. Mạc Uyển Đình không dám kháng cử để mặc anh. Khi nụ hôn kết thúc Mạc Uyển Đình thở dốc dựa vào ngực anh. Phó Huy Nhân liền bế bổng cô vào căn hộ đem cô đặt lên sofa.

Dưới ánh sáng mờ ảo anh tiến tới cởi nút áo của cô. Mạc Uyển Đình xấu hổ dùng tay che mặt mình anh lại cười kéo tay cô xuống. Đã có với nhau một đứa con rồi cô còn như thiếu nữ ái ngại.