Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 50: Ngoại truyện Tiểu Tịnh : Hàn Vũ (2)




Hôm nay bệnh viện tổ chức một buổi liên hoan. Tiểu Tịnh là người mới nên tham gia. Hàn Vũ thấy vậy cũng tham gia theo.

Mọi người ăn uống xong thì rủ nhau đi bar. Tiểu Tịnh đã uống đến say mèm, không biết gì nữa. Hàn Vũ thấy cô định uống tiếp không nhăn mặt cướp lấy ly rượu..

“Em say rồi. Đừng uống nữa..”

Tiểu Tịnh dựa hẳn người vào ngực anh, tay ôm lấy mặt anh lắc lắc.

“Hàn Vũ, sao lại có hai người vậy. Anh cho em uống tiếp...”

Nói rồi cô gục vào người Hàn Vũ ngủ mất.

Hàn Vũ bị cô dựa vào ngực, hơi thở của cô nhè nhẹ phả vào cổ anh làm cả người anh ngứa ngáy. Anh hít thật sâu rồi cầm ly rượu của cô lên uống cạn. Vẫn chưa áp chế được cơn khó chịu trong người, anh uống tiếp ba ly nữa.

Lúc ôm Tiểu Tịnh ra xe, chân anh đã loạng choạng. Không thể lái xe, anh đành bắt taxi. Tiểu Tịnh vẫn làm tổ trên ngực anh, ôm anh không buông. Chiếc xe taxi lao nhanh trên đường, cuối cùng dừng lại trước nhà Hàn Vũ. Anh trả tiền xong rồi ôm cô vào nhà.

Hai người ngã ra giường, Hàn Vũ nằm đè lên người Tiểu Tịnh. Tiểu Tịnh cảm thấy hơi ngứa, cô đưa tay lên cổ gãi gãi vài cái, vô tình làm lộ ra cảnh xuân. Vừa hay từ góc độ của Hàn Vũ nhìn rõ hai quả đào tròn chen chúc nhau nằm trong áo cô. Hơi thở anh khản đục, hai mắt đỏ ngầu. Tiểu Tịnh vẫn chưa rõ tình hình, cô đưa tay ra định cởi áo ra. Hàn Vũ thấy phía dưới căng cứng, vội giữ chặt tay cô.

“Tiểu Tịnh, đừng cởi..”

“Nóng..”

Tiểu Tịnh chu môi lên trả lời, bàn tay lại tiếp tục công việc dang dở. Hàn Vũ cúi xuống hôn nhẹ lên mặt cô, rời xuống tai cô thì thầm..

“Em làm vậy đừng trách anh..”



“Nóng lắm..”

Phía dưới Tiểu Tịnh vô ý cọ cọ vài cái vào cự long của anh. Hàn Vũ hoàn toàn bốc hoả, môi anh ngậm chặt môi cô, tay đi xuống cởi quần áo cho cô.

“Ưm... Hàn Vũ...”

“Ngoan.. anh không chịu được nữa rồi...”

Tiểu Tịnh mơ hồ mở mắt nhìn anh, sau đó cười cười chu môi hôn lên môi anh. Hàn Vũ hiểu đâu là cô đồng ý, anh vui mừng cúi xuống hôn lên ngực cô, bàn tay không rảnh rỗi vuốt ve bên còn lại.

Phía dưới căng cứng đến chướng đau, anh cắn nhẹ lên ngực cô làm người cô run rẩy. Hàn Vũ cầm lấy dã thú đã ngóc đầu dậy, thẳng lưng tiến vào trong cô. Mặt Tiểu Tịnh đã tèm nhem nước mắt, cô ôm chặt người đàn ông trước mặt, cắn mạnh vào vai anh.

Bên dưới Hàn Vũ điên cuồng vận động. Vết cắn trên vai không ảnh hưởng gì tới anh. Tiểu Tịnh cũng không còn đau nữa, cô bắt đầu cảm nhận được khoái cảm do anh mang đến. Tay ôm chặt cô anh, chân vòng qua thắt lưng anh thoải mái rên rỉ.

Đêm nay hai người họ cuồng nhiệt đến nóng bỏng. Hàn Vũ lật qua lật lại, nhào nặn người Tiểu Tịnh thành đủ hình thù. Tiểu Tịnh cũng để mặc cho anh ức hiếp, cô chỉ biết nằm dưới thân anh rên rỉ. Không biết qua bao lâu, cũng không anh ra rồi lại vào bao lần, đến khi anh gầm khẽ giải phóng chính mình vào người cô, Tiểu Tịnh đã mất ý thức.

Hàn Vũ thầm trách chính mình hành hạ cô lâu như vậy. Anh cẩn thận bế cô vào tắm rửa, lúc quay trở lại giường, anh mở hai chân cô ra xem. Chết tiệt! Sưng rồi. Anh vội đi tìm thuốc bôi vào cho cô. Sau đó ôm cô ngon lành chìm vào giấc ngủ

Sáng hôm sau, Tiểu Tịnh tỉnh dậy, cô khẽ cựa người, phía dưới liền đau nhói. Mà khoan đã! Sao cô lại ngủ cùng Hàn Vũ thế này. Cô lật chăn kiểm tra người, khắp nơi đều xanh xanh đỏ đỏ, nhất là trên ngực. Mà quan trọng hơn là, hai người không mặc quần áo, chân Hàn Vũ quấn chặt lấy chân cô.

Tiểu Tịnh đánh vào đầu mình một cái, cô cẩn thận gỡ chân anh ra, sau đó ôm quần áo chạy vào nhà tắm. Nhân lúc anh chưa tỉnh cô vội chạy trốn khỏi nhà anh.

Hàn Vũ khi tỉnh lại không thấy người con gái bên cạnh đâu, tìm quanh nhà cũng không thấy. Anh chỉ lắc đầu cười khó xử: “Cô nhóc này xấu hổ chạy mất rồi!”