Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 49: Ngoại truyện Tiểu Tịnh : Hàn Vũ (1)




Ngày nào cũng nhìn thấy Lục Tử Hân và Trình Cảnh Dương ân ái, Hàn Vũ hoàn toàn chết tâm. Anh chỉ mong cô sống vui vẻ hạnh phúc là anh mãn nguyện rồi.

Một buổi sáng trên đảo Hải Minh, Hàn Vũ đang đi thăm bệnh thì đụng trúng một cô y tá. Cô ấy không phải người cùng đoàn đi hỗ trợ y tế mà là người địa phương. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy đang xin lỗi mình, trái tim Hàn Vũ đập lệch một nhịp.

Lúc cô gái đó đi khuất anh vẫn nhìn theo. Đến lúc Lục Tử Hân gọi anh mới giật mình vào họp.

Dựa lưng vào cánh cửa, Tiểu Tịnh đè chặt tay lên ngực mình. Tim cô đang nhảy loạn trong lồng ngực. Hàn Vũ là nam thần trong đoàn, ngày đầu tiên gặp anh cô đã cảm nắng anh rồi. Hôm nay không may đụng vào anh làm mặt cô đỏ ửng.

Từ hôm đó, hai người gặp nhau nhiều hơn. Tiểu Tịnh cũng giúp đỡ anh nhiều hơn. Lục Tử Hân nhìn hai người này, rõ ràng có gian tình. Cô bỗng nảy ra ý xấu gán ghép hai người họ.

Nghe lời Lục Tử Hân, Tiểu Tịnh đưa Hàn Vũ về nhà mình ăn cơm. Nhà cô không lớn lắm, chỉ có một phòng ngủ đơn giản, phòng khách chỉ có bộ bàn ghế để tiếp khách. Trong lúc Hàn Vũ đi tham quan quanh nhà thì Tiểu Tịnh đang vùi mình trong bếp. Hàn Vũ bước vào phòng bếp thì bắt gặp cảnh tượng cô gái xinh đẹp với làn da trắng nõn đang đưa tay lau mồ hôi. Có lẽ trong bếp nóng quá nên mồ hôi đã đổ lấm tấm trên trán cô.

Hàn Vũ ngơ ngẩn đứng ngắm cô, tay vô thức lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô. Tiểu Tịnh ngượng ngùng đỏ mặt cảm ơn.

Sau khi ăn uống no nê, Tiểu Tịnh tiếp tục xử lý đống bát trước mặt. Tóc cô xoã ra trên lưng, bay lung tung vào mặt, Hàn Vũ thấy vậy dịu dàng đưa tay vén tóc buộc cẩn thận cho cô.

Hàn Vũ không rõ tình cảm mình dành cho cô là gì. Anh chỉ biết anh rất thích ngắm cô, khi cô bị thương thì anh giận dữ sau đó là đau xót. Lúc bị cô hôn thì tim anh đập loạn không kiểm soát được.



Ngày trở về đất liền, được sự giúp đỡ của Lục Tử Hân, Tiểu Tịnh cũng đi cùng bọn họ. Biết được chuyện này, trái tim Hàn Vũ không khỏi rung rinh. Anh cười tủm tỉm, để cô ngồi cạnh mình.

Sau khi sắp xếp xong công việc, anh đưa cô về nhà của mình. Vì ở đây cô chỉ thân với Lục Tử Hân và Hàn Vũ, mà Lục gia không phải ai cũng có thể vào ở, để cô ở khách sạn thì không yên tâm, nên Hàn Vũ đành đưa cô về với anh. Hôm sau sẽ giúp cô đi tìm trọ.

Tối đó, anh nhường Tiểu Tịnh phòng ngủ, còn mình nằm trên sofa. Tiểu Tịnh thấy anh đã ngủ thì rón rén mang chăn ra đắp cho anh, còn cẩn thận hôn nhẹ lên môi anh, sau đó chuồn lẹ vào phòng. Giây phút cánh cửa đóng lại, Hàn Vũ từ từ mở mắt ra. Anh chạm nhẹ lên môi mình cười ngây ngốc. Dám hôn trộm anh rồi lại còn ngại.

Đêm đó, anh lẻn vào phòng ngủ, nhìn cô ngủ say xoay đủ tư thế, rồi lại thấy chiếc chăn mỏng trên người cô rơi ra, anh cẩn thận đắp lại cho cô. Nhưng một lúc sau cô xoay người thì chiếc chăn lại rơi xuống. Hàn Vũ thở dài nhẹ nhàng nằm xuống, kéo chăn cho cô rồi ôm cô vào lòng ngủ say sưa.

Sáng hôm sau, Tiểu Tịnh tỉnh dậy thấy mình nằm trong vòng tay của anh thì giật mình. Hàn Vũ thấy cô đã tỉnh thì anh ôm chặt cô hơn, miệng lẩm bẩm..

“Vẫn sớm, ngủ thêm chút nữa..”

“Sao anh lại ở đây? Không phải anh ngủ ngoài sofa sao?”

Hàn Vũ nói dối không đỏ mặt..

“Đêm qua anh mộng du..”